Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 307




Tôi rất ít khi đến những nơi như KTV, tới từng này tuổi đầu, tôi cũng chỉ tới đây ba lần, đều là trong mấy năm học đại học, nên khi tới cửa KTV tôi có chút luống cuống.

Tôi tự nói thầm với bản thân: “Khẩn trương gì chứ, mình chỉ đóng vai trò bình hoa thôi, cả đống sếp các công ty như vậy mình sẽ giúp được cho Tông Thịnh đôi chút.”

Tôi gọi điện kêu Tiểu Mễ ra đón. Hôm nay cô ấy thật xinh đẹp, lại còn mặc váy dài ôm sát tôn lên những đường cong của cơ thể. Lúc tôi vào tới nơi thì Mạc Phi đã đang ngồi trong phòng, thấy tôi vào thì vội vẫy tay. Tiểu Trần ngồi cạnh anh tôi chắc đã tự giới thiệu xong. Nghĩ lại nếu là tôi, nếu không có ai dẫn đi có lẽ sẽ không dám vào phòng như vậy, Tiểu Trần đúng là làm quản lý marketing có khác.

Mạc Phi thấy tôi thì hỏi: “Người gọi cho anh liên hệ là cậu chủ của tập đoàn Tông An mà, anh tôi không tới sao?”

Tôi xấu hổ cười cười rồi nói: “Tông Thịnh có chút việc, thật sự không thể phân thân. Thực ra thì, em là bạn gái của Tông Thịnh.”

Mạc Phi sửng sốt một chút rồi  nói: “Người bà ngày xưa chính là bà của anh ta?”

“Ừ! Mạc Phi, thực xin lỗi!”

Mạc Phi cười, thái độ tự nhiên đưa một chai nước đến trước mặt tôi: 

“Có gì mà xin lỗi chứ, tối nay mình bàn chuyện làm ăn, chuyện trước kia không liên quan. 

Trước giờ chỉ cần có ích lợi thì tất cả đều là bạn tốt. Tối nay có thể tranh thủ được  bao nhiêu, chính là nhờ vào bản thân mọi người đó.”

Tiểu Trần vội nói: “Dạ chúng tôi biết, vẫn phải cảm ơn Mạc tiên sinh đã cho chúng tôi cơ hội lần này. Nếu như công ty của Mạc tiên sinh có kế hoạch dời đi, có thể suy xét tới Ưu Phẩm của chúng tôi, khoảng nửa năm sau là có thể sử dụng được rồi. Dù là các vị thuê hay mua, chúng tôi đều có thể để giá tốt nhất cho quý công ty, khẳng định có thể khiến các vị vừa lòng.”

Thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều người vào phòng, cũng có vài giám đốc là nữ, mọi người đều tíu tít nói chuyện, giới thiệu Ưu Phẩm. Tiểu Mễ một mình ứng phó năm sáu người liền. Có vài người biết tôi là cháu dâu của ông chủ Tông An nên sang mời rượu. Dù gì, Tông An cũng là một công ty có tiếng trên thương trường.

Nhưng những ly rượu mời đó đều bị Mạc Phi cản giúp tôi. Nếu vẫn phải uống thì cũng là Tiểu Trần hoặc Mạc Phi uống hộ tôi. 

Qua vài lần, có người nhìn không được mà nói: “Mạc tổng à, anh đây là làm gì thế hả? Người tôi là cháu dâu Tông An đó, làm gì tới phiên cậu chắn rượu giúp hả?”

Mạc Phi chép miệng: “Nói bậy bạ gì đó? Cô ấy có phải là cháu dâu của ai thì tôi không biết, tôi chỉ biết cô ấy là bạn học nhỏ hơn tôi hai lớp. Tối nay là tôi rủ cô ấy tới đây, nếu để cho cô ấy say thì chính là lỗi của tôi rồi.”

Tôi gượng cười, trong lòng vẫn ngổn ngang nghĩ về Tông Thịnh ở quê. Lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ, sao mãi vẫn chưa tan tiệc. Dưới góc độ của Tiểu Trần thì tiệc kéo càng dài thì càng có cơ hội để giới thiệu về Ưu Phẩm, nhưng tôi thì khác. Từ nhỏ tới giờ Tông Thịnh hầu như không tiếp xúc với mọi việc ở khu mỏ, dù cho anh quay về cũng chỉ đứng ở đó thay mặt gia đình để làm bia trút giận cho người khác mà thôi.

Mạc Phi khẽ vỗ vai tôi, bảo tôi theo anh tôi ra ngoài. Dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang hỏi tôi: “Ưu Tuyền, em có việc à?”

“Trong nhà xảy ra việc, ông đang nằm trong bệnh viện.” tôi không nói sự việc ở khu mỏ ra, người tôi muốn mua nhà của công ty chúng tôi, nên thực lực của công ty phải vững vàng, nếu trong lúc này để cho người tôi biết chuyện khu mỏ và công trường đang đình công thì chẳng phải là tự tay đẩy tiền ra cửa sao?

Mạc Phi thở dài nhẹ nhàng như do dự, rồi nói: “Em về trước đi, để anh nói với mọi người cho.”

“Như vậy có ổn không?” Tông Thịnh bảo tôi lấy thân phận cháu dâu của Tông An ngồi ở đây, đối phương toàn là sếp lớn, nếu chỉ có một quản lý là Tiểu Trần thì người tôi sẽ nói Tông An là quá ngạo mạn.

“Không sao, chuyện nhà tương đối quan trọng. Những người này anh rất hay gặp bọn họ, để anh giải thích hộ cho là được.”

Tuy tối nay mọi người tới không nhiều như dự đoán, nhưng không hề ít. Nếu cơ hội này không biết nắm bắt cho tốt thì...

Nhưng tôi vẫn khẽ cúi người:

“Cám ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Nếu như anh có ý định dọn tới Ưu Phẩm, em đảm bảo sẽ để cho anh chiết khấu thật sự ưu đãi nhất.”

“Về đi, trong nhà có chuyện, nhìn em luống cuống đến đổ mồ hôi ướt cả đầu rồi này.” Anh tôi đưa tay xoa nhẹ trán tôi, tôi cũng không hề để ý tới chuyện đó, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện về quê. 

Tôi chạy chậm ra khỏi KTV, trước lên taxi thì hỏi trước xem taxi có chịu chạy xa không, vì cũng đã khuya, chả mấy ai chịu chạy đường xa như vậy. Hỏi tới chiếc thứ hai thì mới đồng ý chở tôi đi, nhưng không thu tiền như bình thường mà sẽ gấp đôi giá tiền trên đồng hồ. 

Có đi hay không tùy, dù sao hắn sẽ thu như vậy.