Lục Cảnh còn phát hiện một chuyện, hắn bây giờ không một xu dính túi.
Cũng may cái chỗ hắn vừa đi ra tuy rất dọa người, nhưng ít nhất còn đi thẳng ra đường. Một hắn tay cầm điện thoại đi ra ngoài, đầu kia điện thoại là cậu bạn chí cốt, vẫn khóc tức tưởi bảo hắn đừng cúp điện thoại.
“Ặc, Triệu Duy Sinh, cậu rốt cuộc muốn khóc tới khi nào?”
Bên kia truyền đến thanh âm Triệu Duy Sinh khụt khịt mũi,“Cậu đợi ở đó! Tớ đi tìm cậu! Cậu đừng cúp điện thoại! Hai mươi phút nữa tớ đến liền! Cậu chờ tớ! Cậu nhất định phải chờ tớ!”
“Rồi rồi rồi, còn nhớ những gì tớ vừa nói chứ?” Lục Cảnh lúc nãy đã nói một cách đại khái về các dấu hiệu xung quanh, Triệu Duy Sinh nghe xong biết ngay là nơi nào, hắn nhịn không được khen một câu:“Triệu Duy Sinh, cậu thật là thông minh. Sao cậu biết chỗ này là chỗ nào?”
Triệu Duy Sinh trầm mặc hồi lâu,“Tớ đều biết hết.”
Lục Cảnh không rõ cậu có ý gì, đang muốn hỏi lại thì di động bỗng tối sầm. Hết pin!
“Được, ông trời trêu người.”
Lục Cảnh bất đắc dĩ nhìn lên trời, bây giờ là mùa đông, không khí lạnh lẽo, hắn gấp gáp chạy ra ngoài, lúc ấy không để ý nên chỉ mặc mỗi cái áo ngủ. Trước đây hắn rất sợ lạnh, có cơn gió lạnh thổi qua sẽ nhịn không được phải đi đi lại lại.
Nhưng hắn muốn đứng một chỗ đợi Triệu Duy Sinh. Từ nhỏ Triệu Duy Sinh đã rất thủ tín, nói 20 phút nhất định là 20 phút. Lục Cảnh đợi mười phút, hít hít mũi, thật cmn lạnh. Lúc này, cách đó không xa bay tới mùi thơm. Lục Cảnh ngửi ngửi, theo ánh đèn xa xa nhìn lại, bước chân không tự chủ được đi sang bên đó.
Quá khổ. Hắn không biết nên làm thế nào, thật sự rất xin lỗi Triệu Duy Sinh.
Thì ra bên kia là một xe bán đồ ăn vặt, ánh đèn vàng nhạt ấm áp, hương bay bốn phía, nóng hôi hổi.
“Chủ quán cho một bát sủi cảo[2].”
Chủ quán nhìn hắn một cách kỳ dị,“Cậu từ đâu đến vậy?”
Lục Cảnh nhếch miệng cười, nói dối,“Nghe nói sủi cảo ở đây rất ngon, ngửi mùi thấy thơm quá liền chạy tới, quần áo còn chưa kịp mặc.”
Chủ quán vui vẻ trong lòng, cũng không hỏi thêm, múc cho hắn một chén rồi thả người.
Lục Cảnh ngồi ở ghế bên cạnh, mĩ mãn ăn mấy miếng, cơ thể mãi mới ấm lên một chút, vờ như lơ đãng hỏi:“Chủ quán này, mùa đông này lạnh quá, không biết hôm nay bao nhiêu độ?”
“Mấy độ à?” Chủ quán nghĩ nghĩ,“Mùa đông năm nay lạnh thật, tôi nghĩ là 18 độ đấy.”
“Ôi trời, mới tháng mười một đã lạnh thế rồi về sau còn lạnh như nào.”
Chủ quán cười một tiếng,“Cậu này lạnh đến ngơ à? Bây giờ là tháng một giữa đông, qua thêm một thời gian nữa là đến năm mới rồi đó.”
Chủ quán đợi một lúc không thấy hắn tiếp lời, nhìn qua, phát hiện hắn lặng yên ngồi trên ghế, thìa trong tay để nửa vời trước mặt, không để xuống, cũng không ăn vào miệng, mắt thì nhìn chằm chằm, trông cứ như một tên ngốc.
“Sao thế? Ăn phải con gì à?”
Lục Cảnh dừng lại rất lâu, lâu đến mức chủ quán cho rằng hắn có vấn đề, hắn bỗng nhiên cười tủm tỉm nói:“Nào có con gì đâu, tôi không phải đang nhìn nhân bên trong đặc biệt to sao, tôi còn cho rằng năm nay là năm 2017 cơ.”
Chủ quán cảm thấy người trẻ tuổi này thật là buồn cười,“Cái gì mà 2017, bây giờ là 2020!”
“Ừm, chủ quán, sủi cảo quán anh ăn ngon lắm.” Lục Cảnh xoay lưng qua không tiếp tục đề tài này, ánh mắt dại ra nhìn sủi cảo trong bát, tươi cười trên mặt vẫn cứng ngắc.
2017.
2020.
Ngón tay Lục Cảnh vô ý thức ở trên bàn viết hai số này.
Hắn bị tai nạn giao thông vào mùa xuân năm 2017, thời điểm hắn tỉnh lại đã là mùa đông năm 2020.
Lục Cảnh trầm ngâm, hắn phải suy nghĩ cẩn thận.
Hắn vì sao không phải từ trong bệnh viện đi ra?
Lục Cảnh đắm chìm trong kinh ngạc và mê mang, mãi đến khi phía sau truyền đến một tiếng gọi.
“Lục Cảnh!”
Lục Cảnh phục hồi tinh thần, buồn cười lắc đầu.
Sao thế này, giọng nói của thằng bạn mình sao lại đầy nôn nóng và thâm tình khó có thể diễn đạt đến vậy?
======
Chú thích:
Nguyên văn là “mộng bức”:chuyện khiến người ta sửng sốt há hốc mồm, khiếp sợ không biết phải làm sao, chỉ sững người ngây ngốc. Lúc đầu định giữ nguyên mà thôi, hạn chế từ Hán Việt trong văn hiện đại, nhỉ? ^^
Nguyên văn ‘Hồn đồn’:mỳ vằn thắn, sủi cảo đây