Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương

Chương 30: Sao muốn tưởng tượng là tưởng tượng được chứ?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu làm chuyện không bằng cầm thú với chị Tiểu Lộc!

Bổng nhiên trong đầu Hứa Tú nổ tung, mấy hình ảnh kì quái không ngừng xuất hiện trong đầu của cô, tổng tài bá đạo đè lên tường hôn đè lên bàn rồi lên giường, hình ảnh khó có thể xóa mờ.

Hứa Tú biết, cậu nhà cô trước giờ đều tự xử, thanh tâm quả dục đã nhiều năm, nhiều năm như vậy cũng không có được một mống bạn gái, hết lần này tới lần khác gặp mặt Trình Lộc, chủ động như vậy, còn hóa thân thành cầm thú nữa!

Hứa Tú ôm điện thoại ngồi trên ghế cười ngây ngô, Hứa Qua từ trên lầu đi xuống, liền thấy hình ảnh Hứa Tú cười ngây ngô như vậy.

Hắn đi tới gõ lên đầu Hứa Tú, "Cả ngày đều thấy em cười ngây ngô như vậy, em không thể trưởng thành hơn được sao."

Hứa Tú nhướng mày đắc ý nhìn Hứa Qua, "Anh thì biết cái gì đâu, em đây là đang vui vẻ thay cậu, cuối cùng cậu cũng không ăn chay nữa rồi, ha ha ha."

Hứa Tú vừa nói xong, cảm thấy có cái gì không đúng.

Cô nghe được giọng Hứa Qua bên tai, giọng điệu không rõ hỏi: "Ừ...Trình Lộc?"

Hứa Tú mím chặt miệng, lúc này thật muốn tự tát cho mình một cái.

Làm sao có có thể quên được, anh của cô Hứa Qua với Trình Lộc trước kia là quan hệ người yêu, bây giờ cô nói như vậy, không phải làm cho Hứa Qua không thoải mái hay sao?

Hứa Tú ngẩng đầu, ngượng ngùng cười một tiếng, dưới ánh mắt chết chóc của Hứa Qua, hơi cúi đầu xuống.

Hứa Qua im lặng một lúc rồi gật đầu nói: "Cậu đã làm chuyện đó, vậy thì phải nói cho người nhà biết, sau này còn phải kết hôn với cảnh sát Trình." Vẻ mặt mặt của hắn có hơi cứng đờ có điều sau đó đã nhanh chóng thả lỏng, mỉm cười một chút, gõ lên đỉnh đầu của Hứa Tú, "Sau này không thể gọi là chị Tiểu Lộc được, cũng phải kêu một tiếng...mợ."

"Phụt."

Vốn dĩ Hứa Tú còn cảm thấy lúc nói chuyện này với Hứa Qua có hơi bi thương, nhưng Hứa Qua vừa nói như vậy, Hứa Tú nhịn không nổi mà phụt cười.

Hứa Qua có thể viết một bài trên diễn đàn, tiêu đề là gì Hứa Tú cũng đã nghĩ xong giúp Hứa Qua, là —— cảm xúc như thế nào khi bạn gái cũ bỗng nhiên trở thành mợ của mình.

Cũng may Hứa Tú cũng coi như hiểu Hứa Qua, không lo lắng giữa Lâm Phùng với Hứa Qua sẽ có hiềm khích, bởi Hứa Qua là một người đàn ông có trách nhiệm, nếu đã đính hôn với Trương Xảo Yên thì sẽ không bao giờ phụ lòng Trương Xảo Yên.

Hứa Tú chống cằm suy nghĩ, có lẽ đời này của hắn chỉ phụ lòng duy nhất một người, đó là Trình Lộc.

Hứa Tú thở dài trong lòng, lúc ấy cô vẫn còn đang đi học, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì, dù sao cô cũng nghe nói, lúc ấy Hứa Qua cãi nhau một trận thật lớn với người trong nhà, cuối cùng vẫn không thuyết phục được Lâm Bích vẫn phải kết hôn với Trương Xảo Yên.

Vậy lúc đó anh trai cãi nhau với gia đình là vì Trình Lộc đúng không?

Lâm Bích chê xuất thân của Trình Lộc, Hứa Qua lại không có năng lực phản kháng lại Lâm Bích.

Hứa Tú càng nghĩ càng cảm thấy bi thảm, đây là đại gia tộc thời phong kiến nào vậy, thời này mà còn ép duyên nữa, Hứa Tú trầm lặng một lúc lâu để suy nghĩ về tương lai của mình.

Hứa Qua lái xe đến công ty, suốt quãng đường đều nghĩ đến chuyện của Trình Lộc với Lâm Phùng.

Nghe được tin này, thật ra hắn còn cảm thấy vui hơn nữa.

Cậu của hắn là người tốt, nếu như Trình Lộc ở chung một chỗ với cậu, đời này sẽ không bị phụ lòng, Lâm Phùng... khác hoàn toàn với hắn.

Lâm Phùng có năng lực có thể làm bất cứ chuyện gì mà bản thân muốn, mà hắn thì không thể.

Chỉ hy vọng sau này, cô ấy (Trình Lộc) có thể hạnh phúc cả đời.

————————————————

Kì nghỉ Quốc khánh đã qua, Trình Lộc gửi cho Lâm Phùng rất nhiều tin nhắn nhưng Lâm Phùng không trả lời.

Cầm trong tay tiền của người khác, Trình Lộc có hơi không an tâm, liền tự mình đi đến nhà Lâm Phùng.

Cô đi xuyên qua bóng cây quen thuộc, đến trước cửa nhà Lâm Phùng ấn chuông cửa, không tới một phút Lâm Phùng đã mở cửa ra.

Cho dù là đang ở nhà, Lâm Phùng cũng cài nút áo sơ mi đến tận cổ không muốn cho người khác nhìn thấy bên trong một chút nào.

Lâm Phùng thấy Trình Lộc ánh mắt có gì đó sai sai, anh còn đang giận vì hành động cầm thú của bản thân, cũng giận hành vi tra* của Trình Lộc.

*tra: cặn bã,..

Anh mím môi lãnh đạm đứng trong cửa, ánh mắt lạnh tanh, không mang theo một cảm xúc nào khác, giống như lúc mới quen biết với cô.

Anh mở miệng: "Có chuyện?"

Trình Lộc bị thái độ lạnh nhạt của anh làm cho mơ hồ: "Lúc trước tôi có nhắn tin với anh, anh cũng không trả lời tôi nên tôi chỉ có thể tự đến nhà anh."

"Giáo sư Lâm, tôi phải trả tiền lại cho anh."

Ánh mắt Lâm Phùng càng thêm lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm Trình Lộc một hồi lâu, rồi thở dài một hơi.

Chân mày anh nhíu lại, vươn tay muốn ôm Trình Lộc vào trong ngực, bây giờ mà còn dè dặt xấu hổ gì nữa, dù gì chuyện cầm thú cũng đã làm rồi, còn sợ làm chuyện gì khác nữa!

Trong tưởng tượng của Lâm Phùng làm ấn Trình Lộc vào trong ngực rồi sau đó nói rõ mọi chuyện, đem hết tâm ý dồn nén trong mấy ngày kia nói hết.

Chỉ tiếc, tưởng tượng chỉ là tưởng tượng.

Tay của Lâm Phùng chỉ vừa mới đụng tới bả vai của Trình Lộc, chỉ thấy Trình Lộc bắt tay anh, chân nhanh chóng đá một cái lên hông của anh, rồi áp anh lên trên cửa, tay chỉ cần động đậy một xíu đã cảm thấy đau đớn vô cùng.

Trình Lộc kịp phản ứng, vội vàng buông Lâm Phùng, nói xin lỗi: "Giáo sư Lâm, thật xin lỗi, cái này chỉ là phản xạ của tôi, tôi không có cố ý."

Ánh mắt Lâm Phùng u oán, cảm thấy tủi thân.

Lúc trước anh đã làm nên chuyện nghiệt ngã gì mà để cho bây giờ bị Trình Lộc đối xử như vậy, anh mím môi xoay người đóng cửa lại.

Sau này, anh sẽ không thích Trình Lộc nữa, thật là quá đáng.

Trình Lộc bất đắc dĩ gãi đầu, cảm thấy mình thật sự mắc nợ, nhìn kìa, Lâm Phùng đang rất tức giận, khẳng định là mười ngày nửa tháng sau cũng không chịu nói chuyện với cô.

Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, gửi cho Lâm Phùng một cái tin nhắn: [ Giáo sư Lâm, tôi thật sự không cố ý, bây giờ tôi đi trước, anh đừng tức giận ]

Lâm Phùng và những người khác cô từng tiếp xúc cũng không giống nhau, cô tiếp xúc với người khác, không phải người xã hội đen thì là côn đồ, loại người có văn hóa như Lâm Phùng lại là lần đầu cô gặp.

Người như vậy...có hơi kì lạ.

Kì lạ đến mức muốn tìm tòi nghiên cứu người ta.

——————————

Trong cục cảnh sát, Trình Lộc kiểm tra, sửa sang lại hồ sơ một lần nữa, lão Chu đang uống một ly trà hoa hồng đi tới, gần đây anh ấy có hơi rảnh rỗi.

Trình Lộc nhìn sang, uể oải thu hồi tầm mắt.

Lão Chu ngồi trên bàn của cô, cầm trong tay ly trà hoa hồng nhìn Trình Lộc: "Nghe nói uống trà hoa hồng da sẽ trắng mặt sẽ đẹp lên, em nhìn nhóm tụi mình đi, làm việc cả ngày còn thức đêm làm thêm giờ, em có muốn uống một chút không?"

Trình Lộc không ngẩng đầu, tiếp tục sửa sang lại hồ sơ, "Em không cần thứ này, người trẻ tuổi chúng em đều thích trà sữa trân châu đường đen."

"Nháy mắt anh cũng đã gần ba mươi rồi, phải dưỡng thân thể tốt một chút mới được." Lão Chu nhấp một miếng trà hoa hồng, mùi hương bay ra, đúng thật là rất thơm.

Trình Lộc đem hồ sơ bỏ vào trong ngăn kéo, chống cằm, cuối cùng cũng nhìn qua lão Chu có chút nghi ngờ: "Ai đến ba mươi tuổi cũng thích uống trà hả? Giáo sư Lâm cũng cả ngày đều ngâm cái gì trà cẩu kỷ, trà hoa cúc, trà hoa lài, lần trước em mua cho anh ấy một ly nước chanh, một hớp anh ấy cũng không uống."

Lão Chu sững sốt một chút, đặt ly trà xuống bàn, không uống một ngụm nào nữa.

Trình Lộc giương mắt, nhắc nhở một câu: "Nóng hả?"

Lão Chu phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem ly trà dời đi, "Nóng nóng nóng!"

Trình Lộc không nhịn được cười lên, cô cầm điện thoại mở WeChat ra, được rồi giáo sư Lâm cũng như thường ngày, không trả lời tin nhắn của cô.

Lão Chu liếc mắt một cái, để ly trà hoa cúc sang một bên, trịnh trọng hỏi Trình Lộc: "Tiểu Lộc, em biết điều thì nói cho anh, bây giờ em với giáo sư Lâm... có phải là một cặp không?"

Trình Lộc nhìn sang, nhìn vào mắt lão Chu, ánh mắt của anh ấy rất nghiêm túc, Trình Lộc vẫn chưa thấy qua bộ dáng như vậy của anh ấy, cảm thấy có hơi buồn cười, cô bật cười.

Cô khoác tay chối, "Lão Chu, anh cũng đừng có tin mấy cái tin vịt đó, em với giáo sư Lâm sao có thể có gì được."

Nói xong, Trình Lộc liền giật mình.

Cô với giáo sư Lâm là một đôi?

Trong đầu đang rối bời bỗng nhiên tìm được một manh mối, kết hợp với mấy hành động và lời nói kì lạ của Lâm Phùng, cô bỗng nhận ra không phải là Lâm Phùng thật sự nghĩ bọn học là một đôi đó chứ?

Trong đầu Trình Lộc dường như có ba ngàn con chó đang sủa điên cuồng, tâm tình thấp thỏm, nếu như thật sự là như vậy thì không phải khả năng tưởng tượng của giáo sư Lâm có hơi quá không?

Loại chuyện này, sao muốn tưởng tượng là tưởng tượng được chứ?

Lão Chu nhìn Trình Lộc thay đổi sắc mặt liên tục, lo lắng hỏi: "Tiểu Lộc, có chuyện gì vậy? Sắc mặt em hình như không được tốt lắm."

"Giáo sư Lâm anh ấy..." Trình Lộc chưa nói hết lời đã nghe được La Thứ đang ở phía xa hào hứng la lên.

Bởi vì cách hơi xa nên đến khi La Thứ chạy đến gần, Trình Lộc với lão Chu mới nghe rõ được La Thứ nói gì, La Thứ lo lắng hét toáng lên: "Có một thi thể được phát hiện ở đảo Bách Đảo, chị Lộc! Chị Lộc!"

Trình Lộc cũng không để ý lời nói chưa hết của mình nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, cô quay đâu kêu: "Nhanh lên lão Chu, ngớ người ra làm gì!"

"Tới liền."

Lúc đến hiện trường, thi thể chưa bị mang đi.

Trình Lộc lấy thẻ cảnh sát ra liền được đi vào, La Thứ đưa cho cô cái bao tay, cô đi tới trước mặt cái thi thể nhìn một cái, liền ngây người.

Không phải vì thủ pháp giết người nhanh gọn, chỉ cần một chém người đã chết, quan trọng hơn là thi thể đang nằm dưới đất này, là người quen của Trình Lộc.

Dù sao thì cô cũng không thể nghĩ tới, nạn nhân lại là người cách đây không lâu cô gặp trong buổi họp lớp Hướng Đông.

Trình Lộc không nhịn được cau mày, La Thứ thấy vậy, đi tới hỏi: "Chị Lộc, sao vậy? Có vấn đề gì không?"

"Không có sao, chẳng qua là chị biết nạn nhân." Cô ngồi xổm xuống kiểm tra hiện trường xung quanh thi thể Hướng Đông, mặc dù Trình Lộc không quá thích cái tên Hướng Đông này, nhưng bất cứ ai thấy tình trạng thảm hại của thi thể cũng không nhịn được mà sinh lòng thương hại.

La Thứ kinh ngạc, "Gì? Chị Lộc biết nạn nhân?"

Vết thương trí mạng của Hướng Đông là ở bụng, một đao đã có thể chết người, rất lưu loát, bây giờ vết máu đều đã khô, trong phòng toàn là mùi máu tanh, Trình Lộc nhìn về phía La Thứ, nói: "Đi điều tra một chút xem gần đây nạn nhân đã đi đâu làm gì, xem có phát sinh mâu thuẫn với ai hay không, điều tra những người nạn nhân đã gặp gần đây, còn nữa thông báo cho gia đình nạn nhân."

"Được, em đi ngay." La Thứ nghe lời Trình Lộc đi ra ngoài, điều tra Hướng Đông.

La Thứ đi ra ngoài, Trình Lộc bỗng kêu lại: "Chờ một chút, đi hỏi Yến Tử người báo án là ai."

"Được, chị Lộc."

Trình Lộc cùng với những cảnh sát khác lấy chứng cứ trong phòng, cô nhìn một vòng phòng ngủ của Hướng Đông, tra được hợp đồng gần đây nhất của Hướng Đông, chẳng qua là trên hợp đồng chỉ có chữ kí của Hướng Đông còn bên kia thì không có kí.

Cô cất hợp đồng vào trong túi vật chứng.

Cô tiếp tục tìm kiếm một vòng, trở lại phòng khách, Yến Tử đi ra từ trong phòng bếp, "Chị Lộc, tất cả các cây dao trong nhà đều ở trong đây, hơn nữa so với vết thương thì có có cái nào khớp, chắc là do hung thủ mang dao tới."

"Ừ." Trình Lộc đáp một tiếng, ánh mắt dừng ở phía trên ghế sa lon, cô phất phất tay với Yến Tử, "Giúp chị dịch cái ghế sa lon này một chút, hình như bên dưới có đồ."

Yến Tử cũng nhìn sang, cùng Trình Lộc dịch ghế sa lon sang một bên, quả nhiên bên dưới có đồ.

Yến Tử cầm vật đó lên, không khỏi lầm bầm một câu, "Chị Lộc chị thật tinh mắt, ngay cả khuy măng sét cũng có thể nhìn thấy."

Trình Lộc đi tới, nhận lấy cái khuy măng sét từ trong tay Yến Tử.

Chân mày cô nhíu chặt, bỏ cái khuy măng sét vào trong túi vật chứng.

Thật là trùng hợp, cái khuy măng sét này, cô đã từng thấy cái giống hệt.

*Khuy măng sét

chapter content