Bạn Trai Phú Nhị Đại Của Tôi

Chương 7




Sau khi dọn dẹp bàn ăn và bếp, tôi trở vào phòng, lấy cuốn sổ và chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp.

Kết quả là đầu tôi trống rỗng.

Thực ra, không có nhiều điều để viết về những khoảnh khắc ở bên Phó Hoài.

Ngay cả khi tôi viết nó, tôi không thể đăng tải nó.

Tất cả toàn là nội dung hài hòa ,thậm chí có thể phải ngồi tù.

Phải chăng công việc thu ngân trong siêu thị là đích đến cuối cùng của tôi?

Ngay khi tôi mở trang web tìm việc làm, anh trai đã gọi điện thoại cho tôi.

"Tô Tô, đã xảy ra chuyện lớn rồi, em hãy quay về nhanh."

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” tôi hỏi.

Phó Hoài đêm qua vừa mới uy hiếp tôi, tôi sợ lần này về nhà sẽ tự chui đầu vào lưới.Nếu anh ta tìm bố mẹ và anh trai tôi để thẩm vấn tôi, dù tôi có mở miệng mười lần cũng không thể giải thích được.

"Mẹ chúng ta xảy ra chuyện, không thể nói rõ ràng trên điện thoại được, tóm lại thì em về nhanh lên nhé!" Anh tôi lo lắng cúp điện thoại.

Khi nghe tin mẹ xảy ra chuyện, tôi không có ý định đi tìm việc làm nữa.

Lấy túi và bắt đầu quay về.

Về đến nhà, cả nhà đang ngồi ở phòng khách đợi tôi, Phó Hoài không có ở đó, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ chúng ta sao vậy?” Trong phòng khách không có mẹ nên tôi phải hỏi anh trai.

Anh trai tôi nhìn tôi và ngập ngừng nói: “Em nên hỏi bố đi.”

“Bố, mẹ bị sao vậy ạ?” Chẳng lẽ mẹ mắc bệnh hiểm nghèo nào đó?

Trên TV cũng phát như này trong tiểu thuyết cũng được viết như vậy.

“Mẹ con bị lừa rồi!” Bố tôi vẻ mặt buồn bã thở ra một hơi dài.

"Bị lừa cái gì ạ?"

“Ở độ tuổi này, ngoài tiền ra thì người ta còn có thể lừa được gì nữa?” anh tôi phàn nàn.

“Bị lừa bao nhiêu?”

Anh tôi giơ hai ngón tay ra.

"2 vạn?"

Anh tôi lắc đầu.

"20 vạn?"

Anh tôi gật đầu.

Má nó!

Bây giờ tôi định lấy 20 vạn tệ mà Phó Hoài đã đưa cho tôi, liệu còn kịp không?