Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương

Chương 22: Sao chị lại ở đây?




Edit: Yangda

"Trước tiên phải sơ tán mọi người, để tránh xảy ra náo động." Trình Lộc nói với lão Chu.

Lão Chu nhanh chóng kêu La Thứ sơ tán mọi người, Trình Lộc hỏi mới biết đây không phải là bọn cướp bình thường.

Hóa ra năm trước Lan Thành đã tuyên bố lệnh truy nã những phần tử khủng bố đã trốn thoát trong vụ đánh bom, tuần trước lão Chu vừa mới đi điều tra, bây giờ bọn chúng đang ở bên trong, chắc chắn không phải là bọn cướp bình thường mà là băng nhóm khủng bố trong vụ đánh bom Lan Thành.

Trình Lộc giật mình, thấp giọng nói: "Bọn họ còn có bom?"

Lão Chu cũng thấp giọng, "Chắc là có, cảnh sát vũ trang đã chuẩn bị hành động rồi."

Vấn đề này cực kì rắc rối, nếu đây chỉ là một vụ cướp bình thường thì không quá khó khăn để giải quyết, nhưng đối tượng là phần tử khủng bố, căn bản là họ không bao giờ muốn thỏa hiệp với cảnh sát.

Thậm chí mục đích của đối phương không phải là cướp ngân hàng, mà là muốn mọi người bị khủng hoảng.

Hiện tại thời tiết nóng nực, còn gặp phải vụ án như vậy Trình Lộc càng thêm bực bội, cô hít thở để kiềm chế cơn giận, đi theo lão Chu để bàn bạc cùng với cảnh sát vũ trang.

Bệnh viện trung ương Lâm Sơn.

Lâm Phùng không đi, hai chân anh thẳng tắp, đứng bên cạnh giường bệnh, Tần Văn Hương cười tươi hơn bình thường một chút, nhưng biểu tình trên mặt vẫn hơi xa cách, trong khoảng thời gian ngắn, phòng bệnh không ai nói một lời nào.

Cuối cùng, Tiểu Minh cố gắng lấy hết dũng khí đi đến bên người Lâm Phùng, hỏi nhỏ: "Anh là người chị tiểu Lộc sẽ kết hôn sao?"

Khuôn mặt Lâm Phùng có chút phức tạp.

Thì ra Trình Lộc ngoài miệng nói chia tay, nhưng thực tế đã bí mật giới thiệu anh với gia đình.

Cái người khẩu thị tâm phi này thật là.

Lâm Phùng gật đầu, anh không biết làm thế nào để hòa hợp với người khác, nên không nói chuyện, Tần Văn Hương giơ tay về phía anh, muốn kêu anh đi qua.

Lâm Phùng không do dự, bước tới trước giường bệnh của Tần Văn Hương.

Anh khom người, trên mặt Tần Văn Hương vẫn nhàn nhạt mỉm cười như cũ.

Bà không kiêng dè có bọn nhỏ ở đây, dùng giọng nói yếu ớt nói bên tai Lâm Phùng: "Khi tiểu Lộc trở về, con giúp cô hỏi con bé có giải quyết tốt hay không, rồi giúp cô nhìn xem, con bé có bị thương hay không, con bé này mỗi lần làm xong nhiệm vụ trở về, lúc nào trên người cũng bị thương, cô rất lo."

Vẻ mặt Lâm Phùng không thay đổi, nhàn nhạt gật đầu, "Cô yên tâm."

Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi Tần Văn Hương phẫu thuật, bà kêu Lâm Phùng ngồi xuống, nói với anh về Trình Lộc.

Tần Văn Hương sợ, nếu bà không thể bước xuống bàn mổ được, thì sẽ không có ai chăm sóc cho Trình Lộc.

Đến khi Tần Văn Hương nói xong hết, Trình Lộc vẫn chưa trở về, nhưng thời gian giải phẫu của bà đã tới.

Bác sĩ cầm một tờ đơn đi vào tìm Trình Lộc để ký tên, không ngờ không tìm được Trình Lộc, Lâm Phùng lập tức đứng lên nói: "Để tôi ký."

Bác sĩ lui một bước, "Cậu là người nhà của bệnh nhân à? Nếu xảy ra chuyện gì cậu phải chịu trách nhiệm."

Lâm Phùng kiên định nhận lấy bút, "Tôi là bạn trai của Trình Lộc, cô ấy không có ở đây, thì tôi thay mặt cô ấy."

Tần Văn Hương quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu từ tấm màn đến, không còn chói chang như vừa nãy, Tần Văn Hương duỗi tay đón một tia nắng, hơi mỉm cười.

Được đưa vào phòng bệnh phía trước, bà nhìn Lâm Phùng, há miệng thở dốc: "Tiểu Lộc trở về, cậu nhớ xem kĩ con bé có bị thương hay không."

Lâm Phùng đứng ở giữa một đám con nít, như một người khổng lồ, cũng như là chỗ dựa của bọn chúng, anh gật đầu: "Cô yên tâm."

- ---------------

Bên ngoài ngân hàng Phổ Thiện, bầu trời đầy đã đầy sao, đây là khung cảnh khó thấy ở Lâm Sơn.

La Thứ đưa bánh mì và nước cho Trình Lộc, Trình Lộc nhận lấy, ngồi trên mặt đất, hỏi La Thứ: "Đã sắp xếp xong người nhà của họ chưa?"

"Chị Lộc, chị yên tâm, em làm việc rất đáng tin." La Thứ vỗ ngực bảo đảm, cố gắng làm Trình Lộc vui lên.

Trình Lộc gật đầu, kéo bánh mì ra cắn một miếng.

Ăn được hai miếng, không biết là do thời tiết quá nóng hay do trong lòng cô khó chịu, mà ăn không vào.

Cô uống hai hớp nước lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sao trời lập loè.

La Thứ biết hôm nay Trình Lộc đang làm cái gì, cậu mắng mấy kẻ khủng bố trong ngân hàng Phổ Thiện, "Mẹ nó sao lại cướp vào lúc này, đợi em bắt được chúng, em sẽ đánh chúng đến chết!"

Trình Lộc nhìn cậu, rốt cục khóe môi cũng cong lên.

Lúc này, tiếng cảnh báo vang lên.

Kèm theo tiếng cảnh báo, là giọng nói của đội trưởng đội cảnh sát vũ trang.

Lão Chu bước tới, nghiêm túc nhìn Trình Lộc và La Thứ nói: "Bên kia đã đồng ý cho bên ta phái người vào đàm phán."

Trình Lộc đứng lên, nhìn thời gian.

"Ai đi?"

"Đội trưởng Khúc đi."

"Đi, trước tiên đi nhìn xem."

Bên ngoài ngân hàng Phổ Thiện đợi không đến mười phút, bên trong ngân hành bỗng nhiên vang lên tiếng súng nổ, Trình Lộc nhanh chóng lắp đạn vào súng, cô hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm ngân hàng.

Đội trưởng Khúc từ trong ngân hàng đi ra, trên cánh tay chảy máu ồ ạt không ngừng, lão Chu lập tức kêu nhân viên y tế đi lên, "Nhanh lên, cầm máu cho đội trưởng Khúc!"

Ngay cửa ngân hàng, bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu, Trình Lộc đi qua xem, thì ra là Đỗ Khê.

Lúc Đỗ Khê hoàn toàn không còn kiêu căng ngạo mạng như trước thay vào đó là đầu tóc hỗn độn, son môi lem đến tận má, tuy cô ấy không bị dọa đến run bần bật, nhưng sắc mặt cũng không tốt lắm.

Một người đàn ông cao lớn đứng sau giữ chặt Đỗ Khê, trông dữ tợn, ánh mắt bạo lực hung tợn, trong tay hắn cầm súng, để ở sau lưng Đỗ Khê.

Lão Chu giơ súng, lạnh giọng nói: "Các người muốn thế nào mới tha cho con tin?"

Đỗ Khê ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy Trình Lộc đứng kế bên lão Chu, nháy mắt liên tục, không dám nói lời nào, sợ hãi người đàn ông phía sau sẽ nổ súng.

Người đàn ông cao lớn cười nhạo một tiếng, "Đừng hoảng hốt, chờ chúng tao chơi xong, để xem cảnh sát Lâm Sơn chúng mày có phải là một lũ rác rưởi hay không."

Trình Lộc nhíu mày.

Lúc trước đám người này quậy ở Lan Thành gà chó không yên, nhưng bọn họ không bắt được chúng, bây giờ bọn chúng còn muốn lặp lại chuyện này ở Lâm Sơn.

Trình Lộc giữ chặt góc áo lão Chu, đè thấp giọng nói: "Đám người này rất biến thái, bây giờ chưa có hành độ gì, chắc là chưa sắp xếp xong, chúng ta vào bên trong xem chuyện gì đang xảy ra."

"Nhưng xung quanh đều có người của bọn chúng, nếu chúng ta hành động thiếu suy nghĩ, cũng không thể đảm bải an toàn của con tin bên trong."

"Em có cách, em sẽ nhanh chóng đi vào xem tình hình bên trong."

"Tiểu Lộc, em...... đừng xúc động."

Trình Lộc nhìn lão Chu ý bảo anh yên tâm.

Trình Lộc ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ trong bóng đêm có chút ảm đạm, bỗng nhiên cô phá lên cười giữa đám đông, nhìn Đỗ Khê nói: "Đỗ Khê, cậu đừng có nháy mắt nữa, tôi không phải người mù, tôi thấy rồi."

Đỗ Khê bị lời nói ngu xuẩn của Trình Lộc làm cho tức điên, mấy cái mật mã ám hiệu các người học, đều bị chó ăn hết rồi!

Rõ ràng cô muốn kêu Trình Lộc cứu mình, vậy mà Trình Lộc ngu xuẩn trực tiếp khai ra, lỡ bọn cướp này nghĩ cô cũng là cảnh sát, rồi chúng sẽ giết cô ngay tại chỗ!

Càng nghĩ, Đỗ Khê càng sợ hãi, nhìn Trình Lộc la rống lên: "Trình Lộc! Cái người ngu xuẩn này!"

Người đàn ông cao lớn nghiền ngẫm cười, "Ồ? Quen biết nhau?"

Súng trên tay hắn, để ở sau lưng Đôc Khê, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Đỗ Khê cực kì sợ, chuẩn bị tư thế lấy ra một ít kĩ thuật học được ở trường cảnh sát liều chết một phen, bỗng nghe tiếng Trình Lộc ném súng xuống đất.

Khẩu súng lạch cạch rơi trên mặt đất, cô bước ra từ trong đám cảnh sát, thân hình nhỏ nhắn, nhìn vào có chút không hợp.

Trong lòng người đàn ông cao lớn giật thót, đem súng trong tay hướng về phía Trình Lộc, Trình Lộc tươi cười đi tới, "Đừng nóng vội, chúng ta đổi con tin đi, không phải các người muốn nếm thử cảm giác bắt cóc cảnh sát sao?"

Nghe vậy, tay của người đàn ông đó dừng lại, hắn liếm liếm môi, có chút lung lay.

Bắt cóc cảnh sát, hắn không quá hứng thú.

Đỗ Khê muốn chụp cánh tay của người đó, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Trình Lộc, trong lòng cô nàng khiếp sợ, Trình Lộc bây giờ, cùng với Trình Lộc cô quen biết hoàn toàn khác nhau.

Xa lạ, nhưng rất sắc bén.

Đỗ Khê thu tay lại, nghe người đàn ông đứng phía sau mình nói: "Nếu mày qua đây, tao đổi cho mày."

Người đàn ông này cảm thấy chuyện này chẳng có gì, cảnh sát gì đó, từ trước đến nay đều coi trọng mạng của người khác hơn bản mình, huống chi trong tay hắn có người phụ nữ này, còn có quen biết với cảnh sát, đây chỉ đơn giản là đổi mạng lấy mạng thôi.

Trình Lộc nhàn nhạt mỉm cười, đi về phía người đàn ông.

La Thứ sốt ruột đứng kế bên lão Chu, gấp gáp nói: "Chị Lộc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lão Chu liếc La Thứ, "Tiểu Lộc làm việc, anh yên tâm." Nói xong, lão Chu ngẩng đầu nhìn người đang chậm rãi bước lên phía trước, thoạt nhìn nhỏ gầy yếu ớt, anh hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Cậu phải học tập tiểu Lộc, phải biết rằng, đi lên con đường này, bất kể là tương lai hay cuộc sống, đều giao cho quốc gia cùng nhân dân, bất kể có chuyện đáng sợ như thế nào, đều không thể hoảng sợ."

Trong lòng La Thứ cảm động rất nhiều.

Sống lưng cậu thẳng tắp, cũng nhìn theo ánh mắt của lão Chu, Trình Lộc đã tới trước mặt người đàn ông đó.

Tên đó cũng giữ lời hứa, buông Đỗ Khê ra, một tay bắt lấy Trình Lộc, Trình Lộc cũng không có phản khác, ngược lại nhìn về phía Đỗ Khê: "Chạy nhanh đi!"

Đỗ Khê ngây người, giãy giụa chạy về phía cảnh sát.

Người đàn ông cong khóe môi, chậm rãi giơ khẩu súng trong tay lên, Trình Lộc ngước mắt, tấn công một đòn vào eo của hắn, rồi ngẩng đầu, thấy Đỗ Khê đã vào phạm vi bảo vệ của cảnh sát.

"Bắt cóc cảnh sát, thật là kích thích."

Tên đó sợ Trình Lộc sẽ có âm mưu gì khác, nên đã còng tay cô lại.

Cô nhanh chóng quan sát tình hình bên trong.

Trong một góc của ngân hàng, một nhóm người chen lấn nhau ngồi, kế bên các con tin, có rất nhiều khẩu súng trước mặt, những người đó không dám ngẩng đầu lên.

Bọn cướp này mặc một bộ quần áo màu đen, ánh mắt nham hiểm khiến người khác không thoải mái, chỉ cần là nhìn thôi, cũng có thể nhìn ra sự hung ác của những người này, không thể trêu chọc.

Trong số các con tin, còn có một cô gái nén tiếng khóc nức nở, kế bên là thi thể của một người đàn ông mặc tây trang, máu chảy đầy đất, cũng đã dần khô.

Cảnh tượng này, Trình Lộc đã thấy nhiều lần, nhưng ở đây con tin đều là người bình thường, bị dọa khóc là chuyện dĩ nhiên.

Còn có mấy người chạy ra phía sau ngân hàng, ba lô to đùng, không biết đã bỏ thứ gì vào trong đó.

Lúc này, trong đó một người râu ria xồm xoàm nhìn thấy Trình Lộc, hỏi: "Sao lại thế này?"

Người đàn ông lúc nãy đi qua giải thích cho tên râu ria, chưa kịp giải thích xong, đã bị tên râu ria tát một cái, tên râu ria cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Lộc.

Trình Lộc bị đưa đến chỗ của các con tin ngồi xổm xuống, cô mới vừa ngồi xuống, thì nghe được một người nhỏ giọng nói: "Sao chị lại ở đây?"