Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 229




“Ta không nghĩ cùng ngươi nói nhảm. Vương Càn, chúng ta xem như huynh đệ, ta hẳn là kêu ngươi một tiếng đại ca, ta bảo vệ ngươi, là hy vọng ngươi có thể giúp ta, phá trận pháp đã hại ngươi, cũng hại ta. Hiện tại cái mắt trận kia, Lão Bắc đã dùng quỷ thai thứ ba, một đứa nhỏ mười ba tuổi, hơn nữa, còn sinh đúng ngày rằm tháng tám. Trận đã bị bọn họ gia cố.”

“Ha ha, thật tốt, nguyên lai ngươi cũng thất bại.”

“Ta không có bại, bởi vì ta đã đem ngươi mang ra ngòai. Ngươi ở bên kia không có ký lục gì, chỉ có thể ở chỗ này du đãng. Chuyện xấu làm nhiều thì trước sau cũng gặp người lợi hại tiêu diệt ngươi. Còn không bằng, trở lại khách sạn Sa Ân, khách sạn kia chính là thân thể ngươi, ngươi có thể lại quay lại bên trong tự nhiên, cho dù mắt trận thay đổi quỷ khác, ngươi vẫn có năng lực này. Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể giúp ngươi trở lại khách sạn Sa Ân.”

“Dùng ta để đối phó mắt trận mới?”

“Đúng vậy, như vậy ta mới có thể đối phó Thẩm Kế Ân. Thẩm Kế Ân không phải người, cho dù ngươi trở lại khách sạn cũng chưa chắc có thể đối phó được hắn. Ca, chúng ta liên thủ đi. Chúng ta không thể cho người khác thao túng. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ngươi có thể đi thành quỷ, đám nguyên bảo này ta sẽ đốt cho ngươi, về sau ngươi đi đường ngươi, ta lại làm ta. Nếu cứ nhằm vào ta, ta sẽ không nói tình cảm nữa.”

Vương Càn cười, vẫn luôn đang cười. Ngưu Lực Phàm lặng lẽ thối lui đến bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Em có thấy được Vương Càn kia?”

“Nhìn không thấy.”

“Anh lại nghe được hắn nói chuyện.”

“Ừ, giống nhau.”

“Hắn sẽ đáp ứng sao?”

“Có lẽ.” Tôi đáp lời, tôi thật sự cảm thấy Vương Càn hẳn là sẽ đáp ứng, lời Tông Thịnh nói hấp dẫn vậy mà, vừa đe dọa lại vừa dụ dỗ, có lời hay, có lời tàn nhẫn.

Nhưng sau khi cười, Vương Càn không biết nói gì, tôi không nghe thấy, nhưng nghe thấy Tông Thịnh đột nhiên quát: “Không có khả năng!”

Mà đồng thời, hắn đột nhiên rút thanh kiếm gỗ đào trên mặt bàn ra quăng ra ngoài, kiếm ở không trung xoay tròn, đột nhiên tựa như đụng phải thứ gì rớt xuống đất

Ngưu Lực Phàm kinh hô chạy tới đem kiếm gỗ đào nhặt lên, đau lòng lau lau thân kiếm dính bùn. Nhìn Tông Thịnh cũng không dám nói lời nào.

Tông Thịnh nói: “Đây là giáo huấn! Không hợp tác, thì biến!”

Tôi vẫn luôn không biết khi đó, Vương Càn rốt cuộc bị làm sao, sao lại khiến Tông Thịnh đột nhiên xuống tay. Vương Càn lần trước bị tôi làm cho bị thương thật nặng, giờ lại bị đánh như vậy, khiến cho trong không trung vang lên tiếng rên đầy đau đớn, giống như chết đến nơi vậy,

Đến thật lâu thật lâu sau này, sau khi mọi chuyện đều kết thúc, chúng tôi ngồi bên nhau ngắm trăng tôi hỏi gặng thì anh mới nói, khi đó Vương Càn là nói, hắn muốn tôi ngủ với hắn thì hắn mới đáp ứng trở lại khách sạn giúp Tông Thịnh. Thật là làm người làm quỷ gì cũng đáng tởm cả!

Một hồi lâu, Vương Càn mới nói: “Ta trở về, ta trở về, nhưng mà, đầu của ta, đầu ta không ở khách sạn Sa Ân. Ta bị bọn họ đẩy vào máy trộn bê-tông, toàn thân đều nát. Nửa cái đầu bị văng ra. Bọn họ, bọn họ đem nửa cái đầu kia, hợp với óc ta cho vào trong một cái thùng, hàn lại rồi đổ tiếp nước bùn vào, ta cũng không biết bọn họ đem thùng kia bỏ ở đâu. Tất cả đều là xi măng, tất cả đều là xi măng. Giúp ta tìm được đầu ta, ta liền giúp ngươi trở lại khách sạn.”

“Được!” Tông Thịnh đáp ứng. Thực sảng khoái. Lòng tôi bồn chồn, tìm kiểu gì đây?!

Tông Thịnh quay sang Ngưu Lực Phàm vẫn khư khư cầm kiếm gỗ đào nói: “Biết hộ hồn bằng đèn lồng không?”

Ngưu Lực Phàm gật gật đầu, nhưng vẫn vội nói: “Kiếm bảo bối của tôi!”

“Pháp khí chính để dùng, không phải để ôm ngủ! Đốt cho hắn một ngọn đèn hộ hồn, sau đó mang về hiệu cầm đồ của anh đi.”

“A?! Sao lại mang về đó? Lỡ đi đường đèn tắt thì sao?”

“Một vạn tệ!”

“Được! đảm bảo đèn không tắt, kéo dài chín ngày.”

“Được, đốt đi, nếu không, hắn thật sự hồn phi phách tán.”

Tông Thịnh kéo tôi ngồi xuống bậc thang, nhìn Ngưu Lực Phàm làm việc.

“Tông Thịnh.” Tôi vội hỏi, “Chúng ta đi tìm đầu của hắn bằng cách nào, chính hắn cũng không biết là ở nơi nào.”

“Có thể tìm được. Nếu người xuống tay là đám công nhân ở công trường thì anh có cách của anh để tìm. Chỉ sợ những người đó do Lão Bắc an bài khi giấu đầu hắn bỏ thêm chu sa hoặc là vôi. Nếu bỏ thêm mấy thứ này thì thật sự bị phong kín, không có biện pháp tìm. Nhưng vẫn phải thử một chút xem.”

Bên kia Ngưu Lực Phàm đốt mười cây nến sáp ong, rồi dùng la bàn đặt trên mặt đất.

Tôi nhẹ giọng hỏi: “Sao lại là mười cây? Không phải nên là chín cây, hoặc là bảy cây sao?”

“Đó là ba hồn bảy phách. Một hồi nữa thêm đốt lên một ngọn trường minh đăng là được.”

Ngưu Lực Phàm ngọn nến còn không đốt xong thì chợt ngẩng đầu lên hô lên: “Bên kia!”

Tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt hắn, ngay lúc đó Tông Thịnh đã hướng tới bên kia chạy tới. Hơn nữa tốc độ phi thường phi thường nhanh, tôi còn chưa kịp phản ứng thì từ ngoài sân đã truyền đến tiếng kêu của con gái.

Loại tiểu biệt thự sân vườn này phía ngoài đều là tường thấp, cổng chính mở khóa điện. Chỉ có điều nhà chúng tôi cửa điện đã hỏng, nên chúng tôi cũng bỏ luôn. Dù sao, cả nhà hai chúng tôi đều ở bên ngoài, chẳng ai ở nhà để mà sửa cả.

Ngưu Lực Phàm muốn chạy theo nhưng chỉ đi một bước liền lại trở về tiếp tục đốt đèn. Hiện tại đèn còn chưa đốt xong, hắn còn không thể rời đi.

Tôi vội chạy ra xem, mới ra tới sân thì nghe tiếng phụ nữ la oai oái: “Phi lễ a! Cưỡng gian a! Ngươi buông tay! A! Cưỡng gian a! Biến thái!”

Không xong, đụng tới cực phẩm tổ ong vò vẽ nữ nhân rồi. Cái từ tổ ong vò vẽ nữ nhân này là tôi nghe đám bạn học nam nói. Bọn họ nói cái loại phụ nữ động chút liền la lối, vô lý đủ thứ, cứ quấn lấy chọc phiền toái, thì chẳng khác nào ong vò vẽ.