Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 18: Điểm thi




“ Ây, mọi người nghe gì chưa? Điểm thi giữa kỳ đã có rồi đó. Tôi hồi hộp quá a~”.

Đường Hân vừa vào lớp đã nghe các bạn trong lớp nói đến tin tức này, cô thầm nghĩ: Tốc độ chấm bài của giáo viên cũng được phết nhỉ! Đường Hân bình tĩnh đi về chỗ ngồi.

“Có rồi sao? Nhanh thế, cậu nghe tin này ở đâu thế?” Một nữ sinh trong lớp kích động hỏi.

“Tớ nghe được từ lớp bên ấy, nghe bảo là thầy Triệu chủ nhiệm lớp 12 ban 1 thông báo cho cán sự lớp.”

“Ô, thế sao lão Vương không thông báo cho lớp mình vậy?”

“Chủ nhiệm tuần này xin nghỉ phép, nhà thầy ấy có người bệnh. Nếu thông tin của cậu là thật thì trường sẽ sớm thông báo điểm thôi.” Vương Siêu làm cán sự lớp lên tiếng giải thích.

Mọi người nghe vậy gật đầu. Một vài học sinh thi không tốt biết tin đã có kết quả thì thấp thỏm không thôi, chỉ mong kết quả đừng công bố quá sớm như vậy. Họ không muốn chuyển lớp đâu!!!

Hà Diễm vốn còn đang chụm đầu bàn về việc có điểm, cô lơ đễnh liếc qua bàn Đường Hân thì phát hiện chiếc bàn vốn trống không đấy giờ lại xuất hiện một mỹ nữ, vị mỹ nữ này… sao lại trông giống Đường Hân vậy??? Hà Diễm dè dặt kêu lên một tiếng:

“Hân Hân???” thế là đáp lại cô chính là nụ cười ngọt ngào như mật của thiếu nữ. Con tim Hà Diễm vì thế mà trật nhịp.

Định Mệnh, là cô thật.



Những học sinh ở gần Hà Diễm thấy cô nàng hô to thì hóng hớt nhìn sang khi thấy Đường Hân thì mọi người không hẹn mà ngơ ngác.

Đường Hân vui vẻ nhìn họ. Đúng! Chính là cảm giác này, vừa nhìn đã khiến cho người người kinh diễm.

Nhìn ánh mắt cao cao tại thượng, đắc ý của cô S01 chỉ biết thở dài bất lực. chủ nhân nhà nó tiếp tục tự luyến nữa rồi.

***

Vương Viêm đi xuống lầu mua cho mẹ mình một ít cháo nóng, đi được nữa đường thì chuông điện thoại vang lên, là Triệu Hải gọi đến. Vương Viêm bấm nhấc máy hỏi:

“Sao thế, lão Triệu.”

“À, kết quả các môn thi đã có rồi, hiệu trưởng nhờ tôi gọi báo cho ông một tiếng. Đúng rồi bác gái đã khỏe hơn chưa?”

“À, vậy cảm ơn ông nhé. Mẹ tôi ấy à, cũng đỡ nhiều rồi, nhưng mà bác sĩ bảo phải theo dõi thêm một thời gian nữa. Đầu tuần sau tôi mới có thể trở lại trường, lão Triệu nhờ ông để ý đám nhóc lớp tôi với nhé.”

“Được rồi, yên tâm! Lát nữa tôi qua đó, sẵn tiện đưa kết quả cho tụi nó thay ông.”

“Được, cảm ơn nhé. À đúng rồi, nhớ gửi tôi một bản nhé.”



“Được.”

Triệu Hải gửi cho Vương Viêm một danh sách kết quả rồi tiện tay cầm hai tờ kết quả của lớp 12 ban 1 và 12 ban 3 rời đi.

15 phút đầu giờ ông không thể đọc hết kết quả của hai lớp, chỉ còn cách để lớp 12 ban 3 khỏi nghỉ giữa giờ thôi.

Triệu Hải bước vào lớp 12 ban 1 sinh hoạt đầu giờ. Lớp 12 ban 1 hội tụ nhiều học sinh giỏi toàn diện. Lần kiểm tra này tuy lớp 12 ban 1 không có bất kỳ ai rời khỏi nhưng có hơn sáu người điểm khá sát với chỉ tiêu. Triệu Hải gọi tên những học sinh đó kêu họ lần lượt phát biểu về độ khó của đề, đồng thời chỉ ra lỗi sai của đám học sinh này, kêu họ lần sau nhớ kỹ khắc phục.

Khi nói đến thành tích kiểm tra tốt của một số học sinh ông cũng không tiếc lời khen ngợi.

“Lần này lớp chúng ta vẫn là Phó Tử Mặc đứng hạng nhất. Không tồi. Nếu cố gắng duy trì được thành tích này thì cho dù em muốn vào đại học tuyến đầu của cả nước cũng có thể được!!! Ha ha Tử Mặc thầy rất xem trọng em nha.” Triệu Hải vui vẻ cười. Chỉ là ông không biết rằng có một học sinh khác vì sự đối xử đối lập của ông đã khiến hắn nảy sinh oán độc với Phó Tử Mặc. Chỉ thấy ánh mắt hắn hung ác nhìn về phía Phó Tử Mặc không một chút kiêng dè. Thằng nhóc mày không yên với tao đâu.

Lớp 12 ban 1 hiện tại có 37 học sinh, Triệu Hải vừa hay muốn chọn thêm 3 học sinh đạt yêu cầu vào lớp mình. Sau khi sinh hoạt đầu giờ xong ông trở lại văn phòng xem xét điểm.

Xem xét hồi lâu Triệu Hải phát hiện lớp 12 ban 2 có khoảng 4 người đạt chỉ tiêu của lớp ông, khi đưa ra đề giữa kỳ các giáo viên bộ môn cũng tính toán điểm số của hầu hết các em học sinh ở các lớp có thể đạt được. Trong đó lớp ông phân bổ từ 270 đến 300 điểm (tổ hợp 3 môn) mà học sinh dưới 275 điểm sẽ bị phân bổ xuống lớp dưới. Năng lực của các em lớp 12 ban 2 nằm trong phạm vi 240 – 270 điểm. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà bốn học sinh này đã nỗ lực đạt kết quả hơn 275 điểm quả thực rất khá. Triệu Hải đem điểm số cùng cái tên của bốn em học sinh này nhớ kỹ, lớp tự nhiên giờ chỉ còn lại lớp 12 ban 3 là ông chưa xem. Triệu Hải cũng không ôm hy vọng sẽ nhặt được bảo bối gì trong lớp này. Với ông mà nói, nếu lớp 12 ban 2 chỉ có 4 học sinh có thể đạt tiêu chuẩn thì tất nhiên lớp cuối càng không có khả năng sẽ có. Chỉ là khi ông cầm bảng điểm kia trên tay đôi mắt trợn tròn kinh ngạc vì con số kia quả thực quá chói mắt. Triệu Hải nhớ đến suy nghĩ của mình đột nhiên cảm thấy hai má đang đau. Lần này ông bị vả mặt đến mức không thốt ra lời. Nhìn con số 286 nghiêm chỉnh được viết trên bảng điểm thật lâu, Triệu Hải khó khăn nói: “Sao có thể chứ? Điểm số này còn so với 4 đứa lớp 12 ban 2 lại cao hơn ít nhất 5 điểm. Thực sự rất khác thường!!!”

Triệu Hải nhìn cái tên thì lại cảm thấy quen quen…

“Đường Hân… Đường Hân… đây không phải là tên của cô học trò nhỏ trong đội tuyển của Vương Viêm sao?” Triệu Hải tâm tình kích động đứng bật dậy khỏi ghế. Cái con bé này ngày nào Vương Viêm cũng khen không ngớt trước mặt ông. Ông vốn dĩ nghĩ là cô bé chỉ có một chút ít năng lực thôi nào ngờ đây là một cái dạng nghịch thiên này. Chắc không phải là gian lận đâu nhỉ.