Bạn Trai Tôi Có Hai Nhân Cách

Chương 4




16.

Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, không chút dục vọng nhưng lại khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Ôn Nhan ý vị không rõ nở nụ cười: "Hiện tại hắn đã có thể lưu lại một phần ký ức lúc tôi xuất hiện."

"Em nói…" hắn cố ý kéo dài giọng điệu, "Nếu như hắn biết vừa rồi tôi đối với em làm những cái đó, sẽ thế nào?"

Đồng tử của tôi run lên, bối rối không thể giải thích được.

Tôi chưa kịp nói gì thêm, anh đã cau mày xoa xoa thái dương, thân thể khẽ run lên, giây sau vẻ mặt trở nên trống rỗng.

“Văn Ngạn, anh không sao chứ?” Tôi nhẹ giọng kêu.

Anh ngước mặt lên nhìn về phía tôi, lộ ra nụ cười thường ngày..

"Xin lỗi, hình như anh bị đau đầu, không cần lo lắng."

Ánh mắt anh lướt qua góc quần áo xộc xệch của tôi, cực kỳ tự nhiên mà duỗi tay giúp tôi chỉnh sửa lại.

"Quần áo xộc xệch."

Vì lời nói của anh, tim tôi liền đập liên hồi.

Ôn Nhan đã làm xộc xệch nó.

Từ vẻ mặt của bạn trai, tôi hoàn toàn nhìn không ra anh tột cùng có nhớ đoạn kí ức nào không.

“Đói bụng chưa, trưa nay em muốn ăn gì?” Anh xoa tóc tôi, cười hỏi.

Tôi sững người vài giây rồi nói: “Em muốn ăn mì sợi anh làm.” Anh cười khẽ một tiếng.

"Được."

Nhìn bóng lưng anh quay lưng đi về phía nhà bếp, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra là không nhớ...

17.

Thứ sáu sau khi tan học, ba người bạn cùng phòng của tôi đã ngăn tôi lại.

“Từ khi mày chuyển đến ở cùng bạn trai, đã lâu rồi chúng ta không ăn tối cùng nhau!” Đình Đình ủy khuất nói.

“Đúng vậy, mày là đứa thấy sắc liền quên bạn!” Hai người còn lại đồng thanh, “Đã thế còn không đem bạn trai cho tụi tao gặp một lần.”

Tôi hơi chột dạ mà cúi đầu nhìn những ngón chân.

Chủ yếu chính là anh ấy, tụi mày đều biết anh ấy, dù sao cũng là quan hệ thầy trò, tôi sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến Văn Ngạn.

"Tao mặc kệ, tối mai mày phải dẫn anh ta đến để tụi tao gặp. Tụi tao liền đến giúp mày kiểm tra."

"Đúng! quyết định vậy đi!"

"Địa điểm ngày mai nói cho mày, không gặp không về!"

"Này tụi mày.”

Tôi chưa kịp nói hết thì tụi nó đã vội bỏ chạy, sợ tôi từ chối.

18.

Cuối buổi tối thứ bảy, tôi đang chọn quần áo trong phòng.

Dù tủ chật nhưng vẫn lo không có quần áo mặc.

“Em muốn đi ra ngoài sao?” Cửa phòng không biết từ lúc nào mở ra, bạn trai dựa vào cửa hỏi.

Tôi không cần quay đầu lại cũng biết anh ta nhất định không phải là Văn Ngạn, bởi vì anh ấy rất chú trọng lễ nghi và sự riêng tư, sẽ không bao giờ vào phòng tôi mà không gõ cửa.

"Ừ." Tôi đáp.

Trong khoảng thời gian này ấm áp cùng chán ghét xuất hiện quá thường xuyên, thời gian cũng rất ngẫu nhiên, thành quen rồi.

Ở chung với anh ta cũng bất tri bất giác trở nên tự nhiên.

"Tôi giúp em chọn."

"Được nha."

Có người giúp đỡ là phúc âm của những người mắc chứng ám ảnh.

Ôn Nhan đi tới bên cạnh tôi, bất quá chỉ liếc nhìn tủ quần áo của tôi, từ trong góc kín đáo lấy ra một chiếc váy liền màu đỏ.

"Cái này rất hợp với em."

Tôi nhìn kỹ.

Đó là một chiếc váy slip dress xếp nếp rất đẹp, nhưng tôi chưa bao giờ mặc nó.

Bởi vì nhìn phía trước thì giống như một chiếc váy hai dây đơn giản, nhưng phía sau lại để trần từ vai đến eo, chỉ có hai dây buộc quanh eo vừa đủ che eo.

Đẹp thì đẹp đấy nhưng hở hang quá.

Sự bối rối và do dự của tôi hiện rõ trên khuôn mặt.

"Quá hở hang?"

Tôi gật gật đầu.

Ôn Nhan tiếc nuối liếc tôi một cái, sau đó từ trong ngăn tủ tìm ra một chiếc áo nịt len ​​màu trắng, cùng với váy đưa cho tôi.

"Mặc áo khoác ngoài thì không lộ."

Chà! Tôi không cần phải đưa ra lựa chọn của riêng mình, chưa kể rằng Ôn Nhan thực ra rất có thẩm mỹ. Tôi cầm lấy quần áo, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi muốn thay đồ."

Anh nhướng mày: "Thay đi."

"Anh đi ra ngoài!"

"Thẹn Thùng cái gì? Về sau không phải là"

Tôi nhanh chóng bước tới và bịt miệng anh ta lại.

Lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Sau khi nhận ra được Ôn Nhan muốn làm cái gì về sau, mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra ngoài.

Khóa trái cửa.

Ngoài cửa hắn tâm tình vui sướng mà cười thành tiếng.

19.

Tôi chần chừ hồi lâu, cuối cùng không chọn dẫn theo bạn trai.

Không nói đến anh ta hiện tại là Ôn Nhan, với cả anh cũng là thầy giáo, tôi cũng không dám tùy tiện tiết lộ.

Dù đã là trường đại học nhưng chuyện tình cảm thầy trò luôn khó tránh khỏi.

Tôi không muốn Văn Ngạn phải chịu đựng điều đó.

Lúc ra ngoài, Ôn Nhan ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, nghe thấy động tĩnh phía sau liền ngẩng đầu nhìn tôi.

Trong mắt anh lóe lên sự ngạc nhiên.

"Quả nhiên, bộ đồ này rất hợp với em, rất đẹp."

Nghe lời khen ngợi thẳng thắn của anh ta, má tôi hơi ửng hồng.

Anh lại hỏi: "Đi ăn với bạn à?"

Tim tôi thắt lại: "Đúng vậy, bạn cùng phòng."

Lo lắng anh ta yêu cầu muốn đi chung.

"Được, về nhà sớm một chút."

Không ngờ tới anh chỉ thản nhiên nói một câu, sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.

Tôi sững người một lúc: "Được."