Hôm đó Phó Hoài nói có chuyện muốn hỏi tôi.
Tôi luôn nợ anh ta một ân huệ về việc bà tôi nhập viện lần trước nên tôi đã đồng ý.
Kết quả là tôi đã đến dự tiệc đính hôn của người bạn họ Hàn.
Vì lý do này, tôi đã đặc biệt để mặt mộc, mặc chiếc váy màu vàng tơ mà anh ta tặng tôi vào ngày sinh nhật năm ngoái.
Tôi tự mình chọn chiếc váy, anh ta đã trả tiền.
Khi nhà họ Phó đến chỗ anh, ba đời giàu có nhưng họ lại không giỏi về thẩm mỹ.
Những thứ họ đưa cho tôi rất xấu và đắt tiền, rất ít trong số đó được lấy ra.
Chiếc váy này chỉ có thể mặc trong dịp này,vẫn là chính tay tôi chọn.
Đôi mắt của Phó Hoài sáng lên khi nhìn thấy tôi, " Không hổ là... bạn gái cũ của tôi,trông rất đẹp ngay cả khi không trang điểm."
"Đương nhiên." Tôi tự tin hất cằm lên, nếu không có một chút xinh đẹp thì tôi cũng không dám mơ trở thành minh tinh.
Chỉ là bắp cải nhỏ của tôi chưa kịp nở hoa đã bị phá hỏng.
Ở tuổi 22, không còn ai muốn làm thực tập sinh nữa.
“Hôm nay để em sẽ dùng vẻ đẹp của mình để chinh phục mọi người ở đây.” Phó Hoài mỉm cười.
"Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."