Hứa Tú nói xong Trình Lộc, Hứa Qua trầm mặc, không có hỏi nhiều, chỉ quay qua nói xin lỗi với Lâm Phùng lần nữa, Lâm Phùng để hai vị anh em nhà Hứa gia này về nhà.
Bàn tay bị thương của Lâm Phùng cần phải đổi thuốc, không quá hai ngày, phải đi bệnh viện đổi thuốc.
Mùa hè ở Lâm Sơn, nói nắng liền nắng nói mưa liền mưa, mấy ngày hôm trước mặt trời còn rực rỡ vươn cao, chiếu toàn bộ Lâm Sơn như muốn bốc lửa, nhưng cố tình hôm nay cuối tuần, trời lại nổi lên mưa to gió lớn.
Nước mưa văng tung tóe khắp nơi, một lát sau mặt đường đã ngập nước.
Tay Lâm Phùng bị thương, không tiện lái xe, phải gọi lái xe đến chở đi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện, người không nhiều lắm, chắc là vì đổ mưa, mọi người đều không muốn đi ra ngoài, chỉ vài người mang ô chạy nhanh trong mưa.
Lâm Phùng ở trên xe nhìn một vòng, rốt cục cũng tìm được cái ô lớn màu đen trên xe, sau khi xe đã đậu, anh mới miễn cưỡng bước xuống xe.
Bung dù màu đen bao phủ anh ở trong đó, mưa rơi không dứt trên ô. Anh sải bước đi về phía bệnh viện.
Anh đã thay thuốc xong, bên ngoài mưa không dứt mà còn lớn hơn, cũng tốt, trời nắng nóng khó chịu mấy hôm trước cũng tiêu tan không ít.
Lâm Phùng rời đi, liền nhìn thấy ở cửa bệnh viện có một bóng người chạy vào, tuy rằng có che ô, nhưng cô một đường mà chạy, quần jeans đã ướt đẫm, trên người cũng có đôi chỗ bị ướt.
Thiếu nữ chạy tới, miệng còn ồn ào: "Ôi ôi thật xin lỗi xin nhường đường một chút, nhường một chút được không."
Tóc cô ngắn ngang vai bởi vì chạy nhanh, còn có gió thổi qua, thổi mái tóc tung bay ở đằng sau, lộ ra gò má đầy đặn cùng với vành tai trắng muốt.
Lâm Phùng dừng chân nhìn thoáng qua, cũng nhanh chóng dời tầm mắt.
Anh không nghĩ tới, Trình Lộc vậy mà còn đuổi đến nơi này.
Rồi sẽ như vô tình gặp mặt anh.
Nhưng mà hiển nhiên, Trình Lộc không có nhìn thấy anh, mà thẳng một đường đi luôn, Lâm Phùng nhìn bóng lưng cô đi xa, bung dù ra khỏi bệnh viện.
Mưa gió lớn lại làm người ta sợ, bên trong bầu trời có vài tiếng sấm nổ vang rầm trời, những cây cao bốn phía bị gió thổi ngả nghiêng. Lâm Phùng tìm được xe, lái xe mở cửa sổ nói: "Ông chủ, xe này bị chết máy, không khởi động được, anh có thể đợi một chút không? Tôi đã kêu sửa xe tới!"
Lâm Phùng nhìn nhìn lái xe, bởi vì mở cửa sổ, trên mặt anh ta bị nước mưa tạt vào ướt không ít.
Anh mở cửa xe đi vào, ô che trên đầu toàn là nước, run lên, cũng đã bị ướt nửa cánh tay.
Lái xe nghĩ ông chủ này cũng thật lạng lùng, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lâm Phùng đang cúi đầu xem điện thoại, tuy rằng có hơi lạnh lùng một chút, nhưng khuôn mặt cũng thật đẹp trai, như là quý tộc công tử học nhiều vậy.
Bên ngoài mưa va vào kính xe, Lâm Phùng cũng không chú ý, cúi đầu nhìn điện thoại đang tải xuống một bộ sách chuyên ngành, anh đọc nhanh như gió, thời gian trôi qua rất nhanh.
Ở bệnh viện khu nội trú lầu 12.
Trình Lộc chạy tới phòng bệnh số 33, trong phòng bệnh rất rộng rãi, chỉ có một người phụ nữ trung niên, phòng kế bên là một bà lão, ngày hôm qua đã xuất viện.
Bà lão không phải đã hết bệnh, mà là bác sĩ đã thông báo cho người nhà bà không còn nhiều thời gian, chỉ có thể đem bà lão về nhà.
Trình Lộc sửa sang lại phía dưới, gõ cửa, người phụ nữ trên giường đang cắt giấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Trình Lộc, cong môi cười, nhìn cô vẫy vẫy tay: "Tiểu Lộc, con mau tới đây nhìn xem, chữ Phúc cô mới cắt này, thế nào?"
Lúc này Trình Lộc không còn vẻ mặt sắc bén như ngày thường, hiện tại cả người đều ngoan ngoãn như học sinh trung học, cô đem ô đặt sang một bên, nước từ trên ô chảy xuống.
Cô đi đến kế bên giường bệnh, cầm giấy cắt của người phụ nữ, cười khen, "Đẹp lắm, viện trưởng cắt giấy đẹp nhất."
Viện trưởng Tần cười rộ lên, cưng chiều xoa mái tóc đen mềm mại của Trình Lộc, Trình Lộc ngước đôi mắt rưng rưng, hỏi: "Gần đây cô có ăn nhiều lên không? Con nghe bác sĩ nói, thân thể cô so với trước kia tốt hơn nhiều."
Viện trưởng Tần gật đầu, "Đúng vậy, so với lúc trước cô đã ăn nhiều hơn một chút."
Trình Lộc cúi đầu khẽ cười, chóp mũi ửng đỏ chua xót.
Cô biết, viện trưởng Tần đang an ủi bản thân, bác sĩ nói, bà ấy gần đây ăn càng ngày càng ít, người cũng ngày một gầy đi.
Trình Lộc là cô nhi, hồi nhỏ cha mẹ mất trong biển lửa, chỉ có một mình cô trốn thoát, lúc đó, cô được cô nhi viện của viện trưởng Tần đem về nuôi.
Tần Văn Hương là một viện trưởng tốt bụng, trong cô nhi viện không nhiều cô nhi lắm, chỉ mười mấy em, tuy rằng hàng năm chính phủ sẽ có trợ cấp, nhưng để nuôi mười mấy đứa nhỏ thì vẫn không đủ.
Hàng năm vừa đến năm mới, Tần Văn Hương sẽ cắt rất nhiều giấy, những mảnh giấy nhỏ nhỏ dán trong cô nhi viện, khắp nơi đều tràn ngập không khí mừng năm mới.
Chỉ là năm Trình Lộc tốt nghiệp, Tần Văn Hương bỗng nhiên bị bệnh.
Đến bệnh viện kiểm tra, thì là ung thư dạ dày.
Khi đó, Trình Lộc suýt chút đã sụp đổ, cũng nhờ Tần Văn Hương an ủi, nhờ Trình Lộc giấu giếm bọn nhỏ trong cô nhi viện.
Viện trưởng Tần tốt như vậy, lại phải chiến đấu với bệnh tật một năm trời.
Cũng may Trình Lộc công tác, đem tiền gom góp một ít, vẫn có thể để cho Tần Văn Hương tiếp tục nằm viện.
Cô mệt mỏi gối đầu lên đùi Tần Văn Hương, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, một lát sau, bác sĩ chủ trì của Tần Văn Hương kêu Trình Lộc.
Đi đến văn phòng bác sĩ, bác sĩ nghiêm túc cùng Trình Lộc nói chuyện bệnh tình của Tần Văn Hương, có thể sẽ không còn bao lâu nữa.
Trình Lộc trấn định gật đầu, cô đứng lên nhìn bác sĩ, "Còn cách nào khác không bác sĩ? Giải phẫu hay là thuốc nào, đắt một chút cũng không sao."
Bác sĩ thở dài, ông cùng Tần Văn Hương với Trình Lộc tiếp xúc một năm, cũng bị hai người kia làm cho cảm động, Tần Văn Hương đã dùng rất nhiều thuốc, ông cũng đã chữa hết sức mình.
Chỉ là bệnh này...
Thật sự không thể kéo dài thêm nữa.
"Nếu làm giải phẫu, có thể chống đỡ lâu hơn một chút, về phần là bao lâu, vẫn phải xem tình trạng của bệnh nhân, nhưng xác suất để cuộc giải phẫu thành công chỉ có 13%, rất là nguy hiểm."
Trình Lộc cắn môi dưới, cơ thể cô hơi run run.
Hồi lâu, cô mới cúi đầu với bác sĩ, "Tôi sẽ suy nghĩ lại, cảm ơn ông."
Bác sĩ bị Trình Lộc làm cho cảm động, thở dài một hơi, ông đứng thẳng tắp, cảm khái nói: "Là tôi nên cảm ơn cô, cảm ơn cảnh sát các người đã bảo vệ Lâm Sơn."
Trình Lộc ngập ngừng, không nói gì.
Trong phòng bệnh, Tần Văn Hương còn đang cắt giấy, cô đi qua, cầm lấy cây kéo với miếng giấy màu hồng, ngồi ở một bên giúp bà ấy cắt giấy.
Trình Lộc động kéo, vừa nói: "Cô đừng làm gì hết, tịnh dưỡng thật tốt, vừa rồi bác sĩ nói với con, cô sẽ nhanh chóng tốt lên."
Tần Văn Hương ôn hòa gật đầu, "Cô biết, Cô chỉ nhàn rỗi không có việc gì làm, sợ là không đợi đến năm mới được, cô đã..."
Tần Văn Hương còn chưa nói hết, cảm giác được một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình, trong lòng bà giật mình, nhìn về phía Trình Lộc, quả nhiên thấy vẻ mặt Trình Lộc không mấy vui vẻ.
Trình Lộc mấp máy môi: "Cô sẽ còn nhiều năm nữa, cô đừng nói bừa."
"Đúng, là cô nói bừa." Tần Văn Hương cười rộ lên, dường như nhớ đến cái gì, liền hỏi: "Đúng rồi, bạn trai lúc trước con dẫn đến, sao lâu rồi cô không gặp?"
Trình Lộc một đao cắt xuống, miếng giấy thành hình chữ "Phúc" trong tay cô.
Sau khi cô chia tay với Hứa Qua, cũng có đến bệnh viện thăm Tần Văn Hương rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là một mình đến, không nghĩ tới lần này Tần Văn Hương hỏi Hứa Qua.
Trình Lộc không có định giấu diếm, liền nói: "Tên đó về sau sẽ không đến nữa, con với hắn đã chia tay, hai người chúng con chia tay trong hòa bình."
Khuôn mặt tái nhợt của Tần Văn Hương hiện lên vẻ đau lòng, bà giữ chặt bàn tay có chút lạnh của Trình Lộc, tiếc hận nói: "Là tại vì nó không tinh mắt, tiểu Lộc nhà chúng ta là tốt nhất, chia tay là nó lỗ."
Trình Lộc khẽ cười, cô rất muốn nói cho Tần Văn Hương, thật ra cô cũng không có tốt như vậy.
Tính khí cô không tốt, động một chút liền nổi nóng, hiện tại mới tốt lên rất nhiều.
Cũng muốn nói cho Tần Văn Hương, Hứa Qua là phú nhị đại, gia đình có tiền bạc triệu, hai người không môn đăng hộ đối, căn bản là không có khả năng.
Nhưng tất cả những lời nói này, đều biến thành một nụ cười, cô không muốn Tần Văn Hương vì cô mà lo lắng.
Tần Văn Hương lại nói đến chuyện công tác của cô, Tần Văn Hương càng thêm lo lắng, "Con bình thường nhận nhiệm vụ nhất định phải thật cẩn thận, đừng lúc nào cũng xông xáo lên phía trước, bảo vệ tốt bản thân."
"Cái này thì không được, viện trưởng, con là cảnh sát, muốn bảo vệ mọi người, bất luận khi nào, con đều phải dẫn đầu ở phía trước, chuyện này con không thể đồng ý với cô."
Tần Văn Hương còn muốn nói điều gì, chỉ là bà biết đứa nhỏ Trình Lộc này tính khí bướng bỉnh, khuyên bao nhiêu cũng không được, cô cũng không phải vì người khác mà sẽ thay đổi, bà không tiếp tục khuyên ngăn.
Mỗi người đều có con đường của mình, Trình Lộc đã chọn con đường này, nên đứng ở hàng đầu.
Ở lại trong phòng bệnh với Tần Văn Hương một lát, Trình Lộc phải rời khỏi.
Tần Văn Hương muốn đưa cô xuống lầu, Trình Lộc không đồng ý, hai người giằng co, Trình Lộc đành đồng ý để Tần Văn Hương đưa cô đến chỗ thang máy.
Tần Văn Hương bây giờ còn có thể đi, Trình Lộc không cần phải đỡ, hai người đi đến thang máy, Trình Lộc run lẩy bẩy, nói: "Viện trưởng, con đi đây ngày mai lại đến thăm cô, hai ngày trước có vụ án đặc biệt nên không thể đến, mấy ngày nay cũng rảnh một chút."
Tần Văn Hương gật đầu, tươi cười hòa ái.
Trên đầu đã có vài sợi tóc bạc.
Cửa thang máy mở, Trình Lộc đi vào trong thang máy, trong thang máy thưa thớt vài người, Trình Lộc đứng ở gần bên ngoài, cô tươi cười ôn hòa với Tần Văn Hương kêu bà trở về.
Tần Văn Hương đứng ở ngoài cửa vẫy tay nói lời từ biệt, cửa thang máy gần đóng lại, Tần Văn Hương bỗng nhiên nói một câu: "Tiểu Lộc, hãy chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bị mệt mỏi."
Trình Lộc ở thang máy gần đóng lại, nhanh chóng lên tiếng trả lời: "Viện trưởng, cô trở về đi, bên ngoài vẫn còn mưa, lạnh lắm."
Thang máy đóng lại hoàn toàn.
Ánh mắt Trình Lộc ngay lập tức đỏ, nhưng cũng chỉ rưng rưng, không có rơi xuống.
Đến lầu một, cô là người đầu tiên bước ra thang máy. Cô bước nhanh ra đến cửa lớn bệnh viện, gió thổi vào mặt cô, mang theo nước mưa, cô nhanh chóng mở ô, đem bản thân trốn vào trong ô.
Cô đi vào trong mưa, vòng vo một khúc rẽ, trốn trong một góc tường không có ai, ôm lấy hai cánh tay, chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt lăn dài che kín khuôn mặt.
Cách đó khoảng 100m, một chiếc xe Mercedes-Benz đang dừng ở đó, ánh mắt của người đàn ông dừng trên hình ảnh Trình Lộc đang trốn trong góc tường.
Lâm Phùng quay đầu muốn tiếp tục đọc sách, nhưng lại quay sang nhìn, một câu cũng không vào đầu.
Rõ ràng mỗi câu anh đều biết, nhưng bây giờ nhìn vào, như là nước đổ lá môn, cái gì cũng không nhớ.
Anh lại nhìn về phía góc tường, không có ai, cô gái đó không tiếng động khóc, ô che run nhè nhẹ, cũng không biết là vì cô đang khóc, hay vì nước mưa va vào.