Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 432




Nhìn cô ta rời đi tôi khẽ thở phào, trong lòng lại nghĩ, hy vọng là không có gì bất thường.

Tôi cầm lại bản sao chứng minh của Tông Đại Hoành. Tông Thịnh giỏi thật, có thể lấy được chứng minh của Tông Đại Hoành, còn có thể ký tên, ghi như thật. Ta là như vậy tưởng.

Vài phút lúc sau, tôi đã thấy danh sách thật dài cuộc gọi trong ba tháng qua của Tông Đại Hoành được in ra. Nhân viên ở đó còn giúp tôi cho hết vào trong một phong bì.

Ra khỏi công ty điện thoại di động, tôi nhìn lại, cả quá trình chưa tới 10 phút. Cách đó không xa chính là tòa nhà tập đoàn Tông An. tôi có chút do dự, có nên qua đó tìm Tông thịnh không? Chúng tôi đã hẹn là hôm nay đi tìm ông thầy bói hai mươi tệ kia rồi, cũng phải mất một thời gian nữa chờ anh.

Tôi cất phong thư vào trong túi, không nghĩ thêm nhiều mà đi thẳng tới tập đoàn Tông An.

Vào đến sảnh, tôi gặp chú bảo vệ cười nói với tôi: “Ưu Tuyền, bộ cô ở nhà buồn quá hay sao mà đi làm hả? Đúng là công ty gia đình thích nhỉ, muốn làm thì đi thôi.”

Tôi lúc này mới phát hiện là mình đang mặc đồng phục công ty. Xuất hiện ở công ty mà mặc đồng phục thì không có gì lạ, mà lạ là ở chỗ tôi là nhiều ngày không đi làm, giờ lại mặc đồng phục tới công ty.

Trong lòng tôi kêu khổ! Sao tôi khôngnghĩ tới quần áo đang mặc chứ? Giờ đi ra ngoài kịp không? Coi như mình chưa từng xuất hiện, có được không?

Bất quá, cũng đã vào tới đây rồi mà còn rời đi càng gây thêm dị nghị.

Tôi cười với ông chú bảo vệ: “Ở nhà buồn quá nên tới phụ Tông Thịnh chút việc.”

Tôi vào thang máy, chung thang còn có hai nhân viên nữ khác. Thang cứ thế lên lầu sáu. Hai bạn nữ đứng trước mặt tôi khẽ thì thào: “Đây á? Bạn gái tiểu lão bản hả?”

“Đúng vậy, chính là cô ta, lúc trước có gặp qua vài lần.”

“Số sướng nhỉ, mặc đồng phục rồi muốn tới thì tới, muốn không tới liền không tới.”

“Chẳng phải tiểu lão bản hay tăng ca đêm ở đây sao? Ai biết, là tới hầu tiểu lão bản tăng ca, chơi trò mặc đồng phục dụ hoặc gì đó.”

“Hì hì”

Đời này, ở đâu cũng có đám người như vậy. Thôi bỏ đi, lúc trước đi học tôi cũng từng xì xào với Lan Lan về người khác như vậy, đúng là phong thủy luân chuyển, giờ tới phiên mình là kẻ bị nói.

Ra khỏi thang, tôi đi vào khu vực văn phòng. Phòng họp đang có cuộc họp, trong phòng có vài tổ đang họp, nghe thấy tiếng của Tông Đại Hoành.

Có lẽ cũng không phải họp gì bí mật vì cửa phòng họp mở. Tôi đứng ở cửa nhìn thấy Tông Thịnh ngồi trước máy tính.

Nghe ra ý của Tông Đại Hoành là dù hiện tại công trình bị đình chỉ nhưng mọi người đã đổ bao tâm huyết rồi, không thể ngừng lại được.

Phía lãnh đạo đã chuẩn bị xong, từ hôm nay mọi thứ liên quan tới công trình ở tòa nhà Linh Linh phải tiếp tục vận hành, các tổ thi công phải đốc thúc các thứ, đưa ra thời gian dự kiến tiến hành.

Các tài liệu về kiến trúc cũng đã được thông qua. Trong vòng ba tháng phải xong được phần thô và trong vòng nửa năm phải đưa vào sử dụng được. Lúc này bắt đầu đẩy mạnh việc bán hàng, phải chọn người từ bên trong tập đoàn Tông An tới để làm, nếu không đủ người thì tuyển thêm.

Ông ta huênh hoang một bài thật dài, sau cùng có một người đặt vấn đề: “Tông giám đốc, cái hạng mục nàykhông phải bị ngừng sao? Dù cho chúng ta bên này chuẩn bị tốt, lãnh đạo bên kia cho chúng ta một lời là chúng ta sẽ khởi công, nhưng mà nửa năm có phải thời gian quá ngắn hay không? Hiện tại đã là tháng 11, còn phải dự trù ăn Tết hai tháng nữa.”

Tông Đại Hoành tức giận mà nói: “Tông Thịnh cũng tại đang ở đây, cậu ta là đứng đầu hạng mục, các ngươi hỏi cậu ta xem, nửa năm có phải là hạn định không?

Các ngươi đừng có xem thường Tông Thịnh a, Tông Thịnh là đi theo một phong thủy tiên sinh vô cùng lợi hại đó, cậu ta nói có thể là có thể.

Các ngươi chỉ cần lo làm tốt việc của mình là được. Việc bán hàng sẽ đẩy nhanh, tiền thu xong sẽ khởi công. Chỉ cần có tiền là dễ làm thôi. Ban đầu thì ca sáng, buổi tối thì ca đêm.

Lúc ta mới vào nghề thì sáng 7 giờ xây đến khuya 11 giờ, Tết nhất gì đó, mọi người yên tâm, trong thôn người có mà đầy.

Tiểu lão bản tại đây mà, đại gia ra cái quân lệnh thì mọi người chạy theo thôi. Cùng nhau nỗ lực, nửa năm sau chỗ đó sẽ có một cái quảng trường hoành tráng sáng lung linh thôi.”

Bất quá hứng thú cũng chỉ có Tông Đại Hoành một người.

Tẻ ngắt.

Tông Thịnh phối hợp, vẫy vẫy tay ý bảo mọi người vỗ tay. Rồi anh ngồi trước máy tính nói: “Nếu mọi việc có gì không thuận lợi, thì nửa năm không hoành thành cũng được, mọi người nhớ kỹ, an toàn là quan trọng nhất. Đặc biệt là với các công nhân ở công trường và người phụ trách công trình, mọi người đều phải đề cao vấn đề an toàn. Những công trình như chúng ta chỉ cần hoàn công, bán đi là kiếm được tiền, nhưng nếu để xảy ra chết người thì mọi người đều biết hậu quả. Làm việc đi.”

Tông Thịnh nói xong, mọi người mới gật đầu tan họp.