Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Đương

Chương 17: Anh ấy cùi bắp




Edit: Yangda

Trên sân bóng, vì quá nóng thanh niên tóc xanh đã cởi áo, lộ ra cơ thể săn chắc.

Nhìn đến trên mặt Trình Lộc có hơi phiếm hồng, tóc được buộc lên có chút rối.

Quả bóng rổ rơi từ trên rổ, rơi xuống đất, kèm theo tiếng rống của thanh niên tóc xanh: "Lại vào!"

Đây đã là quả vào thứ 10 của Trình Lộc.

Thanh niên tóc xanh căn bản là không quá phòng vệ Trình Lộc, Tề Văn cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trình Lộc nhìn nhỏ gầy như vậy, chơi bóng rổ cùng với thanh niên tóc xanh còn muốn dữ dội hơn.

Trình Lộc dừng lại, thở hổn hển, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô tùy tiện lau mồ hôi trên trán, đã lâu rồi không có chơi bóng rổ như vậy, cô thoải mái vô cùng.

Năm trước vừa mới chia tay với Hứa Qua, cô chuyển toàn bộ sự tập trung vủa mình vào bệnh viện cùng với đi công tác, trừ bỏ hai việc đó, cô không có làm gì khác.

Chỉ là lần này cô nghe đám nam sinh chơi bóng rổ, trong đáy lòng cô có một tia dao động.

Chơi bóng rổ như này, cực kì thoải mái, ngay cả nhiều ngày buồn bã bây giờ đã theo mồ hôi mà toát ra.

Tề Văn ngồi dưới bóng cây, liên tục chụp ảnh Trình Lộc chơi bóng với thanh niên tóc xanh gửi vào vòng bạn bè, một lát sau, một nam sinh trong lớp hỏi: [ Má ơi, cô gái này là ai vậy, nhìn rất dễ thương! ]

[ Tôi thích người như này! Tề Văn, trong vòng ba phút tôi muốn biết tư liệu của cô gái này! ]

Tề Văn đánh chữ trả lời câu hỏi trên điện thoại, tia nắng xuyên qua in hình bóng cây loang lỗ trên người.

Cô cũng đã gửi câu trả lời, thì nhìn thấy trên nhóm lớp xuất hiện một người không bao giờ xuất hiện.

Trên màn hình, ảnh đại diện mặc định của WeChat xuất hiện, nhóm lớp nhất thời lặng ngắt như tờ.

Ảnh đại diện mặc định của Lâm Phùng chỉ gửi một câu ngắn gọn: [ Thêm một bài tập về nhà nữa ]

Sau một lát, Tề Văn xóa phần văn bản định trả lời, gửi vài dấu chấm hỏi vào nhóm: [???]

Nửa phút sau, nhóm toàn toàn là dấu chấm hỏi, mà Lâm Phùng cũng không xuất hiện để giải thích.

Tề Văn buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía sân bóng.

Thể lực của thanh niên tóc xanh nhanh chóng cạn kiệt, buông thõng cánh tya nằm trên sân bóng, ánh mặt trời gắt gao chiếu vào người hắn, cả người đã hơi phiếm hồng.

Trình Lộc đắc ý mỉm cười đứng một bên nhìn.

Đám bạn của thanh niên tóc xanh chạy đến, đỡ thanh niên tóc xanh đứng dậy, miệng ào ào kêu: "Trừng ca! Anh không sao chứ!"

Triệu Trừng vung cánh tay, tức giận nói: "Lão tử không chết, gào cái gì!"

Trình Lộc ôm bóng đứng một bên, nhướn mày, tùy ý cười, hoàn toàn không giống thiếu nữ nhu thuận như vừa rồi, giọng nói dễ nghe của cô vang lên: "Thế nào, tiếp tục chứ?"

Triệu Trừng chống tay đứng dậy, thở hổn hển, cười rộ lên với Trình Lộc: "Tiếp tục, chị cũng chưa chịu thua, tôi chịu thua thì còn gì đáng mặt đàn ông chứ."

Trình Lộc đang muốn nói chuyện, thì nghe tiếng bước chân phía sau vang lên.

Cô cho là bạn của Triệu Trừng, không để ý, nói: "Bằng không các người đều tiến lên?"

Không đợi Triệu Trừng nói chuyện, người đứng phía sau Trình Lộc bước lên nói: "Không thể tiếp tục."

Giọng nói người phía sau lạnh như băng, lúc này trời rất nóng, nhưng phía sau lưng Trình Lộc lại có cảm giác lành lạnh.

Cô kinh ngạc, quay đầu nhìn, quả thật là Lâm Phùng.

Anh mặc áp phông màu xám trắng, mặt mày lãnh đạm, áp phông cổ tròn nền không che được cổ, Trình Lộc rất cục cũng nhìn được cái cổ thon dài tinh xảo của anh ở khoảng cách gần như vậy, hầu kết anh còn hơi cử động.

Áo cổ tròn của anh làm lộ xương quai canh như ẩn như hiện, mỗi một tấc đều hấp dẫn ánh mắt.

Trách không được bình thường muốn dùng áo để che chắn, thì ra trong đó là cảnh đẹp mê người như vậy.

Mà lúc này, Lâm Phùng đang gắt gao nhìn về phía người đang ngồi dưới đất, thanh niên đang ở trần.

Vì thế, sắc mặt của anh càng thêm khó coi.

Trình Lộc kinh ngạc lên tiếng: "Sao anh lại ở đây?"

Lâm Phùng không nói chuyện, bước gần thêm một bước, chắn ở trước mặt Trình Lộc, trên người mang theo hơi thở lạnh lẽo, ngửi đặc biệt thoải mái.

Tay anh cử động, lấy quả bóng trong tay Trình Lộc, nhàn nhạt nói: "Nếu cậu muốn tiếp tục, tôi chơi cùng cậu."

Triệu Trừng không nói chuyện, bảy tám thanh niên kế bên nháo nhào: "Anh là cái gì mà đòi so với Trừng ca của chúng tôi!"

Ánh mắt Trình Lộc lạnh như băng, nhìn chằm chằm nửa người không mặc áo của Triệu Trừng không nhúc nhích.

Triệu Trừng nở nụ cười, chống lên mặt đất đứng lên, cơ bắp trên bắp chân căng ra, Triệu Trừng xoay cổ tay, khẽ xoay, trên người tất cả toàn là mồ hôi.

Triệu Trừng nói: "Được, chơi thì chơi."

"Giáo sư Lâm, anh..." Trình Lộc vừa mở miệng, Lâm Phùng liền xoay người lại nhìn cô.

Ánh mắt phức tạp, giống như di tình biệt luyến trên thương trường, làm cả người Trình Lộc đều không được tự nhiên.

Trong khoảng thời gian ngắn cô nói không nên lời.

Ánh mắt Lâm Phùng sâu thẳm, nói: "Để tôi."

Tề Văn chạy chậm tới đứng một bên, giữ chặt Trình Lộc đang muốn lấy lại quả bóng trong tay Lâm Phùng, lôi kéo cô đi đến chỗ bóng râm, còn lải nhải: "Chị tiểu Lộc, chị để cho giáo sư Lâm của chúng ta thể hiện một chút, em cũng muốn xem giáo sư Lâm chơi bóng rổ, chị nghỉ ngơi một chút không tốt sao!"

Tề Văn chưa từng thấy Lâm Phùng tốt với ai như vậy, hiện tại vậy mà còn thay Trình Lộc đánh bóng rổ, phải biết rằng, nếu là lúc trước, chuyện này căn bản là không bao giờ có khả năng xảy ra.

Trình Lộc do dự, nhìn về phía Lâm Phùng, ánh mắt Lâm Phùng kiên định, cầm bóng rổ.

Áo phông xám trắng của Lâm Phùng bị dính một chút vết bẩn trên bóng. Trình Lộc thở dài, "Thật sự là không thể cản được hai người mà."

Cô đi theo Tề Văn ngồi dưới gốc cây, Tề Văn mua cho cô một chai nước lạnh, cô ngửa đầu uống một hớp lớn, cảm giác mắt lạnh chạy dọc xuống cổ họng, cô híp mắt thoải mái.

Cách đó không xa, Triệu Trừng đã sớm từ Lâm Phùng nhìn ra, Trình Lộc với anh quan hệ rất không bình thường, nơi nào cũng kì quái, vì thế Triệu Trừng kết luận, người này chắc chắn là đối thủ cạnh tranh của mình.

Thấy đối thủ cạnh tranh của mình không khách khí như thế, ánh mắt hắn cà lơ phất phơ không có ý tốt nói: "Anh là một người đàn ông, không bằng chấp cả đám chúng tôi, cũng miễn cho người khác nói anh lấy lớn hiếp nhỏ."

Lâm Phùng mím môi, ánh mắt không vui.

Anh gật đầu đáp ứng xuống, miệng nói: "Không chút nào dè dặt, dám cởi áo trước mặt phụ nữ."

Triệu Trừng sửng sốt, vỗ lên mấy khối thịt trên người mình, "Thì sao? Con gái người ta thích loại như này đấy, anh quản được chắc."

Lâm Phùng ngước mắt, ánh mắt xuyên qua Triệu Trừng, dừng ở trên người Trình Lộc cách đó không xa.

Mặc dù là ở khoảng cách xa như vậy, Trình Lộc có thể cảm nhận được ánh mắt hờn giận của anh.

Trình Lộc nhìn vào mắt Lâm Phùng rồi nhanh chóng dời đi, nhìn về phía bên người Tề Văn.

Lâm Phùng cũng thu hồi ánh mắt, nhíu mày, có chút không vui: "Tôi là bạn trai của cô ấy, cô ấy không thích tôi thì thích ai?"

Triệu Trừng mở to hai mắt nhìn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, này hai người này là người yêu của nhau?

Cậu vịn eo nói, "Thì sao, chờ anh bị mất mặt để cô ấy biết ai mới lợi hại!"

Triệu Trừng vừa dứt lời, liền lừa bóng qua, Lâm Phùng ngày thường chậm rì rì, nhưng ở trên sân bóng, cũng là dáng người mạnh mẽ, đặc biệt cặp chân dài kia, hai bước đã đuổi kịp Triệu Trừng.

Hai người đi đi lại lại, ba phút trôi qua vậy mà không có ai vào rổ.

Trình Lộc ngồi ở một bên, trong mắt chứng kiến toàn bộ cặp chân dài đang chạy đó, Tề Văn cầm lấy điện thoại không ngừng chụp ảnh, miệng ồn ào: "A a a a phúc lợi to lớn gì đây! Liếm màn hình!"

Trình Lộc tưởng tượng một chút Lâm Phùng bị liếm bộ dáng, một trận ác hàn.

Cô chấn động nổi một tầng da gà, ngửa mình ra sau nằm xuống, bóng cây in bóng ở trên người cô, có gió thổi qua, mang theo hơi nóng, bên trong hơi nóng là hương vị của lá cây.

Cô hít sâu một hơi, nói: "Thật thoải mái."

Tề Văn còn nói bên tai: "Không nghĩ tới giáo sư Lâm vậy mà còn có thể chơi bóng, trời ơi, đẹp xuất sắc!"

Trình Lộc ở một bên nghe không nổi, "Anh ấy cùi bắp."

Tề Văn u oán nhìn qua: "..."

Trình Lộc mở to mắt, ánh mắt sáng lên.

Cô mím môi cười rộ, "Đã 4 phút trôi qua, ngay cả thanh niên tóc xanh anh ấy cũng không thắng nổi."

Vừa dứt lời, âm thanh bóng va vào rổ, sau đó rơi xuống đất.

Tề Văn cao giọng nói: "Vào!"

Trình Lộc nhảy dựng lên, nhìn sang sân bóng, chỉ thấy người đàn ông mặc áo phông trắng cùng với đôi chân dài dễ làm người khác chú ý, làn da trắng nõn, không còn mặt mày lạnh nhạt như thường ngày, lúc này vẻ mặt anh thoải mái, sáng rọi.

Mặt trời hôm nay, hơi chói mắt.

Môi cô hơi cong lên.

Tác giả có vài lời muốn nói:

Giáo sư Lâm: Hả??? Tôi cùi bắp chỗ nào??? Chắc chắn không phải tôi.