Tiểu Mễ phản ứng khá mạnh: “Không phải 9 giờ mới mở cửa sao?”
“Đúng rồi, 9 giờ mở cửa, nên 8:30 mọi người sẽ ra sân trước tập thể dục. 8:50 công ty sẽ cung cấp bữa sáng, thời gian làm việc chính thức sẽ là 9:20, là trễ hơn bây giờ đó!”
Tiểu Trần vừa nói xong mọi người đã rì rầm bàn tán. Tuy là tập thể dục cùng nhau ở chỗ làm, bình thường cũng thấy có người làm, nhưng tôi cũng chưa thấy văn phòng bất động sản nào làm cả. Hơn nữa, những người sống ở tổng công ty như Tiểu Mễ thì sẽ phải dậy từ 7:30 để chuẩn bị cho kịp giờ có mặt tại văn phòng. Tôi càng thảm hơn, tôi sống cùng Tông Thịnh, lái xe từ nhà tới đây phải hơn 30 phút, hơn nữa đều do Tông Thịnh chở tôi đi làm. Bên tập đoàn là làm giờ hành chính, sáng đi chiều về, như vậy thời gian đi làm của tôi và Tông Thịnh hoàn toàn khác nhau.
Mọi người nhao nhao ý kiến, Tiểu Trần lại vỗ tay, bảo chúng tôi im lặng, rồi mới nói tiếp: “Mọi người tỉnh táo chút đi. Chúng ta dựa vào lương cứng có sống nổi không? Còn không phải là sống nhờ vào hoa hồng sao? Không có tiền, thì chia hoa hồng kiểu gì? Cả nhà tới sớm chút, lại có đồ ăn sáng, vừa tập thể dục, sao lại không chịu chứ?”
Tiểu Mễ là nhân viên lâu năm nên mạnh miệng, chị ta âm dương quái khí nói: “Rồi đám đàn ông háo sắc đi qua ngồi trong xe dòm ngó, coi chị em ai mông to, ai eo bé.”
“Phụt” vài cô gái nhịn không nổi phì cười.
Tiểu Trần khó chịu ra mặt, lạnh mặt nói: “Công ty sắp xếp vậy rồi, nếu không muốn làm thì cứ việc đi trễ, tiền cũng khỏi lấy. Tan họp. Mọi người đi làm việc đi.”
Tiểu Mễ kéo tôi về chỗ mặt bàn kính quen thuộc bàn tán về quyết định này của công ty. Tôi vẫn chỉ nhìn về phía khách sạn bên kia. Bao ngày ôm cây đợi thỏ, cuối cùng tôi đã thấy con thỏ xuất hiện.
Tôi mặc kệ Tiểu Mễ vẫn đang nói bên cạnh, vội vã chạy ra ngoài. Đã qua giờ cao điểm, đường cũng vắng xe hơn nhiều, tôi băng qua đường, chạy thẳng tới cổng khách sạn. Thẩm Hàm đang đứng ở cổng chính, tay cầm di động nhìn trái nhìn phải.
Thấy tôi lại gần, trên mặt cô nàng có chút mất tự nhiên, đến khi tôi lại gần thì cô nàng tức giận nói: “Chị tới làm cái gì? Dù sao, những lời chị nói tôi không tin đâu. Tôi sẽ không bỏ đứa nhỏ này. Mấy người đều mong tôi bỏ nó, tôi càng không bỏ nó đó, cho mấy người tức chơi. Chắc chị tới làm thuyết khách cho gã NgưU lực Phàm kia chứ gì, đứa bé được sinh ra mà gã không nuôi thì là gã có tội đó, ai bảo không chịu tin tôi?”
Nghe cô nàng nói thật tôi chỉ muốn đâm đầu vào tường. Nhìn một cô gái xinh xắn như vậy, sao gặp vấn đề thế này lại quật cường tới vậy? Sao mà nói mãi không thông vậy? Thật đúng là như Tông Thịnh nói trước đây, Thẩm Hàm thật xinh đẹp, nhưng tính đố kỵ rất lớn, còn cả hiếu thắng cũng rất mạnh. Ngưu Lực Phàm lúc trước không tin cô nàng, nên giờ thì dù cho huỷ hoại cả đời, cô nàng cũng muốn chứng minh cho hắn xem.
“Không có không có,” tôi vội cười, không muốn khiến cô nàng sinh ra địch ý, nếu không về sau, muốn nói chuyện cũng khó, càng thêm bị động, “Không phải em có em bé sao, sao sáng sớm đã ra ngoài rồi? Nếu muốn đi tản bộ thì để chị đi cùng em. Dù gì thì chúng ta cũng coi như là bằng hữu mà!”