Thời gian hai ngày trôi qua rất mau, tôi lại phải tới bệnh viện bắt đầu công việc bận rộn, nhưng Thời Hề tôi vẫn không biết nên làm thế nào, nhốt ở trong nhà không ai nói chuyện với em ấy cũng rất cô đơn.
Tôi hỏi em có muốn đi làm cùng với tôi hay không, em gật đầu lia lịa, đến nước này, ghế phó lái của tôi liền thành chỗ ngồi riêng của em.
Trong bệnh viện có một bệnh nhân đã tới, một cụ già tóc bạc phơ đột ngột phát bệnh bệnh tim, bởi vì sự việc gấp rút nên tôi quên dặn dò Thời Hề số việc cần chú ý, ném điện thoại cho em liền đeo khẩu trang vào phòng cấp cứu.
Dưới cấp cứu của tôi và vài bác sĩ khác, cụ ấy đã tỉnh lại lần nữa, tôi nhận khăn giấy trong tay y tá lau mồ hôi.
Nhưng đợi đến khi tôi ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, bé quỷ Thời Hề vốn ngồi trên ghế dựa coi điện thoại lại biến mất tăm.
Tôi tìm hết tầng lầu này của chúng tôi cũng không thấy bóng quỷ em đâu, nói thật, tôi có hơi hoảng.
Tôi thử giữ bình tĩnh, trong đầu chợt loé lên một nơi, đó chính là nhà xác của bệnh viện, trừ nó ra, tôi thật sự không nghĩ ra còn có nơi nào khác nữa, trước tiên đi tìm thử xem sao.
Tôi tới phòng bảo vệ lấy chìa khoá, nhà xác không ở tầng này của tôi mà ở tầng 3, cũng chỉ cách một tầng nên tôi không đi thang máy mà đi thang bộ.
Tôi tin bệnh viện nào cũng đều có truyền thuyết ma quái, quý bệnh viện tôi làm cũng lưu truyền không ít, và tầng bốn này chính là nơi ma quỷ lộng hành trong miệng bọn họ, bởi vậy cho dù là thanh thiên bạch nhật thì cũng người đến rất ít ỏi, ngay cả y tá trực ban cũng ít đến là thương, chỉ có một hai người.
Tôi xuyên qua hành lang vắng vẻ tĩnh mịch, dựa theo trí nhớ mà tìm thấy nhà xác, tôi lấy một chùm chìa khoá ra từ trong áo blouse trắng, "lạch cạch" mở cửa ra.
Cảnh trước mắt thật sự có hơi kỳ dị, mấy vong linh ngồi tụm trên quầy lễ tân của nhà xác, xếp bằng đánh bài, mà Thời Hề ở trong số đó.
Tôi cũng không biết vì sao tôi có thể nhìn thấy vong linh khác, nhưng sự thật là tôi nhìn thấy thật, tuy không sợ nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.
Người đánh bài chung với Thời Hề tôi cũng quen, một là thiếu nữ xuân xanh tuần trước mất vì ung thư, một là học sinh cấp ba tự sát ở nhà vệ sinh của bệnh viện, còn có một người chết vì làm phẫu thuật thất bại, tất cả đều là thiếu nữ cậu chàng đương độ chớm nở, tuổi còn rất trẻ đã ra đi, khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Động tác đẩy cửa của tôi kinh động đến bốn người, trìu mến đối diện với bọn họ ba giây, động tác đánh bài của mấy người kia khựng cả lại, ngây ngốc nhìn tôi, bầu không khí phủ đầy lúng túng, nhất thời tôi không phải phải mở lời thế nào.
"Ổng thấy được tụi mình? Anh Thời Hề ơi."
"Trâu Tĩnh, bà không phải đang nói nhảm à? Chắc chắc thấy được rồi!"
"Con cá thúi nhà ông! Tui đang hỏi Thời Hề chứ không phải hỏi ông."
"Bà quản tui được chắc."
…………
Tôi khẽ ho một tiếng, tính ngắt ngang trò chuyện của bọn hò.
Tôi kêu Thời Hề một tiếng, em nhìn mấy vong linh kia một cái rồi lại nhìn tôi, bỏ bài trong tay xuống đi tới bên cạnh tôi, nắm góc áo không nói gì.
Tôi hỏi em tại sao không nghe lời, không ở bên ngoài đợi tôi ra mà chạy tới đây, em nói điện thoại tắt máy, em không biết sạc pin làm sao, đi dạo bừa thì tới đây, chạm mặt mấy vong linh bọn họ, bị họ kéo đi đánh bài cho đủ tụ.
“……”
Là tôi sơ suất, quên chuyện em không có kí ức.
Tôi kéo Thời Hề khỏi nhà xác, chuẩn bị dẫn em về, nhưng mấy vong linh kia dường như rất luyến tiếc bé quỷ Thời Hề, ba cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa, tay vịn khung cửa, chớp đôi mắt to hỏi em: "Thời Hề, sau này anh còn có thể tới tìm bọn em chơi không?"
Thời Hề cười, trả lời rất chắc chắn: "Được chứ! Có điều bây giờ tớ phải về với Ôn Kim Dục rồi, phải mai mới có thể tới tìm mấy cậu được...."
Sau khi bái bai với họ, Thời Hề mới ngoan ngoãn bị tôi dắt đi, tôi trỏ trán em, không khỏi mà chua lè đáp: "Sao đây, mới quen chưa bao lâu đã bịn rịn lưu luyến như vậy rồi."
Thời Hề gật đầu, dùng ngón tay mảnh dẻ trắng ngần nghiêm túc kể ra: "Bọn họ rất tốt với em, còn dẫn em chơi, cho em đồ ăn ngon..."
Tôi không nhịn được hỏi vặn lại: "Vậy tôi không đối tốt với em ư? Em thích bọn họ như vậy, sao không thấy em thích tôi."
Thời Hề nghe vậy thì cau mày, tiếp đó nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Anh không thể so với họ, bọn họ là bạn em, anh là... anh là... Là người nhà của em, đúng, người nhà." "Em là em thích anh nhất, nếu như anh có thể mua nhiều sữa chua thêm cho em, em sẽ càng thích anh hơn!" Thời Hề mỉm cười.
Nghe câu trả lời của em tôi có chút mất mát, không nói rõ được đó là gì, nhưng luôn cảm thấy không phải đáp án mà tôi muốn.
Tôi không tiếp tục vấn đề này nữa, sờ đầu em, dẫn em đi dạo siêu thị.