Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 273-1




Edited by Meo_mup

Tôi không biết là Vương Càn có nghe thấy tôi nói gì không, nếu lỡ Vương Càn dọa Thẩm Hàm sợ, làm cho Thẩm Hàm té ngã, hoặc là bị kinh hách gì đó, đứa bé bị sinh non ở trong khách sạn, chuyện này… là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Có ảnh hưởng gì không?

Tôi lo quýnh cả lên, vội lấy điện thoại ra định gọi cho Tông thịnh. Nhưng vừa nhấn phím gọi thì đã nghe tiếng Tiểu Trần la lối trong phòng:

“Tông Ưu Tuyền, em đi đâu vậy? Mau lại đây tập động tác thể dục! Nếu không ngày mai tha hồ mất mặt đó.” 

Tôi nhìn vào trong, mọi người đã xếp thành hàng tập theo động tác trên màn hình. Tôi cau mày, cũng chỉ có thể cất điện thoại đi vào trong, trong lòng nghĩ chút nữa nhất định phải gọi điện thông báo mọi chuyện cho Tông thịnh xem có cách nào không.

Tiểu Mễ nói thật đúng, động tác này chính là để cho đám đàn ông đánh giá ai chân dài ai eo thon. Nếu mấy động tác này mặc đồ thể dục tập thì không có vấn đề, nhưng mà chúng tôi mặc đồng phục thì e rằng mọi người không muốn nghĩ cũng không được.

Tuy rằng mọi người đều có khó chịu nhưng mà thật sự  nhiều đơn vị cũng tập như vậy, nếu có oán có giận cũng chỉ có thể nuốt vào lòng. 

Buổi tối, Tông Thịnh tới đón tôi, tôi còn đang xoa eo. Nói tới tập thể dục, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba căn bản là không tập nữa. Hồi học đại học, khi tập quân sự cũng phải tập, nhiều bạn tôi sang ngày hôm sau dậy không nổi luôn. 

Nhìn thấy động tác của tôi, Tông Thịnh hỏi: “Tối hôm qua dày vò em quá à?”

“Không phải!” tôi đỏ mặt, người này sao lại nghĩ ngay tới chuyện này vậy. “Tập thể dục đó. Tiểu Trần bảo từ ngày mai bắt đầu, 8 giờ rưỡi phải có mặt ở văn phòng, rồi tập thể dục cùng nhau.”

“Ừ, quảng bá cho văn phòng.”

“Đúng là thế luôn. Mỗi ngày sáng sớm, trên đường đi làm có thể ngắm một đám con gái mặc đồng phục ôm sát, dáng người lả lướt, trang điểm xinh đẹp, mang giày cao gót đứng tập thể dục! Haiz!!! Xem ra chưa tới một tuần thì mọi người đi trên đường đều đã có thể biết tới tòa nhà Ưu Phẩm của chúng ta rồi.”  

“KFC không phải cũng cho người ra đường nhảy múa khiêu vũ sao? Ngày mai buổi sáng anh tới xem em tập nào.”

Tôi lườm Tông Thịnh. Người này bị sao thế, nghe tôi cằn nhằn mà không hiểu sao? Nhưng mà cũng dễ hiểu, người ta là tiểu lão bản của công ty, chuyện này thì nhiệt liệt tán dương chứ sao. Hơn nữa, dự án này là của người ta, nhà bán không được thì lỗ vốn, càng mất mặt chứ sao. 

Tôi đột nhiên nghĩ tới chuyện của Thẩm Hàm hôm nay vội thuật lại. Còn hỏi: “Nếu là Vương Càn thật sự khiến cô ấy sinh non, vậy có phải em đã gây chuyện không? Nếu Thẩm Hàm là sinh non ở bên ngoài, vậy thì sao? Có thể đưa cô nàng đi bệnh viện hay không? Cô ấy liệu có gặp nguy hiểm hay không? Nếu cô ấy sinh non trong khách sạn thì máu của đứa bé có thể chảy ra không? Có thể ảnh hưởng tới trận không?” Tôi hỏi những điều sáng nay tôi hoang mang.