Hôm nay là một ngày cuối tuần, Diệp Nam Cầm dậy trễ một chút. Vừa mới rửa mặt xong xuôi liền nhận được điện thoại của Trương Đông Lương: "Nha đầu, anh đang ở dưới nhà em."
Tối hôm qua, Trương Đông Lương với cô nói chuyện phiếm trên Wechat, sau đó liền hẹn tới trả bình giữ nhiệt, rồi sau đó cùng nhau đi ăn cơm và xem phim. Nhận được điện thoại, Diệp Nam Cầm nói được, sau đó chạy nhanh vào trong phòng mình lấy chiếc áo kaki dài khoác vào người, lại nhìn chính mình trong gương một lần nữa, xác nhận không có khuyết điểm nào mới cầm lấy túi đi ra cửa. Mặt trời đã lên cao, trên trời không một gợn mây. Trương Đông Lương dựa vào trước xe, tóc tai sạch sẽ gọn gàng, đeo kính râm, khóe miệng hơi nhếch lên. Áo khoác da màu đen không cài lại, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu trắng, dưới thắt lưng là chiếc quần jean bó sát màu xám đen, cùng với đôi giày thể thao màu đỏ đen. Dáng vẻ của anh bây giờ trông rất giống một thiếu niên bất cần đời. Nhìn thấy Diệp Nam Cầm đang đi tới bên này, Trương Đông Lương mở cửa xe ra, ánh mắt trời chiếu xuống, làm nụ cười của anh càng thêm tươi đẹp: "Nha đầu, lên xe thôi. Hôm nay chúng ta sẽ tới Ocean World." Ocean World là một nơi mô phỏng lại thành phố nước ở Venice. Thủy cung, ăn uống, rạp chiếu phim, sắm, cái gì cần có ở đây đều có. "Được đó, nhưng mà tôi nói trước, ăn cơm anh trả tiền, còn vé xem phim tôi sẽ trả." Khóe miệng Diệp Nam Cầm nhếch lên, lộ ra một nụ cười sáng lạn. Trương Đông Lương xì một tiếng, trêu đùa: "Em muốn cùng tôi tính toán rõ ràng như vậy sao, nha đầu!" Diệp Nam Cầm hơi mỉm cười, nghĩ thầm: Trong tương lai, sẽ có lúc không cần đến. Hai người đi dạo một vòng trên tầng hai của Ocean World. Hai người đang định đi cầu thang cuốn lên tầng ba, đột nhiên, Trương Đông Lương hét lớn một tiếng: "Mẹ kiếp." Diệp Nam Cầm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Trương Đông Lương đã vội buông tay cô ra, chạy nhanh tới thang cuốn. Ánh mắt Diệp Nam Cầm nhìn theo thang máy cuốn hướng lên trên, một chiếc xe nôi đang lao từ trên xuống. May mắn thay, Trương Đông Lương đã kịp chạy tới thang cuốn, trong nháy mắt đứa trẻ văng ra, bước lên một bước nhanh như chớp, ôm lấy đứa bé. Bởi vì dùng sức quá lớn, Trương Đông Lương té ngã ở trên thang máy, cánh tay đập mạnh xuống. Anh cố gắng đứng lên, ôm đứa bé bình an đi xuống dưới. Mẹ đứa trẻ vốn đang mua vài thứ ở gần thang cuốn, sau lời nhắc nhở của nhân viên quầy hàng, lúc xoay người lại nhìn, xe nôi đã lao xuống thang cuốn. Bà ấy chứng kiến tất cả những điều này trong sự kinh hoàng, nhìn thấy đứa con của mình vẫn bình an vô sự, vội vàng theo thang cuốn vọt xuống dưới. Mẹ đứa bé đón lại con ôm vào trong lòng, không ngừng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn anh, cảm ơn, vô cùng cảm ơn anh." Trương Đông Lương nhíu mày, nhịn không được nói: "Cô là mẹ của nó mà hành động của cô chả xứng đáng gì cả. Tại sao cô không để ý tới con mình chứ, thiếu chút nữa thì con cô đã chết rồi đó. Còn nữa, tôi thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều, vì sao cô lại gọi tôi là anh? Gọi tôi là em được rồi." "Ngại quá, là do tôi lo lắng quá, đầu óc có chút rối loạn. Xem cậu còn trẻ như vậy, vẫn nên gọi cậu là em hơn." Mẹ đứa trẻ cười cười xin lỗi, lại quay đầu nhìn sang Diệp Nam Cầm: "Đây là bạn gái cậu sao?" Có lẽ nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, mẹ đứa trẻ không đợi Trương Đông Lương trả lời, tiếp tục mở lời: "Cô gái, bạn trai cô là người tốt, là người chính trực, vì cứu con tôi, cánh tay đều bị thương hết rồi. Tôi thật không biết phải cảm tạ hai người như thế nào nữa?" Trương Đông Lương vẫy tay, tùy tiện nói: "Chị không cần phải nói lời cảm tạ với tôi, không cần khách khí, nhìn thấy đứa bé gặp nạn, ai thấy cũng sẽ giúp đỡ thôi!" "Cô gái, cô thực sự có phúc khí, tìm được bạn trai tốt như này, đối với cô khẳng định cũng rất tốt." Mẹ đứa trẻ nghĩ, cảm thấy mình đưa tiền thì có vẻ giao dịch hóa quá, liền lấy một hộp trang sức trong túi ra, đưa cho Diệp Nam Cầm, cười nói: "Đây là vòng tay tôi vừa mới mua, cũng không biết cô có thích không, tôi tặng cho cô đấy. Bạn trai cô đã cứu con tôi, tôi vẫn nên cảm tạ hai người." Mặt Diệp Nam Cầm đỏ ửng lên, muốn giải thích, lại cảm thấy nếu mình giải thích, ngược lại sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Trương Đông Lương, giống như chính mình thực ghét bỏ chuyện trở thành bạn gái anh. Cuối cùng, cô cũng từ bỏ chuyện giải thích, chỉ mỉm cười từ chối: "Chúng tôi thật ra cũng chỉ làm chuyện tốt thôi, không phải vì muốn lấy đồ vật của chị đâu. Cái này tôi không thể nhận được, chị mau thu hồi lại đi." Hai người người tới ta đi, nói đi nói lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Trương Đông Lương mở miệng: "Chị ấy thật lòng rất muốn tặng em, vậy em cứ nhận đi. Bằng không, chị ấy cũng không thấy bình thản trong lòng." Diệp Nam Cầm đành phải nhận lấy vòng tay, chị ấy còn đưa cho Trương Đông Lương một cái danh thiếp, nói là nếu cần việc gì có thể tới tìm chị ấy. Trương Đông Lương tiếp nhận, rồi nhét vào trong túi. Chị ấy lúc này mới mang theo con rời đi. "Anh Đông, tay anh có cần phải tới bệnh viện không?" Diệp Nam Cầm nhìn vết thương trên tay anh, có chút đau lòng hỏi. Trương Đông Lương bày ra bộ dạng không sao cả, biểu tình thậm chí có chút nhẹ nhàng: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, qua hai ngày sẽ lành lại thôi." "Tại sao anh không biết quan tâm tới bản thân vậy?" Trong thâm tâm Diệp Nam Cầm có chút bất mãn, túm lấy cánh tay Trương Đông Lương, ngữ khí vô cùng mạnh mẽ: "Anh phải nghe tôi, đi bệnh viện khám một chút, nhìn xem có cần băng bó lại không." Trương Đông Lương bên ngoài tỏ vẻ không sao, trong lòng lại kích động không thôi. Nha đầu của anh biết quan tâm tới anh, anh làm cái gì cũng thấy đáng! Liều mạng đau, chỉ ngại không đủ! Hai người đi tới bệnh viện, cánh tay Trương Đông Lương sau khi khám xong được băng bó đơn giản một chút, anh còn có tâm tình mà trêu ghẹo cô: "Nha đầu, em xem tôi xui xẻo không, tay trái lẫn tay phải đều bị thương. Ngày trước tôi có nghe một câu, con người có hai cánh tay là vì để có thể ôm lấy người mình thích. Nhưng hai cánh tay tôi đều bị thương rồi, tôi muốn ôm em cũng không thể ôm được!" Này...xem như là thổ lộ sao? Ở một nơi như này, ngữ khí tùy tiện như này, không có chút chính thức gì cả! "Anh có thể bình thường một chút được không?" Diệp Nam Cầm liếc mắt nhìn Trương Đông Lương một cái, ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Được rồi, anh đều bị thương cả rồi, tôi cũng không cần anh đưa tôi đi đâu nữa, anh đưa tôi về nhà đi." "Đừng mà, dù sao tôi cũng bị thương rồi." Trương Đông Lương cười lấy lòng: "Nha đầu, tốt xấu gì thì cũng đưa tôi đi ăn cơm chứ!" Diệp Nam Cầm cũng không biết lúc đấy mình nghĩ cái gì, buột miệng thốt ra: "Đưa tôi về nhà, tôi nấu cơm cho anh." "Thật à? Vậy thì tốt rồi!" Trương Đông Lương hận không thể nhảy dựng lên: "Vậy đi thôi, lần trước canh gà của em ăn rất ngon. Sau khi ăn xong, tôi vẫn ngày đêm tơ tưởng, rất muốn lại được nếm thử tài nghệ nấu nướng của em." Ngày đêm tơ tưởng canh gà? Hay là tôi? Diệp Nam Cầm rất muốn trêu ghẹo anh, nhưng cô có chút ngại ngùng, chỉ có thể ở trong lòng trộm nói một câu, trên mặt vẫn bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Tới dưới lầu tiểu khu, Trương Đông Lương dừng xe, sau đó lấy một cái hộp to ở trong cốp xe ra, trên hộp còn được bọc giấy hồng cùng nơ bướm. Diệp Nam Cầm nhìn cái hộp, nghi hoặc hỏi: "Cái hộp này là gì vậy?" "Đây là quà tặng cho em, chuẩn bị từ rất lâu rồi!" Trên mặt Trương Đông Lương hiện lên một nụ cười rạng rỡ: "Lên trên xem đi, nếu em thấy thích, có thể trực tiếp xem luôn." Diệp Nam Cầm không biết sao, đột nhiên có cảm giác như mình đang dẫn sói vào nhà vậy. Quên đi, dẫn sói vào nhà cái gì chứ, ai bảo chính cô cũng thích cái người dã lang này! Nhà của Diệp Nam Cầm ở có kết cấu ba phòng hai sảnh, được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ. Trương Đông Lương thay giày ở cửa, nhìn xung quanh một vòng, tùy tiện hỏi: "Em ở đây một mình sao? Hay là ở cùng với ba mẹ?" "Tôi ở đây một mình." Diệp Nam Cầm lấy từ trong tủ lạnh ra một bình nước chanh lớn, đổ một ly cho Trương Đông Lương, sau đó đổ cho chính mình một ly: "Nhà của tôi vốn ở một ngôi làng trong thành phố, sau đó bị phá bỏ, nhà tôi cũng di dời đi, phân thành ba nơi. Ba mẹ tôi sống trong một căn hộ hai phòng, còn tôi với em tôi ở trong căn hộ có ba phòng." "Ba tôi là giáo sư đại học, còn mẹ là chủ tịch ở tổ dân phố, tính cách bọn họ đều khá tốt, mặc dù đôi lúc mẹ tôi có hay lải nhải một chút." Trương Đông Lương nghe xong những lời này, cảm thấy chính mình thật sự nhặt được bảo bối. Dòng dõi thư hương thế gia (*), quả nhiên bồi dưỡng được con gái họ xuất sắc như này. Chỉ tiếc, bồi dưỡng con trai mình không có một chút thư hương gì cả. (*) thư hương thế gia: dòng dõi có học vấn tốt. Trương Đông Lương suy nghĩ một chút, nếu chỉ đánh giá về điều kiện giữa hai người, Diệp Nam Cầm xác thật là tốt hơn anh rất nhiều. Tuy nhiên, vì anh thật sự thích Diệp Nam Cầm, nên anh cũng thể vì cô mà tận lực làm ă để có khả năng chăm sóc được cho cô. Cho dù có chênh lệch, anh cũng muốn được theo đuổi Diệp Nam Cầm, chiều chuộng cô ấy bằng cả trái tim, nhất định sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào. Tâm tư lúc này của Trương Đông Lương đương nhiên là Diệp Nam Cầm không thể biết được. Sự chú ý của cô lúc này đều tập trung vào cái hộp lớn vuông vắn trên bàn. Một lúc sau khi hai người uống nước chanh xong, Diệp Nam Cầm không chút khách khí mà cầm cái hộp kia lên, tháo nơ bướm ra, mở nắp hộp, đập vào mắt cô chính là một bộ đồ Hán phục còn mới. Diệp Nam Cầm đối với Hán phục nghiên cứu rất kỹ, vừa mới cầm vào đã biết, đây là một bộ được thêu tách rời hai phần. Bộ Hán phục được may theo kiểu cách tân, sử dụng thiết kế retro thời thượng là chính. Vải may vô cùng mềm mại, màu vải sáng, vô cùng phù hợp với tâm ý của cô. Nhìn vẻ mặt vui mừng của Diệp Nam Cầm, khóe miệng Trương Đông Lương nhếch lên, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều hiện rõ sự dịu dàng: "Nha đầu, mặc vào thử xem." Diệp Nam Cầm buông bộ Hán phục xuống, khẽ cười nói: "Tôi mặc thử, bây giờ...Liền không cần đâu." Trương Đông Lương ho nhẹ một tiếng, cảm thấy có chút khổ sở. Chính mình vất cả lựa chọn Hán phục, nha đầu không mặc cho anh xem, phải làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao? Rau trộn! Diệp Nam Cầm đứng lên, đi vào phòng bếp định nấu cơm, Trương Đông Lương cũng đi theo, đứng dựa vào cửa phòng bếp, khẽ nhướng mày, cà lơ phất phơ cười hỏi: "Nha đầu, có việc gì em cứ phân phó, anh đây có thể giúp em làm cái gì?" "Anh cứ ngồi đi, đại anh hùng như anh, vẫn cứ nên là để tôi tự làm là được." Diệp Nam Cầm phất tay, cười trêu chọc. Trương Đông Lương lại không rời đi, mặt dày mày dạn vô lại nói: "Không cho tôi hỗ trợ, em liền không coi lão Trương tôi ra gì cả." Diệp Nam Cầm khẽ cười, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đôi mắt tràn ngập ý cười, trêu chọn nói: "Đừng đùa nữa, ống nước trong toilet bị hỏng rồi, anh nên đi sửa thôi." "Việc nhỏ, cứ để lão Trương này giúp em." Trương Đông Lương vỗ vào ngực mình, bộ dạng trông như một con tinh tinh, nhấc chân lên, xoay người đi vào trong toilet. Diệp Nam Cầm vừa nấu cơm, vừa cười vì hành động như một đứa trẻ con của Trương Đông Lương, bỗng nhiên nghĩ tới bức ảnh Trương Đông Lương mặc Hán phục. Nếu hai người mặc Hán phục đôi, đứng chung một chỗ, khẳng định vô cùng đẹp mắt. "Cô gái nhút nhát, suy nghĩ vẩn vơ đi đâu vậy? Người ta còn đã chính thức tỏ tình đâu?" Diệp Nam Cầm nhỏ giọng nói thầm, trong lòng có chút oán trách. Đều đã gặp nhau rất nhiều lần rồi, nếu đã cố tình thể hiện ra, thì anh Đông à, bao giờ anh mới chính thức thổ lộ vậy! Đường đường là một người đàn ông, chẳng lẽ lại để phụ nữ phải chờ mấy chữ kia sao? Trong tiềm thức của Diệp Nam Cầm, loại chuyện này vẫn nên để đàn ông làm thì sẽ tốt hơn. Trong toilet phát ra mấy tiếng leng keng liên tục. Một lát sau, Trương Đông Lương đi ra, lau mồ hôi trên trán, nở một nụ cười vô cùng ấm áp nói: "Nha đầu, tôi sửa được rồi, có phải nên khen thưởng tôi không?"