Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 26: Tôi có thể trở thành bạn cùng bàn với cậu không?




S01 nói tiếp: [chủ nhân, tình hình của bà Phó Tử Mặc hiện tại cũng không tốt lắm, bệnh tình sắp bước vào giai đoạn cuối. Bà ấy giấu tình trạng bệnh với Phó Tử Mặc và cũng không tìm cách điều trị. Tôi nghĩ chắc cũng không còn quá nhiều thời gian đâu!]

[Còn bao nhiêu thời gian?]

[Không đến 1 năm… nếu mất đi người thân thuộc duy nhất này… thì Phó Tử Mặc của chúng ta… thật đáng thương]

Phó Tử Mặc liệu có vượt qua được nỗi thống khổ này không?

Đường Hân cũng không biết. Cô thầm nghĩ nếu bản thân mình cũng trải qua những điều này liệu mình có như cậu ấy bây giờ… can cường vượt qua gian khó hay không? Có lẽ là không đi! Đường Hân nhìn tư liệu trước mắt âm thầm đưa ra một quyết định: Thế giới này vùi dập cậu ấy vậy thì hãy để cô thay đổi thế giới này. Đường Hân cô sẽ cố gắng bảo hộ cậu ấy chu toàn!!!

Hai người đi ăn cùng nhau. Phó Tử Mặc rất ít khi chủ động nói chuyện. Đường Hân nhớ lại sinh nhật năm 18 tuổi, bố cô đã từng nói với cô “Con gái à, trưởng thành rồi yêu đương là chuyện sớm hay muộn thôi. Bố mong con gái của bố lúc nào cũng được hạnh phúc. Tìm bạn trai cũng vậy, còn nên nhớ người có tình nhất không hẳn là người luôn dịu dàng, tỏ ra ân cần với con mà đôi khi người có vẻ như lạnh lùng nguyên tắc lại có thể vì tình cảm mà không màng tất cả. Người như vậy rất khó đặt người khác trong tim… nhưng một khi chiếm một vị trí trong lòng người ấy thì họ có thể vì người kia mà chấp nhận tất cả. Bố mong bảo bối của bố tìm được một người đàn ông đáng tin cậy nhất để con có thể vui vẻ, hạnh phúc cả đời.”

Nghĩ đến đây, đáy mắt cô cũng dần đỏ lên. Cô xuyên không cũng đã lâu như vậy, không biết liệu bố có lo lắng cho cô không? Sợ tiếp tục nghĩ bản thân sẽ thất thố nên cô nhanh chóng dẹp những cảm xúc hỗn tạp ra sau đầu. Cô gắp một miếng thịt lớn bỏ vào trong bát Phó Tử Mặc rồi chậm rãi nói:

“Món này mùi vị không tệ. Cậu ăn nhiều vào.”

Phó Tử Mặc nhìn miếng thịt trong bát, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, đáy lòng lại thêm rung động: “Ừm”

“Kỳ thi vừa rồi tôi làm bài cũng không tệ lắm. Thầy Triệu bảo cuối tuần này tôi có thể chuyển sang lớp các cậu. Vì vậy, Phó Tử Mặc tôi có thể trở thành bạn… cùng bàn với cậu không?”

Nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ với nụ cười rạng rỡ ấy, trong phút chốc Phó Tử Mặc quên cả hít thở, con tim anh liên tục loạn nhịp. Anh há miệng khô khốc đáp ứng:

“Được.” Đường Hân nghe cậu đồng ý thì cười càng tươi. Phó Tử Mặc cũng vì vậy khoé môi chậm rãi cong lên.

“Bạn cùng bàn…”

Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện rất vui vẻ. Phó Tử Mặc tuy ít nói nhưng bất kỳ câu hỏi nào của cô cậu ấy đều trả lời. Đường Hân phát hiện Phó Tử Mặc không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài. Có lẽ… cậu ấy là kiểu người đáng tin cậy mà bố nói.

Dùng bữa xong, Phó Tử Mặc với Đường Hân đi dạo quanh trường tiêu thực.

“Đúng rồi Phó Tử Mặc sau này cậu muốn làm công việc gì? Đã chọn được chuyên ngành hay trường đại học nào chưa?”

Phó Tử Mặc trầm ngâm một lúc rồi đáp:

“Tớ muốn học chuyên ngành quản trị tài chính của trường đại học Nam Kinh. Còn cậu?”

Quản trị tài chính sao? Cô đã kết thúc chương trình đào tạo nâng cao của trường đại học quốc tế Tân Hợp. Hiện tại kiến thức kinh tế, tài chính cốt lõi cô đều nhớ. Vì thế, không nhất thiết phải học cùng chuyên ngành với cậu.

“Tôi còn chưa suy nghĩ kỹ. Ừ đúng rồi tôi có một người anh họ tốt nghiệp chuyên ngành quản trị tài chính, để tối tôi gửi thông tin của anh ấy quá cho cậu. Nếu có vấn đề gì cậu cứ việc hỏi anh ấy. Cậu tìm hiểu về ngành này trước, nắm bắt được một số kiến thức nhất định chắc chắn sẽ giúp ích cho cậu rất nhiều. Nếu cậu ngại phiền phức có gì tôi gửi danh thiếp của cậu cho anh ấy bảo khi nào anh ấy rảnh thì liên hệ với cậu. Cậu thấy như vậy được không?”

Phó Tử Mặc cảm nhận được cô đang quan tâm mình. Trước giờ ngoại trừ bà anh chưa từng nhận được sự quan tâm tỉ mỉ của người khác như thế này! Phó Tử Mặc vô cùng cảm động:

“Đường Hân! Cảm ơn cậu”.

“Aiz, không có gì đâu. Dù sao… sau này cũng là bạn cùng bàn giúp đỡ, hỗ trợ nhau là chuyện đương nhiên không phải sao?”

“Đúng. Chúng ta cùng hỗ trợ nhau nhé. Bạn cùng bàn!”

***

Cuối tuần rất nhanh cũng đến. Đường Hân tạm biệt thầy Vương và các bạn lớp 12 ban 3, cô đến văn phòng tìm thầy Triệu. Bên cạnh thầy ấy có thêm một bạn nữ và 1 bạn nam nữa. Mọi người thấy cô bước vào liền đồng loạt hướng mắt về phía cô. Ánh mắt hai cô cậu học trò không tránh khỏi phán xét. Đường Hân cũng không để tâm. Cô bình tĩnh đi tới bên cạnh Triệu Hải.

Triệu Hải vui vẻ nhìn cô nói:

“Bên phía thầy Vương không làm khó em chứ? Em thu xếp xong hết chưa?”

“Không đâu ạ. Thầy ấy chỉ bảo em nếu ăn thiệt ở bên lớp thầy thì cứ mạnh dạn mà trở về lớp thầy ấy. Thầy cứ yên tâm thu xếp xong hết rồi!”

“Ha ha, lão Vương quả thực rất coi trọng em!”