Đường Hân giải quyết đám người xấu xong định rời đi nhưng chợt nhớ đến ai đó liền quay lại:
Ánh mắt Dương Minh Triết sáng như đuốc vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
“Có bị thương ở đâu không?”
Thấy Dương Minh Triết vẫn như cũ nhìn cô không đáp lời, cô bực bội:
“Có chút chuyện này mà cậu bị doạ ngốc luôn rồi à? Sao cậu yếu như nhớt thế? Mau đi theo tôi.” Đường Hân nắm lấy cổ tay thiếu niên dẫn cậu ra khỏi quán bar. Dương Minh Triết cảm nhận được dòng điện xẹt qua từng tế bào nơi cô nắm lấy, cậu ý thức được đây là sự thật.
Đường Hân dẫn cậu đến đường lớn bắt một chiếc xe taxi rồi nhét thiếu niên lên xe, động tác không hề dịu dàng chút nào:
“Mau trở về nhà đi. Cậu còn để bọn chúng bắt được thì tôi cũng lười quản.”
“Cảm ơn cậu. Đường Hân!” Dương Minh Triết ánh mắt ngấn nước tươi cười nhìn cô rồi rời đi.
Đường Hân thấy người đã đi liền bắt xe trở về nhà. Vừa lên xe đầu óc cô có chút choáng váng, cô đọc địa chỉ cho bác tài xong rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cô bé, cô bé tới nơi rồi!”
Đường Hân chậm rãi mở mắt trả tiền xong liền bước xuống xe. Bước chân loạng choạng hướng vào nhà mà đi. Bất chợt cô bắt gặp thiếu niên vẫn còn đang ngồi trên chiếc xe đạp ở trước nhà đợi cô. Sự tức giận ban sáng lập tức biến mất không thấy tâm hơi. Cô đến gần cậu, lúc này Phó Tử Mặc nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, chỉ thấy Đường Hân hai má ửng đỏ đang loạng choạng bước về phía mình. Sợ cô ngã, Phó Tử Mặc chủ động bước đến đỡ tay cô.
“Cậu không đi làm, ở đây làm gì?”
“Tôi đợi cậu.”
“Ồ. Hôm nay tôi xin nghỉ.” Đường Hân gạt tay cậu ra, chậm rãi mở cửa.
“Chết tiệt, sao mở không ra chứ!”
Phó Tử Mặc thấy thiếu nữ cầm ngược chìa khóa thì bất đắc dĩ tiến lên giúp đỡ.
“A, mở được rồi này, cảm ơn nhé!”
Đường Hân mỉm cười nói với Phó Tử Mặc.
“Cậu sao lại uống rượu?” Thiếu niên nghĩ một lúc lâu rốt cuộc cũng không kìm được mà hỏi cô.
“Vào trong không?” ý bảo Phó Tử Mặc vào rồi nói sau.
Phó Tử Mặc không đáp, nhưng vẫn theo sau cô vào nhà.
Men rượu thấm dần khiến đầu cô có chút đau, Đường Hân cởi giày xong liền đi tới dựa vào trên sô pha. Phó Tử Mặc cởi giày xong đem giày đặt lên kệ, cậu cũng đem giày của cô đặt lên cùng. Hai đôi giày ở cạnh nhau cảm giác có chút vi diệu.
“Phó Tử Mặc tôi đau đầu quá cậu lấy giúp tôi cốc nước ở trong tủ lạnh với.”
Phó Tử Mặc lúc này mới hồi thần đi vào. Cậu đem cốc nước đưa đến trước mặt cô. Đường Hân nói “cảm ơn” xong liền nhận lấy uống một ngụm.
“Cậu có chuyện gì khó nghĩ à? Sao lại uống rượu?” Phó Tử Mặc nhíu mày nhìn trạng thái không mấy tỉnh táo của cô hiện giờ, hỏi.
“Đúng đấy! Còn không phải vì cậu à?” Đường Hân trừng mắt nhìn cậu. Phó Tử Mặc có chút ngạc nhiên, nhưng bỗng nhớ lại chuyện nghe được ở văn phòng Triệu Hải thì im lặng.
Cái bộ dáng im lặng này của cậu mới khiến đầu cô đau dữ dội hơn. Đường Hân nóng lòng kéo đối phương lên sô pha cứng rắn chất vấn:
“Chính cái bộ dạng này của cậu mới làm tôi phiền lòng này. Muốn gì thì dứt khoát nói ra, cậu im lặng thì tôi làm sao mà biết. Nói rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì cậu mới vui đây?
Phó Tử Mặc bị cô ấn lên sô pha, trái tim hồi hộp như đánh trống trong lòng, cậu nín thở khiến gương mặt và lỗ tai ửng đỏ, cậu khó khăn hỏi:
“Đường Hân, Tại sao? Tại sao lại muốn làm tôi vui?”
“Cậu vui thì tôi mới vui.”
“Tại sao?”
“Cái gì mà tại sao hoài vậy, tôi muốn giúp cậu mà cậu cứ luôn mồm hỏi tại sao? Phó Tử Mặc có phải cậu thấy tôi tốt với cậu cậu liền cố ý muốn chọc tức bổn tiểu thư không?” Đường Hân tức giận đẩy ngã đối phương nằm trên sô pha mà chất vấn. Khoảng cách hai người lúc này rất gần nhau. Phó Tử Mặc nhìn đôi má phồng lên khi tức giận của cô vô cùng đáng yêu. Tim cậu càng loạn nhịp, cậu gấp gáp giải thích:
“Tôi không có ý đó”.
“Hừ, tốt nhất là như vậy, nếu không tôi sẽ… cắn chết cậu hư hư…” Vừa dứt lời Đường Hân mệt mỏi gục trên người cậu.
[Chúc mừng chủ nhân, giá trị hạnh phúc+10%. Tổng giá trị hạnh phúc là 48%. Tổng điểm tích lũy hiện tại 2550. Chúc mừng, chúc mừng!] Thấy Đường Hân không đáp lời nó mới tiến đến lẳng lặng quan sát:
[Ể, chủ nhân ngủ rồi? Chủ nhân say rượu vậy mà lại có thể gục trên người người ta!!!] Nó hoảng sợ vì thấy điều không nên thấy a!!! Nếu Đường Hân mà biết sẽ thủ tiêu nó mất!!! Không được, nó phải chuồng thôi!!!
Cảm nhận hơi thở ấm áp của cô chầm chậm phả vào cổ khiến cơ thể Phó Tử Mặc trở nên căng cứng. Mà chủ mưu gây ra việc này lại không biết tốt xấu nằm trên người cậu ngủ! Phó Tử Mặc nhẹ giọng gọi:
“Đường Hân… Đường Hân.”
Đáp lại lời cậu là một cú đấm vào ngực.
“Dám làm phiền giấc ngủ của ta. Ta đánh ừm…”
Phó Tử Mặc nhìn thiếu nữ vẫn đang nhắm mắt lẩm bẩm chửi cậu, đánh xong lại vòng tay ngang cổ cậu mà ngủ ngon lành. Cậu xoa xoa ngực, nơi bị cô đánh có chút ê ẩm. Phó Tử Mặc lần đầu phát hiện hoá ra khi cô say rượu vừa hung vừa đáng yêu có chút dỡ khóc dỡ cười bảo:
“Tôi không phiền cậu ngủ, sô pha hơi lạnh, tôi dìu cậu lên giường ngủ cho thoải mái.”
“…Ừm…”