Edit: Yangda
Trình Lộc cảm thấy từ sau lần tọa đàm đó, Lâm Phùng càng thêm kỳ quái.
Lúc trước chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng khó gần của giáo sư Lâm, vài ngày gần đây, Lâm Phùng thường sẽ nhắn một câu "Trò chuyện đi." cho cô, Trình Lộc là loại người không theo kịp xu hướng hiện nay nhưng cô vẫn cảm thấy đây là kiểu bắt chuyện của người già.
Một tuần sau khi đại học Lâm Sơn được nghỉ, Trình Lộc mới rảnh rỗi, cô lên mạng mua hai vé xem phim [Phản bội đặc công].
Cô chụp màn hình hai tấm vé gửi cho Lâm Phùng, rồi gửi tin nhắn thoại qua: "Giáo sư Lâm, ngày mai anh có rảnh không? Tôi vừa mua hai vé phim điện ảnh."
Tuy rằng cô chỉ nói lời khách sáo, không nghĩ tới Lâm Phùng tưởng thật, cô không thể không biết ngại mà từ chối, thừa dịp này mời Lâm Phùng xem phim điện ảnh cho xong.
Thật sự cô không nghe nổi tọa đàm, đành phải mua hai vé phim điện ảnh vậy.
Lâm Phùng rất nhanh đã nhắn lại: [Có thể.]
Mà ảnh đại diện của anh, vẫn cam chịu là ảnh mặc định của hệ thống.
Chẳng lẽ sẽ không có người nhắc nhở anh chuyện đó sao?
Ngày thứ hai, Lâm Phùng lái xe đến dưới nhà đón cô.
Trình Lộc ngại nóng, nên mặc,ột chiếc áo phông trắng cùng với quần ngắn sáng màu, lộ ra đôi chân dài nhỏ, trắng bóng.
Lưng cô deo một túi xách nhỏ đi tới, cẳng chân co lên, Lâm Phùng đứng ở xa nhìn, trong mắt chỉ có cặp chân thon dài trắng muốt kia.
Hắn cảm thấy hôm nay có chút nóng.
Đợi đến khi Trình Lộc đi tới, mở cửa xe ngồi vào, thân xe hơi run một chút.
Lâm Phùng không có quay sang, mà nhìn lên kính chiếu hậu nhìn sang, như vậy nhìn vào còn có thể thấy cổ áo hơi thấp của cô.
Chỉ liếc mắt một cái, Lâm Phùng lập tức dời mắt qua chỗ khác.
Anh hơi nhếch môi, vừa lái xe ra khỏi khu nhà, vừa nói: "Trời rất nóng?"
Trong khoảng thời gian ngắn Trình Lộc ngẩn ra không hiểu Lâm Phùng nói vậy là có ý gì, chỉ thử thăm dò nói một câu: "Trời... không phải rất nóng sao?"
"Ừ."
Lâm Phùng không có nói thêm nữa, cứ như cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người chỉ là Trình Lộc mơ.
Hai người rất nhanh đã đến rạp chiếu phim Vân Mạc, còn vài phút nữa thì tới cảnh mở đầu, hai người vừa vào thì ngay cảnh mở đầu.
Trong phòng chiếu phim tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của màn hình chiếu.
Cảnh mở đầu của phim là một khu rừng cây cối rậm rạo không một tia sáng, ánh sáng của phòng chiếu phim cũng không quá sáng.
Trình Lộc chỉ lo xem vị trí, kết quả là không chú ý, bước hụt một bước, cả người lảo đảo, cũng may thân thủ cô nhanh nhẹn, có thể nhanh chóng đứng vững lại.
Chỉ là sau khi đứng vững, mới phát hiện có một bàn tay đỡ lên eo cô.
Lâm Phùng nhanh chóng rút tay lại, thanh âm như thường: "Cẩn thận."
Lúc này quá mờ, Trình Lộc cũng không biết sắc mặt của anh như nào.
Sau khi ngồi xuống, tim Lâm Phùng đập mạnh không ngừng.
Cảm giác trên tay của anh vẫn còn, tay anh cứng đờ không dám nhúc nhích, vẫn duy trì hình dạng như lúc đặt lên eo cô.
Bàn tay anh nắm lại, cổ họng hơi động đậy.
Eo cô cũng thật nhỏ và mềm.
Anh lần đầu tiên chạm vào eo của phụ nữa, không nghĩ tới là có cảm giác như vậy.
Lâm Phùng liếc mắt nhìn xuống Trình Lộc đang nghiêm túc xem phim trên màn hình chiếu, ánh sáng nhẹ nhàng rọi vào gò má thanh tú, lờ mờ, lại làm cho người ta nhìn thấy rất rõ ràng.
Thật may là lúc này cô không có ngủ.
Lâm Phùng đặt tay lên đầu gối, cũng ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu, tình tiết chặt chẽ kịch tính làm cho những khán giả ở đây tập trung xem, không dám lên tiếng.
Anh cũng tập trung nhìn một lát.
Không nghĩ tới, điện ảnh cũng thật thú vị, anh không tự chủ được mà bị cuốn vào bộ phim, đợi đến lúc phục hồi tinh thần, thì phim đã kết thúc, những dòng chữ cuối phim vẫn còn chạy trên màn hình.
Trình Lộc đeo túi xách lên lưng, nói với Lâm Phùng: "Giáo sư Lâm, hết phim rồi, chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Lâm Phùng lên tiếng, đi ở phía trước Trình Lộc, đi chưa được hai bước, anh bỗng nhiên ngừng lại, Trình Lộc đang nhìn bên xung quanh, không chú ý tới trước mặt, liền va vào lưng của anh.
Lưng của anh rất cứng rắn, cứ như là đụng phải xương vậy, mũi Trình Lộc khi va vào hơi hồng lên.
Cô lảo đảo lui một bước, Lâm Phùng quay đầu, nói: "Thật xin lỗi."
Trình Lộc xoa cái mũi, vẫy tay, "Không có việc gì, sao vậy? Anh để quên cái gì ở trong hả?"
Lâm Phùng mím môi, hiện tại trong phòng chiếu phim vẫn còn sáng đèn, có thể nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Trình Lộc nhìn thấy Lâm Phùng có chút do dự, muốn nói lại thôi, nhưng khi anh nhìn thẳng vào mắt cô, thì đã mở miệng nói: "Các người làm cảnh sát, đều nguy hiểm như vậy sao?"
Trình Lộc bật cười, "Vẫn ổn đi, nếu như là trộm cướp bình thường thì cũng đỡ, chỉ là năm trước ở cục cảnh sát, đi thực hiện nhiệm vụ, mới thật sự nguy hiểm suýt nữa đã chết."
Cô cười thoải mái, thu tay lại nhường Lâm Phùng tiếp tục đi.
Hai người vừa đi, vừa nói.
Rất nhanh đã ra khỏi rạp chiếu phim Vân Mạc.
Tuy đã buổi chiều, nhưng bên ngoài vẫn như trước rất nóng. Ánh mặt trời tỏa khắp nơi, Trình Lộc ghé vào quán trà sữa ven đường để mua hai ly nước chanh, uống một ngụm, cảm giác thật nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô đưa một ly cho Lâm Phùng.
Lâm Phùng nhìn một hồi lâu, mới miễn cưỡng nhận lấy.
Bàn tay cầm ly nước đã lạnh, Lâm Phùng vẫn không uống, mà để ly nước chanh sang một bên.
Hai người bọn họ tìm một bóng cây râm mát ngồi xuống, ngẩng đầu lên, lá cây sặc sỡ, xuyên qua từng kẽ lá. Nhưng mà đây là một cây đại thụ rậm rạp ánh mặt trời xuyên qua cũng không làm người ta thấy chói.
Phía trước trên bàn đá có một ít rêu xanh, bên cạnh còn có mấy người già chơi cờ vua, xếp thành một hàng, miệng còn nói: "Lên ngựa lên ngựa nha!"
Trình Lộc thu hồi ánh mắt, cắn ống hút.
Lâm Phùng cũng không nói gì, ngồi ngay ngắn ở trước mặt cô.
Hồi lâu, Trình Lộc đã uống xong nước chanh rồi, lúc này mới đứng dậy, lười biếng duỗi eo một cái, đôi mắt buông xuống nhìn anh: "Giáo sư Lâm, hôm nay đã đến nơi này chơi, tôi về nhà trước nha."
Ngay sau đó Lâm Phùng đứng lên, "Tôi đưa cô về."
Trình Lộc cự tuyệt, "Không được không được, ở đây cách bến tàu điện ngầm gần, tôi rất nhanh đã có thể trở về."
Lâm Phùng do dự một lát, đồng ý không đưa Trình Lộc về.
Nhưng mà Lâm Phùng vẫn đưa cô đến bến tàu điện ngầm, nhùn cô mua vé rồi mới rời đi.
Nhìn thân ảnh của anh biến mất, Trình Lộc cũng không nhịn được nở nụ cười, nắm chặt móc treo của túi xách.
Xem như lần này đã thanh toán xong xuôi với Lâm Phùng, mong là sẽ không có lần sau nữa.
Trình Lộc thoải mái nghĩ, người như Lâm Phùng, cô vẫn nên cách xa một chút mới tốt.
Cô hít sâu một hơi, xoay người đi vào tàu điện ngầm.
Lâm Phùng cầm theo ly nước chanh Trình Lộc mua cho vào trên xe, trên xe có điều hòa nên mát hơn bên ngoài rất nhiều, anh cúi đầu nhìn ly nước kế bên mình, cầm ly nước chanh lên ngắm nghía một lát.
Anh chưa từng uống qua loại nước như này.
Nhưng đây là bạn gái mua cho, anh không thể uổng phí tâm ý của bạn gái được.
Anh hơi do dự, rồi đem ống hút cắm vào, hút một ngụm, mày anh nhanh chóng nhăn lại, chẳng khác gì uống thuốc độc nào đó, đi vào cổ anh trôi xuống.
Đây là chanh đã thành tinh rồi sao?
Sao chua như vậy chứ!
Lâm Phùng mở bình giữ nhiệt đựng trà hoa cúc của mình ra uống một ngụm, lại tiếp tục uống nước chanh, cứ lặp lại như vậy, một lát sau, mới uống hết ly nước chanh của Trình Lộc.
Lúc này Lâm Phùng mới yên tâm lái xe về nhà.
Đang lái xe trên đường, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Lâm Phùng liếc mắt, trên diện thoại hiện lên hai chữ "Thẩm tổng".
Lâm Phùng do dự, cuối cùng vẫn nhấc máy, kêu một tiếng: "Mẹ."
Thẩm Linh lên tiếng trả lời, thăm dò hỏi: "Lâm Phùng, khi nào con mới về nhà một chuyến? Nhà chúng ta đã lâu rồi không có tụ họp. Con cũng biết, còn nửa tháng nữa là Hứa Qua đính hôn rồi, con thân là cậu nhỏ, dù sao cũng phải đến, không thôi người ngoài lại nghĩ nhà chúng ta bất hòa."
Lâm Phùng không nói chuyện.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Thẩm Linh hiểu được một chút, Lâm Phùng không muốn trở về.
Thẩm Linh thay đổi đề tài, "Mẹ nghe Tú Tú nói, con đã có bạn gái?"
Lúc hỏi lời này, Thẩm Linh không tự chủ có chút khẩn trương.
Nhưng cũng khó trách, Lâm gia chỉ có hai người con gái, làm sao có thể nghĩ đến, lúc đứng tuổi lại có thêm một Lâm Phùng.
Nhưng tính tình của Lâm Phùng lại hoàn toàn không giống ai, hơn ba mươi tuổi, bên người không có một người phụ nữ nào, điều này làm cho Thẩm Linh đau lòng.
Vừa nghe đến Hứa Tú nói Lâm Phùng hình như đã có bạn gái, bà lập tức gọi điện thoại hỏi.
Tốc độ xe Lâm Phùng nhanh hơn một chút, miệng nhàn nhạt đáp: "Dạ, tọa đàm tháng trước."
Tác giả có vài lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Tôi có thể yêu một mình!