Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 260




Tư liệu, là tư liệu cô ấy yêu cầu!”

Tiếp tân nhận lấy, dùng dụng cụ kiểm tra bom ra kỹ, xác nhận không phải kim loại rồi mới nhận lấy phong thư. Quả nhiên khách sạn năm sao, an toàn phòng tuyến cũng không tệ lắm.

Sau khi nói cảm ơn tôi cùng Ngưu Lực Phàm quay về xe, bước đầu tiên xem như thành công. Liền tiếp theo là bước thứ hai. Tôi lên xe gọi cho ông Tông Thịnh nói: “Ông ơi.”

“Có việc nói mau, ông đang bận, Tông Thịnh lại không biết đi đâu.” Nghe ngữ khí của ông, có vẻ là thực sốt ruột. Chuyện toà nhà Linh Linh vốn Tông Thịnh muốn phải có cho bằng được, giờ anh không ở đây, ngay cả ông cũng phải ra tay bận rộn.

Thường ngày ông rất ít nói, nhưng mới nói ra đã có vẻ vô cùng nghiêm túc, khiến người khác có cảm giác không giận mà uy từ ông. Ông nói nghiêm khắc như vậy khiến tôi có chút bồn chồn.

“Chính là, chính là, buổi tối con nhờ ông nghĩ cách đem nữ tgđ địa ốc Tận Tâm, đưa tới cao ốc Linh Linh đi. Nghe nói cô ta chính là hôm nay đi quađó mới có một lần, nghĩ cách đưa cô ấy tới đó lần nữa, con có biện pháp làm cô ta rời khỏi đấu thầu.” Tôi nuốt nuốt nước miếng, cũng không biết ông có thể giúp chúng tôi không. Nếu ông mặc kệ lời tôi nói thì tôi phải làm sao để đưa cô ta tới toà nhà Linh Linh đây?!”

Ông bên kia trầm mặc vài giây lúc sau, nói: “được rồi. Ta tận lực. Con đang vội cái gì? Vì sao một hai phải đi tới toà nhà Linh Linh?”

“Con có biện pháp.” Tôi nói, ông ở đầu bên kia đã gác điện thoại. Tôi biết ở trong lòng ông thì trước sau tôi chính là đứa bé trong thôn lớn lên kia, vẫn luôn là trẻ con, tín nhiệm của ông với tôi bao nhiêu thì tôi cũng không biết. Bất quá ông đáp ứng tôi rồi, hẳn là sẽ đem người mang qua đi. Chúng tôi liền phải đi trước qua bên kia chuẩn bị.

“Ngưu Lực Phàm .” Tôi kêu, “Chúng ta đi cao ốc Linh Linh chuẩn bị đi. Tôi biết phương diện này anh tuyệt đối có biện pháp, có kinh nghiệm.”

Hắn vịn tay lái nhìn tôi: “làm sao em biết anh có kinh nghiệm?”

“Những pháp thuật không thành công của anh là cơ sở liên tưởng đó.” Hồi đi học lúc đi xe tôi đều không thấy gì sợ haiz, cho đến một lần nhìn thấy có xe dán hai lá bùa sau đuôi xe cùng với Lan La . Chúng tôi run rẩy, sao xe phải dán bùa?! Hay là có ma?! Hay là trên xe có ai chết hoặc có ma quỷ ám xe?! Lá bùa đó, có tác dụng không?! Nếu không… liệu có phải có ma quỷ ngồi cùng chúng tôi trên xe không?!

Càng nghĩ, càng sợ hãi. Người ta có câu “Sợ hãi là đến từ không hiểu biết” sao? Tông Thịnh cũng nói qua, khoa học cùng huyền học kỳ thật có rất nhiều điểm giống nhau, chỉ là cách gọi, giải thích không giống nhau thôi.

Ngưu Lực Phàm nhìn tôi, trong lúc nhất thời nói không ra lời, sau đó khởi động xe, nói: “được, chúng ta đi cao ốc Linh Linh, bắt đầu m chuẩn bị. Buổi tối sẽ xuất sắc.”

Lúc hắn lái xe tôi lại cố gọi cho Tông Thịnh, lại tín hiệu không liên lạc được vì mất sóng, tôi lặng người. Lần trước lúc anh vào kết giới thì điện thoại cũng vậy.

Tông Thịnh sẽ không thật sự đã xảy ra chuyện đi. Tuy rằng tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi lại không dám có bất cứ biểu hiện gì ra ngoài. Cho dù Tông Thịnh hiện tại thật sự đã xảy ra chuyện, tôi cũng không làm được gì. Lần trước tôi có thể đi tìm anh, đó là bởi vì tôi biết anh ở khách sạn Sa ân, lúc này không giống thế. Anh là lái xe rời đi, tôi căn bản không biết anh sẽ tới địa phương nào.

Lúc tới nơi thì trời đã tối. Vì những chỗ đậu xe gần đó đã bị đánh dấu cả nên chúng tôi phải đi tìm chõi đậu xe, đi bộ vài phút mới tới nơi.

Trên đường đi chúng toii lại gặp đám con gái lầu 9, dáng người cao gầy thật đẹp, trang điểm kỹ càng, khiến người đi đường không khỏi ngoái đầu lại.

Lúc ngang qha chúng toii thì tôi nghe một cô nói: “Nguyệt không đi ăn cùng sao? Giảm cân à?”

“Ai biết, trước kia cô ta ăn cơm rất tích cực. Hôm nay vừa đến công ty liền bắt đầu kỳ quá. Tôi còn nhìn đến cô ấy từ trên cây lấy một sợi tơ hông xuống cất vào túi, kêu tơ hồng có thể cho nàng vận may, cũng không biết tơ hồng treo ở ven đường, có bao nhiêu bụi bặm chứ.”

“Cô ấy chẳng phải là cứ thần bí vậy sao? Lên xe thì kêu quên bông tai ngọc, cứ đòi xuống máy bay. Khuyên mãi mới được… xuống máy bay thì không chia việc lần này.”

Nghe họ nói với nhau vài câu tôi đã hình dung ra Nguyệt chính là cô gái hồi sáng tôi thấy lấy tấm vải đỏ từ trên cây. Dù mọi ngừoi nói là tơ hồng nhưng tôi thấy chính là vải đỏ!

Đi tới chỗ thang máy, chúng tôi hoàn toàn không bị ai ngăn cản. Vừa vào thì Ngư Lực Phàm đã lôi ra một xấp bùa, nói: “Bùa này là anh vẽ thek sách, không biết có ích không. Nếu vô dụg thì để huy nữ tồng giám đốc kia, còn không, nó mà hữu dụng thì quỷ trốn hết, khỏi doạ ai!”

“Thôi bỏ đi,toà nhà này, khiing chừng cũng không còn quỷ.” Tôi nói, lần trước chúng tôi đã đem nữ quỷ trên mái nhà giết người tiễn đi rồi.

Cũng không biết có phải hay do không vừa rồi nghe lầu 9, ám trong ý thức, lúc tôi đi vào thang máy, bấm luôn số chín

Ngưu Lực Phàm lúc hang máy dừng lại, đem bùa hắn vẽ bụp một phát dán lên vach thang, hắn vươn tay dán ở chỗ cao nhất.

Đi ra khỏi thang máy, ta thuận miệng nói: “Sẽ không ai xé mất đâu nhỉ?!”

“Loại đồ này, mặc kệ thật giả, dán ở kia, không ai xé đâu!”

Cũngđúng, trong tình huống bình thường, thật không ai sẽ đi xé mấy cái bùa này.

Ngưu Lực Phàm vừa định tìm chỗ vé bát quái ở lầu 9, lấy giấy bút ra thì nghe truyền đến “rầm” một tiếng, giống như có người té ngã.