Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 304




Tông Thịnh vươn tay xoa đầu tôi rồi đứng dậy vươn vai, xoay xoay cổ rồi nói: “Anh lên lầu tắm trước, em…”

“Chút nữa em tự lên.” tôi ngượng nghịu nói. 

Nhìn Tông Thịnh như vậy, tôi biết hôm nay anh cũng không thoải mái gì, anh nhất định rất mệt mỏi nên tôi không thể để anh thêm phiền phức được.

Anh nhìn tôi rồi gật đầu, xoay người đi lên lầu. 

Anh đi rồi tôi mới lục tìm điện thoại trong túi, hơn bốn giờ sáng. Đã bốn giờ rồi anh còn về làm gì? Lúc trước chẳng phải anh bảo có thể cả đêm cũng không về sao? Chẳng lẽ vì tôi mà anh về?

Tôi vươn lưỡi ra, nheo mắt nhìn, hình như không chảy máu, cũng đã bớt đau. Tôi lê bước lên lầu. Tông Thịnh tắm xong thật nhanh, tới lượt tôi ôm đồ đi tắm.

Ban đầu là do tôi quá mệt mỏi không còn sức nghĩ tới việc này. Giờ ngủ được một lát nên tôi cũng đã bình tĩnh lại. Cởi đồ xong tôi mới để ý cây trâm đeo ở cổ, trên thân trâm có vết máu đỏ sậm của Tông Thịnh, có thêm một chút vệt đen. Nhìn thấy vết đen tôi lại nghĩ tới cảm giác khi mà cây trâm đâm thẳng vào cơ thể nữ quỷ kia. Tôi giật mình, cây trâm của tôi chui vào trái tim của nữ quỷ, giết chết ả! Tôi giết ả?!

Tôi hốt hoảng giật sợi tơ đỏ ném cây trâm vào bồn rửa mặt tạo thành tiếng. Tôi ôm lấy người mình, cố ép bản thân quên đi sự việc kia. Nhìn cây trâm, tôi cố áp chế cảm giác sợ hãi mà đi lại chỗ bồn rửa mặt nhặt cây trâm lên. Cây trâm thật bé nhỏ, nằm trong lòng bàn tay tôi không có chút dị thường vậy mà có thể có uy lực đến mức như vậy.

Tôi nắm chặt cây trâm trong tay, dù cho tôi sợ cái vết màu đen trên thân trâm, nhưng tôi phải giữ lại nó, dùng nó để bảo vệ Tông Thịnh. 

Tôi vốn tưởng rằng tắm xong ra tới nơi thì anh đã ngủ rồi, nhưng không ngờ tôi ra khỏi phòng tắm thì anh vẫn còn ngồi trước máy tính nhìn bản vẽ trước mặt. Hóa ra anh vẫn chưa xong việc, có lẽ anh vội vã trở về vì muốn thăm tôi. 

Tôi lặng lẽ lên giường ôm chăn. Tôi tưởng anh không để ý tới tôi, nhưng không nghĩ tới anh mắt vẫn nhìn màn hình nhưng lại nói với tôi: “Chiều sao anh gọi em không được thế? Anh ở bên kia bị cả đám bám lấy không tha chỉ có thể kêu Ngưu Lực Phàm đi kiểm tra xem sao.”

Tôi hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, tự nhủ trong lòng: “Mình không thể khóc, mọi việc đều đã qua đi, mình có khóc cũng vô dụng, sẽ chỉ làm Tông Thịnh lo lắng mà thôi.”

Tôi cố làm cho bản thân vững vàng mà kể lại mọi chuyện phát sinh lúc chiều, cả đoạn thời gian hỗn loạn ở trong nhà vệ sinh kia. Tuy nói là vững vàng, nhưng tôi cũng không kiềm chế được mà nghĩ tới khuôn mặt kia.