Edited by Meo_MupXuống núi, tôi chui thẳng vào trong xe. Đi một đoạn đường gập ghềnh, cả người sớm đã ướt đẫm mồ hôi. Nếu còn đứng ngoài hứng gió lạnh thì không sớm thì muộn cũng sẽ cảm mạo.
Bên ngoài xe, Ngưu Lực Phàm vẫn cúi đầu đứng dựa vào xe, ngay cả đồ cầm trên tay cũng không còn sức để ném vào thùng sau xe.
Tông Thịnh đưa cho hắn một điếu thuốc lá rồi nói: “Thời điểm tôi nhận ra mình là quân cờ trong tay người khác, tôi cũng không khác anh cho lắm. Anh còn đỡ hơi tôi, ít nhất từ đầu đã có chúng tôi là bạn ở cạnh bên, chúng ta cùng nhau cố gắng. Còn tôi khi đó chỉ có một thân một mình, người đầy thương tích.”
Tim tôi cũng đau theo những lời mà Tông Thịnh nói. Và khi đó, anh đã phải quay trở về tìm tôi. Không biết lúc này Ngưu Lực Phàm có thể vượt qua những chuyện này không?
Ngưu Lực Phàm châm thuốc, rít một hơi thật dài rồi mới nói: “Ngày mai, tôi muốn đi thăm ba.”
“Cẩn thận Thẩm gia. Kim quan kia rõ ràng được xử lý với thủ pháp giống như Vương Càn. Thẩm gia đã theo dõi anh từ lâu. Thẩm Hàm bên kia…”
Tông Thịnh mới nói tới Thẩm Hàm thì Ngưu Lực Phàm đã cắt ngang, nói: “Cô ấy không có vấn đề. Chuyện của Thẩm gia cô ấy hoàn toàn không hay biết gì cả! Cho dù tới tận bây giờ cũng chẳng biét gì. Cô ấy căn bản là không để tâm những chuyện này, cũng chưa từng hỏi tôi xem đã xảy ra chuyện gì.”
Tông Thịnh định nói thêm, nhưng do dự rồi mới nói: “Cô ấy là người của anh, tự anh quyết định đi. Nhưng anh phải biết, theo như tình huống kim quan hôm nay mà nói, Thẩm gia không chỉ chú ý tới ba anh mà còn chú ý tới cả anh, mà đã từ nhiều năm trước rồi. Trong lúc này, bọn họ đã động tay động chân gì với anh, đã bày binh bố trận gì cho anh, không ai biết được. Ngay cả việc tôi sinh ra đời cũng là do bọn họ thiết kế, vậy anh nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho anh sao? Thẩm Hàn tuy có con với anh, nhưng nếu như mẹ cô ta tới, đón đi, thì anh cảm thấy mọi chuyện sẽ ra sao?” Truyện được dịch và đăng tại g a c s a c h. c o m bởi M e o M u p
Hai gã đàn ông kia đang khiêng kim quan xuống núi, thở hổn hển. Mất bao sức lực mới để kim quan lên thùng xe, hai gã phì phò nói: “Đêm nay đi nâng cái thứ này, muốn mất luôn cái mạng già.”
Tông Thịnh lên xe, vẻ mặt tức giận nói: “Làm một chút, đã đổi được khoản vay 20 năm để mua nhà, thực có lời.”
Anh đẩy tôi, để tôi ngồi dựa vào cửa sổ. Cứ thế, Ngưu Lực Phàm lái xe, bên cạnh tôi chỉ có Tông Thịnh quen thuộc, không phải ngồi gần hai người xa lạ kia.
Xe trở lại nhà Ngưu Lực Phàm, Tông Thịnh bảo bọn họ đặt kim quan ở góc vườn, trước hết phải san bằng mặt đất, lót một ít đá vụn bên dưới để kim quan không chạm bùn ướt, rồi lót thêm một ít giấy tiền. Xong xuôi đẩy tôi lên xe việt dã của mình. Tôi vội hỏi: “Anh không ở lại xem bọn họ sắp xếp kim quan à?”
“Ở quê, đàn ông tới tuổi này đã làm những việc bốc mộ này nhiều lần rồi. Thường thì sẽ do thân nhân tự tay làm, không để thầy bà làm đâu. Bọn họ xử lý tốt. Chỉ có vết thương trên chân em phải để bác sỹ xử lý.”
Tôi ngơ ngác nhìn Tông Thịnh khởi động xe. Đèn trên xe đã tắt, tôi không nhìn rõ mặt anh, nghe anh hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Sao anh biết chân #Mèo em bị thương?”
“Biết lâu rồi. Bước chân bất thường. Bất quá em không nói gì nên có lẽ không nghiêm trọng, bị chuột cắn sao?”
“Đúng vậy.” Tôi cúi đầu đáp lời. Lúc đó căng thẳng như vậy mà anh còn có thể chú ý tới tôi khiến tôi khá bất ngờ.
Tông Thịnh nhìn tôi, lại quay sang điều chỉnh quạt máy điều hòa.
Người đàn ông này, không chỉ chú ý tới việc tôi bị chuột cắn, mà còn chú ý cả việc tôi đang bị lạnh.
Trong lòng tôi dâng lên dòng nước ấm. Anh vẫn luôn như vậy, chiếu cố tôi. Dù cho tôi chưa nói gì thì anh vẫn luôn chú ý.
Lúc này, trời đã gần một giờ sáng. Đến gần hai giờ thì xe đã ra đến ngoài thôn, bốn phía là trời đêm đen nghìn nghịt, ngoài trời lạnh buốt.
Dần dần, xe về tới khu vực nội thành, chạy gần tới trạm y tế gần tiểu khu chỗ chúng tôi ở. Nếu như đi bệnh viện lớn có phòng khám cấp cứu tiện hơn chút, còn ở khu trạm y tế này tối cũng chỉ có một hai người trực ban mà thôi, hơn nữa trực ban còn là kiểu đóng cửa trực ban, có việc thì gõ cửa. Nhưng bệnh viện lớn thì lại không khám dạng khám và chích vaccine, chỉ có ở khu trạm y tế là có.
Xuống xe, tôi nhìn cổng trạm đang đóng chặt, có chút khó xử mà nói: “Hay là chúng ta chờ tới sáng rồi quay lại đi.”
Tông Thịnh lại không chút do dự tiến tới gõ cửa. “Chích ngừa dại này phải chích trong vòng 24 giờ. Ban ngày tới đây thì toàn là trẻ con đi chích ngừa, xếp hàng mệt mỏi lắm. Nếu không kịp chích trong vòng 24 giờ thì sao?
Chích ngừa dại là càng sớm càng tốt đó. Còn nữa, khả năng có thể nhiễm khuẩn nữa, phải rửa vết thương, những cái này chúng ta không tự làm được.”
Trạm y tế cuối cùng có động tĩnh, một giọng nữ kêu: “Tới đây, tới ngay.”
Một bác sỹ nữ mặc blouse trắng mở cửa cho chúng tôi hỏi thăm. Hơn mười phút sau, tôi ngồi trong phòng khám sáng trưng nhìn vết thương trên mắt cá chân.
Y tá trẻ măng vừa rửa vết thương cho tôi vừa hỏi: “Cái này thật sự là chuột cắn hả? Sao miệng vết thương to thế nhỉ, con chuột to cỡ nào chứ?”
“À, to lắm.” tôi cau mày hít một hơi thật dài. Đau quá. Lúc nãy trên đường về tôi không hề thấy đau, nhưng giờ lại đau buốt tới tận xương tủy. Thuốc sát trùng này nọ, đổ đến đâu thì người tôi run đến đó.
Tông Thịnh đứng ở bên cạnh, đỡ vai tôi, thấp giọng nói: “Đau thì khóc đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ tới những vết thương trên người anh, nhưng anh lại chưa từng khóc.