Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 207-1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Môi trên chủ Tình, Môi dưới chủ X



Sau một ngày, tin tức của Sa Ân cuối cùng đã lên sóng. Hơn nữa, tin này chỉ có mở đầu, không có kết cục.

Tin tức nói, tối hôm đó có vài học sinh sinh viên tổ chức hoạt động ở khách sạn Sa Ân, kết quả có  một nữ sinh bị người ta dùng vũ khí sắc bén khiến cho bị thương, mất máu quá nhiều dẫn tới tử vong. Trong đó còn có một nam sinh mất tích, không biết có bị hại hay không nhưng không có manh mối.

Vì khách sạn không đảm bảo an toàn, trong tình huống có người theo dõi nhưng lại không phát hiện ra chuyện cô gái kia bị hại, không kịp thời đưa đi cấp cứu, hơn nữa sau khi xảy ra sự việc thì các video và tài liệu theo dõi cũng đã bị hủy đi, và xóa bỏ, nên khách sạn phải tạm thời đóng cửa, phối hợp điều tra.

Mà gia đình cô gái bị hại cũng cương quyết không đưa thi thể đến nhà tang lễ mà để lại tại đại sảnh khách sạn, chờ khách sạn cho một câu trả lời. Mà người trực tiếp phụ trách khách sạn là Thẩm Kế Ân vẫn không xuất hiện nên hình tượng của Thẩm gia ở thành phố bị giảm sút rất nhiều. 

Kết quả này chúng tôi M e o m u p mời bạn về gác sách và facebook mèo đọc nhé đã dự báo từ trước, nhưng điều không ngờ tới là sau  khi tin tức loan ra thì Ngưu Lực Phàm liền đến chỗ chúng tôi tố khổ!  

Tối hôm đó, sau nửa ngày lục đục tôi hầm xong một nồi canh. Cũng may, không có việc gì để làm nên tôi nấu đồ ăn có chút nhiều. Cũng vì thế, mà khi Ngưu Lực Phàm tới thì đồ ăn vẫn đủ.

Hắn tới, mặt sưng húp, đi cùng với Thẩm hàm. Thẩm Hàm vẫn còn mặc đồng phục, có vẻ vừa đi học về. Thẩm Hàm vừa vào tới nhà, liền đẩy cửa xông vào bếp tìm Tông Thịnh. Tông Thịnh đang cầm bát xới cơm, bị Thẩm Hàm chụp lấy cánh tay suýt nữa rơi cả bát. 

Tông Thịnh còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Hàm đã như súng liên thanh nói liên hồi: “Tôi hỏi mấy người, tối hôm đó ở Sa Ân xảy ra chuyện thì hai người cũng có ở đó đúng không?” 

Tông Thịnh ngẩng đầu nhìn tôi và Ngưu Lực Phàm đứng ở cửa bếp, Ngưu Lực Phàm còn đang xoa khuôn mặt sưng tím, không nói lời nào. Tông Thịnh lúc này mới nói: “Đúng vậy, ngày đó chúng ta là ở khách sạn.”

“Hai người có nhà sao không ở? Sao lại tới ở khách sạn Sa Ân? Sao trùng hợp vậy, hai người tới ở thì khách sạn liền có chuyện?” Thẩm Hàm lạnh giọng hỏi.

Tông Thịnh đẩy cô nàng ra, đi vào phòng ăn nói: “Ngày đó ta cùng Tông Ưu Tuyền cãi nhau. Cô ấy giận dỗi muốn đi khách sạn ở. Ta ngày hôm sau đi tìm cô ấy, khuyên về nhà. Lúc ở đại sảnh thấy đám học sinh sinh viên phát tờ rơi nên cùng cô ấy ở lại thêm một đêm, xem trò vui. Sau đó, bọn họ có chuyện. Thẩm Hàm, cô không cảm thấy là cô hỏi sai người sao? Cô lẽ ra nên đi hỏi những học sinh đó, sao lại nghĩ ra việc chơi trò quỷ quái đó chứ.”  

“Cảnh sát đã hỏi qua bọn họ, căn bản là không có một chút manh mối. Không có kẻ nào có hiềm nghi.”

“Đó là việc của cảnh sát chẳng có quan hệ gì với bọn ta.” Tông Thịnh xới cơm xong thì ngồi ăn. Thẩm Hàm ngồi ở bàn ăn liền khóc váng lên. Dù sao thì cô nàng chỉ là một học sinh trung học, chưng từng trải qua những chuyện như vậy.

Tôi nhìn mặt Ngưu Lực Phàm nói: “Em đi luộc trứng gà cho anh lăn mặt, sao lại ra nông nỗi này?”

Lúc tôi đi vào bếp, Ngưu Lực Phàm tự cầm bát xới cơm cho mình và Thẩm Hàm,  còn lớn tiếng trả lời tôi: “Anh đưa Thẩm Hàm đi học. Ai biết trùng hợp vậy, trong trường có một người là em gái của nam sinh bị mất tích, xông tới đánh Thẩm Hàm.”

“Mặt anh bị thương là do con gái đánh?”

“Anh sao có thể cùng nữ nhân động thủ a. Nhưng mà cô ta muốn đánh Thẩm Hàm, anh cũng không thể nhìn Thẩm Hàm bị đánh a.”



“Cho nên anh liền đưa mặt mình cho người ta đánh?” Tôi hỏi, bên ngoài không có lời đáp, hẳn là như vậy rồi. Ngưu Lực Phàm này cũng ổn!