Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 305-2




Tôi nghĩ tới cách Ngưu Lực Phàm đi điều tra thông tin, chính là tra cứu trên mạng, dù tin đồn gì cũng đem ra phân tích. Tôi lấy điện thoại ra, một lát sau đã tìm thấy điều mình muốn tìm. 

Hóa ra cũng không ít người đã từng nhìn thấy con ma không có mặt trong nhà vệ sinh kia, nhưng chỉ dừng ở mức bị dọa tới chạy ra ngoài mà thôi. Hoặc chỉ nghe thấy tiếng chứ chưa thấy gì cả. Chỉ có tôi không những nghe được, thấy được, thậm chí còn xém nữa bị người ta xé rách mặt  mình xuống rồi. 

Có người kể lại trong phòng vệ sinh đó vài năm trước có một tiểu tam bị chính phòng nửa đêm kéo vào trong nhà vệ sinh rạch mặt, cắt mũi. Vết thương nặng, lại bị bỏ trong nhà vệ sinh cả đêm nên cô ta đã chết. Đến tận sáng có người đi vệ sinh thấy cô ta đang trong tư thế bò ra khỏi nhà vệ sinh, kéo theo một vệt máu dài phía sau. Có lẽ bò đến cửa  nhà vệ sinh là hết sức, cánh tay đang vươn ra chạm vào cánh cửa WC.

Trong lòng tôi cảm thấy nặng nề, thở cũng thấy mệt. Vừa lúc Tiểu Trần vỗ vỗ tay lôi kéo chú ý của chúng tôi rồi nói: “Chiều cần hai người đi cùng tôi sang khu thành Đông phát tờ rơi, ai đi với tôi nào?”

Tiểu Mễ thì thào: “Phát tờ rơi thì đi thuê một bà thím, một ngày 40 tệ chẳng phải hơn sao?”

Tôi vội giơ tay nói: “Em đi! Em đi!” Phát tờ rơi tăng cường hảo cảm cho việc bán nhà là một việc tốt cho Tông Thịnh. 

Tiểu Mễ kéo tay tôi xuống: “Em nhìn em đi, ngủ còn không đủ, còn đòi xông pha?”Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 305-2

“Cái gì mà xông pha chứ? Chút em trang điểm tí là xinh tươi ngay. Phát tờ rơi là phải nhờ mỹ nữ thì người ta mới đứng lại hỏi han chứ. Để cho mấy bà thím làm chuyện này thì làm sao mà bán được nhà!” 

Tiểu Trần nói: “Vậy thì Tông Ưu Tuyền, còn thiếu một người.”

Tiểu Mễ cong môi: “Tôi đi thôi! Ưu Tuyền đi thì tôi cũng đi, không chừng tối nay còn được một bữa của tiểu lão bản.”

Tiểu Trần cười nói: “Vậy mau thu thập đi rồi lên xe. Tiểu lão bản mấy nay bận lắm, thời gian đâu mà mời cô ăn.”

Tôi vội đi trang điểm. Lúc phát tờ rơi có thể lôi kéo một ít khách hàng, dù cho không mua nhà nhưng tới xem nhà tạo không khí sầm uất cũng tốt.

Giờ tan tầm buổi chiều, chúng tôi đi len lỏi ở các trạm xe buýt, cao ốc văn phòng phát tờ rơi, cho dù mệt tôi vẫn kiên nhẫn giới thiệu các ưu điểm của tòa nhà cho mọi người. Có lúc, người ta đi rồi, tôi liền có cảm giác nhắm mắt lại sẽ đứng không vững, mà mỗi lúc như thế tôi lại nghĩ tới khuôn mặt chẳng có ngũ quan kia. 

Tôi nhìn quanh, Tiểu Mễ và Tiểu Trần không biết đã đi đâu rồi, tôi uống nước thì nghe sau lưng có tiếng gọi: “Tông Ưu Tuyền!”

Tôi quay sang nhìn. Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc áo khoác, tay xách túi, nhìn có vẻ là làm việc trong cao ốc văn phòng trước mặt đi ra. Tôi mỉm cười nói: “Chào anh, tôi là…”