Bạn Trai Thích Dưỡng Nhan Của Tôi

Chương 12




Chử Nhạn La ăn xong điểm tâm là đi. Nhưng vừa đến cửa, anh đã gọi Thường Mạn lại, vô cùng xoắn xuýt cắn môi.

Thường Mạn khó hiểu: "Nhị thiếu, anh có dặn dò gì sao?"

"... Ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy linh tinh." Chử Nhị thiếu im lặng một lúc lâu sau đó máy móc nghẹn ra chín chữ.

Trái tim bé nhỏ của Thường Mạn, người lần trước bị bắt quả tang, run lên: "...Vâng."

Sau khi tiễn Chử Nhạn La, Thường Mạn giúp dì Văn rửa chén, từ chối lời mời xem TV chung của bà. Một mình cậu về phòng, bắt đầu lôi mấy tên nhóc mình mang theo những lại bị thất sủng nằm xó.

Tuy ở nhà Chử Nhạn La, lúc nào cậu cũng phải giả bộ như yêu tinh nhưng Thường Mạn vẫn chuẩn bị hai quả tạ tay và một dây đàn hồi tập gym giấu dưới gầm giường ---- Phòng ngừa chẳng may chủ nhà nổi máu cầm thú, nửa đêm xông vào phòng ăn tươi nuốt sống cậu.

Nhưng qua hai ngày ở chung, Thường Mạn biết Nhị thiếu bên ngoài khoác tấm da Diêm Vương thế thôi, chứ thực tế hiền như bụt, tựa như Quan Âm chuyển thế vậy. Người đâu vừa đẹp trai vừa tốt bụng. Nếu không phải anh ta thích nương gay thì Thường Mạn đã đổ từ lâu rồi.

Nghĩ như vậy, Thường Mạn tiếc nuối thở dài một tiếng, nằm ngửa trên đất bắt đầu tập tạ tay.

Thường Mạn cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một khuyết điểm. Đó là một khi bắt đầu rèn luyện thì sẽ quên mất thời gian, trầm mê không cách nào kiểm soát.

Cho nên lúc Chử Nhạn La gọi điện hỏi dì Văn tình hình ở nhà. Dì Văn lo âu liếc cửa phòng Thường Mạn, thành thật khai báo: "Cậu Thường tự giam mình trong phòng, đến giờ này rồi mà vẫn chưa ra. Ôi, cũng không biết có phải sống ở đây không quen không nữa."

Đầu bên kia điện thoại, khóe môi Chử Nhạn La khẽ giật.

"Buổi tối tôi sẽ về sớm một chút."

Dì Văn ngẩn người, nhất thời cười rộ lên: "Ông chủ hình như rất thích cậu Thường."

Chử Nhạn La: "...?"

Anh khẽ xoa mi tâm, bất đắc dĩ dặn: "Dì Văn, dì đừng suy nghĩ nhiều."

Dì Văn cười càng to hơn: "Được rồi, ông chủ nói cái gì chính là cái đó."

"... Làm cho cậu ta một bữa cơm thật ngon đi." Dứt lời, không chờ dì Văn trả lời, Chử Nhạn La trực tiếp cúp điện thoại.

Dì Văn vui khôn tả, lập tức lấy di động nhắn tin cho Chử Thời Điếm hôm qua vừa xuất ngoại. Bà kể toàn bộ tình hình "sinh hoạt ngọt ngào" của Chử Nhạn La và Thường Mạn mới tới, cuối cùng còn thân thiết tặng thêm một câu: Ông chủ rất thích cậu Thường Mạn.

Lúc tin nhắn tới, Chử Thời Điếm còn đang bận giải quyết một số tổ chức nhỏ không nghe lời. Hắn xử lý chút phiền phức ấy xong, ngồi lên xe mới nhìn thấy, rồi "Ồ" một tiếng hết sức sâu xa.

Cả người tài xế vô thức run lên.

Chử Thời Điếm cất điện thoại di động, lạnh nhạt hỏi: "Cậu cảm thấy bao giờ La La có thể lấy vợ?"

Tài xế run rẩy gấp đôi: "Tôi..."

"Tôi cảm thấy sắp rồi." Chử Thời Điếm không hề có ý định cho tài xế trả lời, nói xong thì nhắm mắt dưỡng thần.

Tài xế yên lặng lau vài giọt mồ hôi lạnh trên trán.

__

Cả ngày Thường Mạn vô cùng thoải mái ngâm mình trong phòng, ngoại trừ giữa chừng bị dì Văn gọi ra ăn trưa. Cậu tập thêm một lúc rồi mới nghỉ. Rất mệt! Cả người cậu đầy mồ hôi, cứ như vậy nằm úp sấp ngủ trên sàn nhà.

Chử Nhạn La quả thực về sớm hơn. Lúc anh vào nhà, dì Văn đang làm bữa tối, nghe có tiếng mở cửa, bà tắt bếp chạy ra, bắt gắp trên tay anh cầm vài túi đồ, ý cười trong mắt càng sâu: "Ông chủ đã về? Bữa tối lát mới xong, cậu ngồi nghỉ đi."

"Được." Chử Nhạn La đem đồ để lên bàn, tầm mắt không tự chủ hướng về cửa phòng bên cạnh: "Cậu ấy đâu?"

Dì Văn đáp: "Vẫn đang ở trong phòng, không thì ông chủ qua xem thế nào? Tôi không tiện vào lắm."

Dì chỉ nhà bếp.

Chử Nhạn La gật đầu: "Dì cứ làm đi."

"Vâng, ông chủ."

Chử Nhạn La vốn không định vào phòng gọi Thường Mạn, anh ngồi ở phòng khách hai tiếng đồng hồ. Thấy dì Văn đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, Chử Nhạn La do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đứng dậy gõ cửa.

Trong phòng truyền ra giọng nói khàn khàn của Thường Mạn: "Ai vậy...?"

"Tôi." Chử Nhạn La trả lời.

Bên trong nháy mắt trầm mặc. Sau một phút, Thường Mạn mới mở cửa, cười khan: "Nhị thiếu anh về rồi à? Hôm nay về sớm ghê."

Hầu kết Chử Nhạn La giật giật, lại không lên tiếng.

Cái đệch! Vừa nãy cậu ta làm cái gì trong này vậy?! Tại sao mắt lại đong đầy nước, khóe mắt ửng hồng, hai gò má thì hây hây vậy hảaaaa!!! Nhìn cậu ta tuổi tác tuy không nhỏ nhưng dục vọng có thể dồi dào như thế sao?! Chẳng lẽ là mình không thể thỏa mãn cậu ta nên vừa nãy mới --

- - Mịa nó chứ!

Tại sao càng nhìn càng thấy đẹp mắt?!

Thường Mạn lần thứ n không bắt được sóng não của Chử Nhạn La, chỉ cảm thấy Nhị thiếu hình như ghét mùi mồ hôi của mình. Vì vậy, cậu lui về phía sau một bước nhỏ, kéo dài khoảng cách với Chử Nhạn La.

Chử Nhạn La thấy động tác của cậu, khóe mắt giật một cái.

Thấy chưa, còn lui về phía sau. Rõ ràng là không muốn tôi ngửi được mùi hương đàn ông chứ gì? Xem ra cậu ta còn đang thẹn thùng.

Ho nhẹ một tiếng, Chử Nhạn La cũng lui một bước ra sau, mặt vô cảm: "Ăn cơm."

"Được." Thường Mạn nhớ bản thân còn đẫm mồ hôi, ngập ngừng, "Tôi... Khụ... Người ta muốn đi tắm trước."

Chử Nhạn La gật đầu thấu đáo, "Tôi hiểu."

Thường Mạn: "???" Anh hiểu gì cơ????

Trên đầu Thường Mạn tràn ngập dấu chấm hỏi. Thường Mạn nghĩ tới nghĩ lui mà không rõ hai chữ cuối cùng của Chử Nhạn La là ý gì. Tự hỏi có phải Chử Nhạn La cài camera ở trong phòng, nên biết mình lén lút tập thể hình không.

"Không thể nào..." Thường Mạn tự lẩm bẩm. Nếu bản chất thật sự bị lộ, việc đầu tiên không phải là đuổi mình đi hay sao?

Đầu hơi gục xuống, Thường Mạn vội vỗ mặt, đá bay những suy đoán này.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngược lại năm tên kia đã biết chuyện cậu đi theo Nhị thiếu. Dù bây giờ có bị đuổi ra ngoài thì đám người đó hẳn sẽ không cả gan tìm cậu gây sự...

... Đâu nhỉ?

Có lẽ bị cảm lạnh, trong lúc ăn cơm tối Thường Mạn mê man, luôn ở trạng thái hồn một nơi thân một nẻo. Chử Nhạn La ngồi đối diện chỉ nghĩ người trước mắt túng dục quá độ, vừa ăn cơm vừa thầm tặc lưỡi.

Sau khi ăn xong, theo lẽ thường dì Văn dọn dẹp bát đũa, Thường Mạn chống đỡ thân thể muốn vào nhà bếp cùng bà, thì bị Chử Nhạn La gọi lại.

Chử Nhạn La chỉ về cái túi trên bàn: "Cho cậu."

"Tôi?" Thường Mạn ngờ vực, hôm nay là ngày gì vậy?

"Ừ, nhìn xem có thích không."

Thường Mạn từ trong túi lấy một chiếc hộp nhỏ ra. Hộp được đóng gói tinh xảo, hơi nặng, ừmmm... Không giống nhẫn kim cương.

Cậu mở hộp ra, một chiếc đồng hồ mặt số màu xanh lẳng lặng nằm ở trong.

Chử Nhạn La nhướn mày xem phản ứng của cậu.

Thường Mạn không rõ cái đồng hồ này có gì đáng ngạc nhiên, nhưng đâu thể làm người ta mất mặt, không thể làm gì hơn là 'Kinh hỉ' "Oa" một tiếng, ca ngợi: "Cái này thật là đẹp!"

"Thích là tốt rồi." Chử Nhạn La thấy Thường Mạn khôi phục sức sống, kìm lòng không đặng giơ tay lên để nhẹ nhàng vỗ sau gáy cậu: "Ngày hôm nay không cần chuẩn bị sữa tươi, đi ngủ đi."

Thường Mạn sờ sờ chỗ bị vỗ, ngốc nghếch gật đầu.

... Lạ thật.

Cậu đã thành công khống chế bản thân không túm tay anh quật một cú qua vai!