Bạn Trai Mít Ướt Của Tôi

Chương 2




Tên truyện: Bạn trai mít ướt của tôi

Tác giả: Dịch Tu La

Edit: Sặc Fructose

Phần 2:

Một tay Lộ Nam cầm một ly coca, trong lòng ôm một thùng bắp rang lớn, đứng ở đại sảnh rạp chiếu phim chờ Lăng Xuyên xếp hàng mua vé, có người ở sau lưng gọi anh.

"Lộ Nam?"

Lộ Nam xoay người, Anh Lê thấy thật sự là anh, có hơi ngoài ý muốn.

(Anh Lê: Họ Anh, tên Lê, chứ không phải là anh trong anh trai đâu.)

"Sao cậu lại ở đây?" Anh nói xong liền chú ý đến đồ trong tay Lộ Nam, hiển nhiên không phải đến một mình: "Đi xem phim với bạn sao?"

"Đúng vậy," Lộ Nam cười cười đáp, "Cậu thì sao?"

"Bị đồng nghiệp kéo đến, cậu cũng đến xem phim à?"

"Tôi..."

Lộ Nam còn chưa nói xong, Lăng Xuyên cầm hai vé xem phim vui tươi hớn hở chạy đến: "Chờ lâu lắm phải không? Hôm nay người xếp hàng đặc biệt nhiều."

Anh Lê nhìn thấy người này quả nhiên càng không ngờ đến: "Cậu là... Tiền Xuyên?"

Lăng Xuyên nghe giọng ngẫm nghĩ một lát, tốn chút thời gian mới nhận ra đối phương: "Anh Lê?"

"Là tôi," Tầm mắt Anh Lê đảo qua đảo lại giữa hai người, vẻ mặt khó hiểu: "Sao hai người lại ở bên nhau?"

Lăng Xuyên và Lộ Nam nhìn nhau cười, quay đầu nói với Anh Lê: "À đúng rồi, tên hiện tại của tôi là Lăng Xuyên, tên trước đó tôi bỏ rồi."

Hai người họ không có chú ý đến ánh mắt buồn bã của Anh Lê sau khi thấy cách họ tương tác, Lăng Xuyên gặp lại bạn học cấp ba ngày xưa, có hơi vui vẻ: "Sau khi thi đại học tôi không gặp được cậu nữa, tôi nhớ rõ cậu đậu đại học ngành y nhỉ? Bây giờ sao rồi?"

"Cũng tạm." Anh Lê rõ ràng có tâm sự, trả lời có lệ một câu.

"Trùng hợp thế này, cậu cũng đến xem phim hả? Xem phim gì thế?"

"Bộ phim tiếp theo."

"Vậy tiếc quá, không đi cùng được rồi." Lăng Xuyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "A, chúng tôi phải vào rạp rồi."

"Không sao, lần sau gặp lại."

"Đúng rồi, số điện thoại của cậu là bao nhiêu?"

Anh Lê đưa tay vào túi mò một lát, phát hiện không mang theo danh thiếp: "Cậu hỏi Lộ Nam là được, cậu ấy có số điện thoại của tôi."

"Hả?" Lăng Xuyên nhìn Lộ Nam, được câu trả lời khẳng định, "Vậy thì tốt rồi, có rảnh sẽ liên hệ."

Anh Lê thờ ơ gật đầu, Lộ Nam mỉm cười với anh nói đừng, sau đó cùng Lăng Xuyên đi về hướng cửa soát vé.

"Thì ra anh với Anh Lê vẫn luôn liên lạc với nhau sao?" Lăng Xuyên nhận ly coca của mình từ tay Lộ Nam, "Sao anh không nói cho em biết gì hết."

"Không nhớ tới." Lộ Nam biết cậu mua vé nào, trước đó anh cũng cho rằng Lăng Xuyên hứng thú bừng bừng lôi anh đi xem phim là vì muốn xem phim bom tấn Hollywood, không ngờ rằng không phải: "Không phải em đến xem Kẻ báo thù sao?"

"Ai nói xem đến xem phim đó?"

"Hôm nay phần lớn người đến đây để xem phim đó mà, vậy em mua vé phim gì?"

Lăng Xuyên cười xấu xa, giơ giơ vé xem phim trước mặt anh: "Nhìn đi!"

Sau khi Lộ Nam thấy tên bộ phim thì sửng sốt: "Trương Chấn kể chuyện?"

"Muốn xem không?"

Biểu hiện của Lộ Nam thật sự do dự: "Tiểu Xuyên, phim này không phải do Trương Chấn diễn."

"Em biết, là Trương Hàn diễn đúng không?"

"Hơn nữa trọng điểm là... Đây là một bộ phim kinh dị."

"Thì em biết nó là phim kinh dị nên mới đến xem á." Vẻ mặt Lăng Xuyên như nói "thì sao chứ."

"Anh không biết bây giờ em lại thích xem phim kinh dị," Ánh mắt Lộ Nam lập lòe, "Rõ ràng trước đây em rất sợ mấy con quỷ nè ma nè gì đó."

"Đó là trước kia mà," Lăng Xuyên tiến đến sát bên tai anh: "Em phát hiện, bây giờ em không còn sợ quỷ nữa."

Lộ Nam cười gượng: "Thế à?"

"Hơn nữa phim càng kinh dị em xem càng vui vẻ, thấy người trong phim bị dọa đến hét chói tai em cảm thấy rất vui."

Lăng Xuyên nhận thấy tốc độ đi đường của Lộ Nam chậm lại.

"Anh sao vậy?"

"Không có gì." Lộ Nam miễn cưỡng nhếch nhếch môi.

"Không phải anh không dám xem đó chứ?"

"Làm sao có thể," Lộ Nam nghiêng đầu đi, không muốn để Lăng Xuyên nhìn ra mình đang nói dối, "Không phải nói sắp chiếu rồi sao? Vậy đi nhanh đi."

Lăng Xuyên khó hiểu nhìn Lộ Nam lúc nãy còn chậm rì rì đột nhiên lẹ bước nhanh hơn, không rõ nguyên do mà lẩm bẩm "kì cục" đuổi theo phía sau.

Mọi người đều xem phim ở phòng bên cạnh, phòng bên này người xem ít đến đáng thương. Lăng Xuyên mua vé ngồi ở giữa hàng thứ năm, hai hàng ghế sau không có hai, sau đó mới có vài người thưa thớt phía sau.

"Sau em mua ghế gần quá màn hình quá vậy?" Lộ Nam nhẹ giọng hỏi.

"Gần mới thấy rõ ràng mà." Lăng Xuyên trả lời một cách đương nhiên.

Vì để che giấu cảm xúc, Lộ Nam đẩy thùng bắp rang cho cậu: "Em ăn đi."

Lăng Xuyên nhón một cục ném vào miệng, đôi mắt đen lúng liếng đảo quanh, nương theo ánh sáng tối tăm của rạp chiếu phim mà ôm gáy Lộ Nam lại kề sát gần mình, đôi môi dính chặt vào nhau, đầu lưỡi linh hoạt đẩy qua, đút bắp rang vào miệng anh.

Lộ Nam ngậm lấy cục bắp rang cậu đút qua, dở khóc dở cười: "Em cũng không sợ người phía sau thấy à?"

"Tối như vậy, ai thấy được chứ?" Lăng Xuyên cười như một đứa nhóc mới làm chuyện xấu, "Cảm giác tốt hơn chưa?"

"Hả?"

"Có phải tràn ngập dũng khí rồi không?" Lăng Xuyên bày ra tư thế đưa tay hình chữ thập của Ultraman: "Đến từ sức mạnh tình yêu của Tiểu Xuyên."

Lộ Nam hơi thoải mái, yêu thương nhéo nhéo vành tai cậu: "Đừng quậy nữa, bắt đầu rồi."

Mặt Đường chủ xuất hiện trên màn ảnh, tiếp theo là trường học cũ xưa, cửa sổ lay động, cơ thể người tách rời và khuôn mặt hoảng sợ, phối hợp với âm thanh khủng bố lần lượt lên sàn, tiếng thét chói tai liên tục vang đến, Lăng Xuyên ôm bắp rang xem ngon lành, nhìn đến lúc hưng phấn còn phát ra tiếng cười khanh khách.

"Ha ha ha ha, 'Đặng tròng mắt' (*) ha ha ha ha." Lăng Xuyên bị nickname của bạn nhỏ trong phim chọc cười hết sức vui vẻ, vỗ mu bàn tay Lộ Nam muốn chia sẻ chuyện buồn cười này, lại phát hiện làn da mình tiếp xúc lạnh băng.

(*) Đặng tròng mắt: Ý chỉ những người mắt nhỏ mà cố trợn cho to ra.

"Anh lạnh hả?" Lăng Xuyên quay đầu vừa thấy, từ lúc vào rạp đến giờ lần đầu tiên biết sợ, dù ánh sáng mỏng manh, vẫn có thể thấy rõ Lộ Nam trừng lớn đôi mắt vì sợ hãi, "Anh sao thế?"

Lộ Nam không có phản ứng, Lăng Xuyên đẩy đẩy anh: "Lộ Nam, Lộ Nam?"

"Đặng tròng mắt" trên màn ảnh đột nhiên phóng to mấy lần, gương mặt trẻ con hư thối, tròng mắt như muốn lòi luôn ra ngoài, Lăng Xuyên theo bản năng nhắm chặt mắt, tiếng thét chói tai bên cạnh truyền đến lại thuộc về Lộ Nam.

"Này! Lộ Nam, anh làm sao vậy?" Lăng Xuyên vội dùng sức đẩy ảnh, Lộ Nam lúc này mới giống như bừng tỉnh khi bị bóng đè, đột nhiên run rẩy một cái rồi tê liệt ngã ngồi trên ghế thở dốc.

Anh thét chói tai ở trong phòng chiếu phim dẫn đến một trận xôn xao nhỏ, Lăng Xuyên quay đầu phát hiện trong phòng vài người đều nhìn về phía bọn bọ, lập tức mặc kệ phim còn đang chiếu, vội vàng kéo tay áo Lộ Nam lôi anh ra ngoài.

Dưới ánh đèn sáng ngời Lộ Nam lộ ra gương mặt tái nhợt, chân nhũn ra không thể không chống tường đứng vững, che miệng không ngừng nôn khan. Lăng Xuyên lấy khăn giấy giúp anh lau đi nước mắt sinh lý chảy ra, trong miệng oán trách: "Anh sợ sao không sớm nói cho em biết, em cũng không ngờ anh sẽ sợ đến thế này."

Lộ Nam không nói nên mời một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Xin...xin lỗi em."

"Anh xin lỗi em làm gì, sớm nói anh không xem được phim kinh dị thì chúng ta có thể xem phim khác mà, cũng trách em không bàn với anh trước," Lăng Xuyên vỗ vỗ trán mình, "Nhưng em nhớ rõ trước đây anh không sợ mà?"

Lộ Nam suy yếu xua xua tay, hình như không muốn tiếp tục đề tài này.

Lăng Xuyên bất đắc dĩ cúi đầu nhìn thùng bắp rang còn tồn tại: "Làm sao đây? Bắp rang mới ăn một nửa, coca cũng chưa uống xong, đều để lại bên trong phòng rồi, tiếc quá."

Lộ Nam hơi khỏe lên, có hơi áy náy vì đã liên lụy Lăng Xuyên không xem được phim: "Anh cùng em xem một bộ khác nhé?"

"Xem gì chứ?," Lăng Xuyên cắn cắn môi, "Thật sự em không có hứng thú với kỹ xảo trong phim Hollywood, a đúng rồi, xem bộ phim kia đi!"

Lần này Lộ Nam cùng cậu mua vé, biết không phải phim kinh dị mới yên lòng.

"Hachiko chú chó trung thành, nghe nói bộ phim này cảm động lắm, mua vé còn được tặng khăn giấy nè."

Hai người lại ngồi vào rạp xem phim lần nữa, một mùa đông đầy trời tuyết rơi, chú chó shiba Hachiko sinh ra bên lò sưởi...

Một tiếng sau, Lăng Xuyên không ngừng thở dài với người đang khóc nức nở bên cạnh mình, một đám người đi ngang qua họ sau khi hết phim tò mò nhìn một màn kì quái này, Lăng Xuyên chỉ có thể làm bộ nhìn không thấy.

"Nà." Lăng Xuyên lại đưa qua một tờ khăn giấy nữa, gói khăn giấy được tặng kia sớm đã bị Lộ Nam dùng hết, cậu không thể không xin người ngồi cạnh mình một gói nữa, tuy là như vậy vẫn không ngăn được Lộ Nam khóc tràn bờ đê.

"Thật sự buồn bã như vậy sao?" Lăng Xuyên khó hiểu, "Sao em xem không có cảm giác gì hết vậy? Không phải chỉ là chủ nhân chết rồi, chó đứng chờ ở cửa nhà ga không chịu đi sao?"

Nghe câu nói đó, Lộ Nam vừa mới có chuyển biến tốt hơn lại thất thanh khóc rống lên, Lăng Xuyên sợ đến mức vội an ủi: "Rồi rồi rồi, em không nói nữa, đến lau lau nào, đừng khóc."

Hai bộ phim đều không xem được như ý, hai người không còn thiết ăn cơm nữa, rầu rĩ không vui về nhà.

Lăng Xuyên vì làm Lộ Nam vui vẻ hơn mà chủ động nắm tay anh, vào đến khu nhà vẫn không kiêng dè gì.

Đi ngang qua hàng xóm có tiếng nghị luận bay vào lỗ tai cậu: "Quả nhiên là một thằng biến thái, mẹ nó mới chết, đảo mắt nó đã ở bên đàn ông rồi."

"Này đã là gì, tôi nói cho bà nghe, ngày đó vừa kết thúc lễ truy điệu, hai thằng đó..." Tiếng nói chuyện nhỏ lại.

"Trời, ghê tởm chết được." Nghe tiếng đàm luận lớn tiếng, như cố ý muốn Lăng Xuyên nghe thấy, "Trách không được ông già nó nói mấy lời như vậy ở lễ tang đâu, nghe đồn mẹ nó là bị nó làm cho tức chết, nghiệp chướng mà."

Sắc mặt Lộ Nam trắng bệch, muốn rút tay ra, bị Lăng Xuyên giận dỗi nắm chặt lại: "Em còn chưa sợ, anh sợ gì chứ?"

"Anh không muốn em bị người khác nói xấu."

"Người khác muốn nói thế nào là chuyện của người ta, có liên quan gì đến em đâu?" Lăng Xuyên trái lại trấn an Lộ Nam, "Em không để ý đâu, thật đấy, bọn họ đàm tiếu em thế nào, em chỉ xem như gió thoảng qua tai thôi."

Nhưng Lộ Nam vẫn không muốn: "Tiểu Xuyên, đừng ở đây nữa được không?"

"Vậy đi đâu bây giờ?"

"Qua nhà anh ở, bên nhà anh không có mấy người rảnh ruồi như vậy."

Thấy Lăng Xuyên còn do sự, Lộ Nam lại khuyên: "Anh biết em luyến tiếc dì, bên này không bán cũng không cho thuê, lâu lâu anh về đây quét tước dọn dẹp với em, thăm dì, được không?"

Lăng Xuyên thấy Lộ Nam lúc nào cũng suy xét chu đáo cho mình, không nỡ phụ tâm ý anh, cho nên cũng đồng ý: "Được."

Hai người thu thập hành lý đơn giản, buổi tối dọn đến chung cư của Lộ Nam, Lộ Nam ở tầng 18, cách tầng cao nhất còn 6 tầng nữa.

Lăng Xuyên nhìn xuống ánh đèn neon từ cửa sổ sát đất, xe tới xe lui, nhìn nhìn đột nhiên nghĩ ra ý tưởng.

"Nhà anh có bia không?"

"Có, em muốn uống hả?" Lộ Nam ngoài ý muốn, "Không phải em không biết uống rượu sao?"

"Đột nhiên muốn uống một chút, toàn nhà này có thể lên tầng cao nhất không?"

Lộ Nam mang Lăng Xuyên lên sân thượng, bởi vì nơi này cao, gió đêm thổi cuốn góc áo và tóc của anh người lên.

"Chưa từng ngắm cảnh đêm ở chỗ cao như vậy, đột nhiên muốn thử xem."

Lăng Xuyên bò lên tường vây ngồi xuống, dưới chân là trên không cách mặt đất cả trăm mét, cậu nhắm mắt lại, mở hai tay ra, nhìn qua như đang thử cảm giác bay lượn.

"A, thoải mái quá." Lăng Xuyên lẳng lặng hưởng thụ gió đêm thổi một lát, mở mắt ra mới phát hiện Lộ Nam không ở bên cạnh cậu.

"Anh đâu rồi, đến đây." Cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Từ đây nhìn xuống đẹp lắm luôn."

Lộ Nam cứng đờ đi qua, khẩn trương đến nỗi đi cùng tay cùng chân.

"Bia của em đâu." Lăng Xuyên đưa tay ra, Lộ Nam máy móc cầm bia trong tay đưa cho cậu, sau đó vô cùng khó khăn bắt chước dáng vẻ Lăng Xuyên ban nãy bò lên trên đi, ngồi vào bên cạnh cậu.

"Bụp __" Tiếng vang thanh thúy của lon bia được mở ra, làm Lộ Nam sợ đến mức giật mình một cái, tay anh nắm chặt mép tường, gân xanh nổi trên mu bàn tay đến dọa người.

Nhưng mà hết thảy chuyện này Lăng Xuyên đều không nhìn thấy, cậu đắm chìm trong một thế giới khác, hớp một ngụm bia, nghĩ về những chuyện đã qua.

"Trước kia em không uống rượu, anh biết đó, vì ba của em." Cậu lắc đầu, "Không đúng, nên gọi là người đàn ông kia, lúc ông ta không uống rượu đã không phải là con người, uống rượu vào rồi chẳng khác gì ma quỷ."

"Nhờ ông ta mà xem rất ghét rượu bia, cho đến khi hai năm trước vì nhàm chán mà nếm thử một chút, phát hiện lúc uống đến choáng váng, như say mà không say, cảm giác đó vô cùng tốt, anh nói xem có phải di truyền hay không?" Nói nói rồi cậu lại bật cười.

"Muốn không?" Cậu nâng lon bia về phía Lộ Nam, phát hiện đối phương có chút khác thường.

"Anh sao thế?"

Lộ Nam giãy giụa lắc đầu: "Anh không cần. Em uống bia lại ngồi chỗ này, rất nguy hiểm."

Lăng Xuyên xì một tiếng bật cười: "Chút bia này có là gì, sẽ không say."

Cậu lại ực ực rót một miệng to: "Ngày tốt cảnh đẹp, không cần nhắc đến kẻ gây mất hứng, vẫn nên nói chuyện của anh đi, em nhớ hồi nhỏ anh có nói lớn lên muốn làm kiến trúc sư."

Lộ Nam cũng bị cậu đưa vào hồi ức: "Khi còn nhỏ không hiểu, cho rằng kiến trúc sư có thể thoải mái xây nhà, muốn xây một đống nhà lớn, nhận dì với em về, anh cũng ở bên trong, để ba em không tìm được em nữa."

Lăng Xuyên cười khanh khách: "Lúc cấp hai anh lại đi học tán đả (Sanda), nói muốn làm cảnh sát."

"Có lẽ do cảm thấy trốn tránh cũng vô dụng, làm cảnh sát có thể bắt người xấu lại. Nhưng mà sau này phát hiện cảnh sát cũng không thể tùy tiện bắt người, dù là báo cảnh sát, cũng chỉ có thể phê bình giáo dục vài câu, mà sau đó kết cục của em sẽ càng thảm hại hơn."

"Cho nên anh mới đi làm luật sư hả?"

"Đây là con đường duy nhất anh có thể bảo vệ được em."

Lăng Xuyên quay đầu, thâm tình nhìn Lộ Nam chăm chú.

"Từ nhỏ đến lớn, mỗi nguyện vọng của anh đều vì em mà dựng lên."

Lộ Nam cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, tạm thời quên đi đang ngồi nơi nào.

"Bởi vì nguyện vọng của anh chính là em."

Hai người từ từ đến gần nhau, khép mắt lại, ở một cao ốc đột ngột mọc lên từ mặt đất, trao đổi một nụ hôn triền miên lưu luyến. Lúc môi lưỡi đan chéo, Lộ Nam nhấm nháp được mùi thơm của bia từ đầu lưỡi đối phương. Một nụ hôn kết thúc, từ bóng đêm mở ra đôi mắt, con ngươi đối phương trở thành sao trời lộng lẫy nhất giữa trời đêm.

Một cơn gió thổi qua, thổi đến thân thể hai người lung lay, Lộ Nam lại nhớ đến mình đang ngồi ở đâu, mười ngón tay gắt gao bám lấy mép tường xi măng phía dưới, vẻ mặt với lúc nãy như hai người khác nhau.

"Hửm?" Lăng Xuyên còn tưởng rằng anh nhớ đến chuyện cũ khó chịu nào đó.

"Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta vẫn nên trở về đi." Lộ Nam không bao giờ muốn thể hiện, thừa lúc thân thể còn chưa cứng ngắc mà rơi xuống, rất không thể diện mà nửa bò nửa leo xuống khỏi tường vây.

Lăng Xuyên nhìn bộ dáng chật vật của anh cười ha ha: "Em xem anh mới là người uống say đó."

Lộ Nam cũng mặc kệ cậu nói cái gì, sau khi đứng lên lập tức vươn tay về phía cậu: "Xuống đây."

Lăng Xuyên đỡ mép tường, không có nắm lấy tay Lộ Nam, ngược lại run rẩy đứng lên.

Tim Lộ Nam muốn ngừng đập: "Tiểu Xuyên!"

Lăng Xuyên cười hì hì giang rộng hai tay, giống như đi cầu khỉ mà bước vài bước trên đó: "Anh tin không? Em bây giờ hoàn toàn không sợ hãi những thứ này."

"Tiểu Xuyên," Giọng Lộ Nam run rẩy vô cùng, "Xuống đây đi."

Bàn tay đang đưa ra cũng run rẩy, Lăng Xuyên quậy đủ rồi, nhảy xuống dưới, vừa lúc nhảy vào lòng Lộ Nam, chớp mắt đã bị Lộ Nam ôm chặt lấy không buông tay. Lăng Xuyên lúc này mới phát hiện toàn thân Lộ Nam đang run rẩy không ngừng.

"Em không biết bệnh sợ độ cao của anh nghiêm trọng đến vậy nha." Không có ý thức được nguy hiểm, Lăng Xuyên còn có tâm tư cười nhạo anh.

Lộ Nam lại ôm chặt thêm một chút, Lăng Xuyên giống như dỗ con nít mà vuốt vuốt lưng anh: "Rồi, không sao mà, đừng sợ, không phải em đã xuống rồi sao?"

"Không được lên đó nữa." Lộ Nam run rẩy nói, nhưng câu nói lại như mệnh lệnh.

Lăng Xuyên cảm thấy buồn cười, ngoài miệng đáp lời: "Rồi rồi, em không bao giờ lên đó nữa."

Lộ Nam duy trì tư thế này cả buổi mới có thể hành động lần nữa, hai người trở lại chung cư, Lăng Xuyên không phải lần đầu đên nơi này, nhưng đây là lần đầu tỉ mỉ đánh giá từng chỗ một.

"Đây là cái gì? Thường ngày em đâu có ngửi được anh dùng nước hoa?" Cậu lấy ra một cái chai tinh xảo từ kệ thủy tinh của Lộ Nam ra, cái chai màu xanh thẫm, dưới ánh đèn còn có thể nhìn được ánh sáng kỳ diệu chảy bên trong.

"Đó không phải là nước hoa, chỉ là một đồ vật trang trí thôi."

"Đồ trang trí à?" Lăng Xuyên tò mò kéo nắp mình: "Làm sao để mở ra?"

"Không mở ra được, bịt kín rồi."

"Một cái chai bị bịt kín, không đựng được gì, kỳ quái." Lăng Xuyên lại đưa nó lên ánh đèn nhìn nhìn, xác nhận không mở ra được, thất vọng thả lại chỗ cũ.