*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tông Thịnh lấy ra một cái bình nhỏ, rất nhỏ. Kêu tôi ngồi ở trên giường. Còn anh mặc áo khoác tắm, xắn tay áo lên rồi mân mê mắt cá chân tôi.
Rồi anh dùng rượu thuốc trong cái bình nhỏ xíu kia mà bóp chân cho tôi. Chân tôi đau nhói, tôi kêu lên oai oái nhưng anh cũng không buông tay. Đến khi anh ngừng tay, tôi có cảm giác như đã trở về từ cõi chết. Mắt cá chân nóng sực lên, nhưng cảm giác đau đỡ bớt đi rất nhiều.
Tông Thịnh cất bình rượu thuốc, nói: “Cái này thuốc anh M.e.o.M.u.p <3 có được khi đi cùng với Lão Bắc lên núi, được một sư phụ thấy anh còn nhỏ lại bị trẹo chân nên cho. Là rượu thuốc nhà tự làm. Nhiều người hỏi mua lắm. B ình nhỏ xíu vầy mà một trăm tệ đó.”
“Khi đó, anh mấy tuổi?” Tôi lắc lắc cổ chân.
“Mười tuổi đi. Hồi đó nghỉ hè đều đi lên núi.”
“Vậy, thuốc đã mười mấy năm, có bị quá hạn không vậy?” tôi hỏi.
Tông Thịnh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “Đây là rượu, mấy thứ này, thời gian càng dài càng tốt. Cái này giống như dầu tràm trà dùng cho trẻ em đó. Dầu tràm cũ dùng sẽ tốt hơn dầu tràm mới thu hoạch. Sau này, chúng ta có con, bà anh...” nói tới đây anh im bặt, cất chai rượu thuốc rồi mó nói: “Chuyện sau này, sau này tính. Ngủ đi đã, tối qua đã cả đêm thức trắng rồi.”
Trong lòng tôi chùng xuống. Hóa ra, anh vẫn không thích trẻ con như vậy. Chúng tôi mất đi đứa nhỏ, đối với anh có lẽ không hề để tâm.
Tôi cứ tưởng như vậy. M_e_o.M_u_p <3 Cho đến nhiều năm sau, anh đưa tôi đến một ngôi miếu nhỏ ở thôn trên núi, trong miếu chỉ có một Bồ Tát bằng đất sét cao khoảng một mét, chúng tôi dâng hương lễ Phật. Đến lúc thắp nhang tôi mới thấy có một bài vị siêu độ viết “Thai nhi sinh non của Tông Ưu Tuyền”, lúc đó, tôi mới biết trong lòng anh vẫn nghĩ về đứa nhỏ kia. Chỉ là anh không nói với tôi, mà cũng không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Chúng tôi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nhưng không ai ngủ được.
Anh nắm lấy tay tôi trong chăn, nhỏ giọng nói: “Kế tiếp, nếu em vẫn không muốn giết anh, thì chúng ta cứ thế này đi. Chờ tới khi việc bên tòa nhà Linh Linh được tiếp tục khởi công.”
Tôi cũng nhắm mắt lại, trả lời: “Chẳng lẽ không thể bỏ qua sao? Em không muốn có thêm ai bị thương nữa.”
“Trận của Thẩm Gia nếu không phá được thì vẫn phải làm tiếp. Không phải vì chúng ta trốn tránh thì bọmn họ sẽ bỏ qua. Thôi, ngủ đi!”
Giấc ngủ này, chúng tôi ngủ đến tận hừng đông hôm sau. Đã lâu rồi, tôi không ngủ một giấc an ổn đến vậy.
Tôi là bị điện thoại của mẹ đánh thức. Giống như lời Tông thịnh đã nói, tôi và anh cùng nhau xuất hiện ở tập đoàn thì chỉ cần một buổi tối, cả thôn đều biết.
Mẹ gọi tới, hỏi tôi đi thực tập hay đang ở đâu? Tôi biết, là mẹ đi đường vòng hỏi xem tôi có đang ở cùng Tông Thịnh không? Tôi bèn nói với mẹ, rằng tôi đang ở nhà Tông thịnh.
Mẹ liền nói: “ƯuTuyền à, tối qua mẹ có nghe M.e.o.M.u.p <3 mời bạn về nhà mèo ở g a c s a c h. c o m và f a c e b o o k nhé người trong thôn nói chuyện hai đứa. Cô Tông Thịnh còn nói, sáu vạn đó coi như là tiền lễ hỏi của hai đứa. Sau này hai đứa kết hôn sẽ không có ăn hỏi nữa. Ba con thì đã lấy tiền đó đi đào ao nuôi cá, đến chừng đó mà cưới rồi, chúng ta không có của hồi môn thì phải làm sao”
“Mẹ, đó là cô anh ấy, không phải là anh ấy nói vậy. Mẹ yên tâm đi. Mà con cũng chẳng cần của hồi môn gì đâu.”
“Con không cần, nhưng ba mẹ mất mặt.”
Tôi ngồi nghe mẹ gọi điện mất nửa tiếng đồng hồ mới xong. Tông Thịnh cứ nằm bên cạnh tôi, nhìn tôi nghe điện thoại, càng lúc càng sáp lại gần tôi hơn. Cơ thể anh biến hóa, tôi cảm nhận được. Nhưng giờ còn chưa tới một tháng, còn không được.
Tôi cúp máy, nghĩ xem phải nói với anh thế nào để anh không tức giận, thì anh đã xoay người xuống giường.
“Còn hai tuần, lại còn thêm bà dì đáng ghét, thế là thêm 3 cái cuối tuần nữa!”
Hóa ra, anh biết rất rõ!
Lúc anh đi rửa mặt thì điện thoại tôi lại đổ chuông lần nữa. Là Hạ Lan Lan gọi điện. Sau sự việc ở tòa nhà Linh Linh, thấy cô ta hôn mê được đưa đi tôi cũng chưa từng gặp lại. Cuộc điện thoại này có chút ngoài ý muốn của tôi.
Cô ta vui vẻ nói trong điện thoại: “Ưu Tuyền, mẹ nói tớ sinh bệnh gì đó, mới vừa xuất viện xong. Sao tớ chả nhớ rõ mình sinh bệnh gì nữa!?”
“Ừ, có lẽ do cậu sốt nên ảnh hưởng.”
“Hôm nay, đi dạo phố với tớ nhé, ở nhà mấy ngày buồn não người.”
Tâm trạng tôi có chút phức tạp. Lan Lan nếu đã không nhớ rõ mọi chuyện đã phát sinh, thì đối với cô ta tôi vẫn là người bạn tốt nhất, nhưng nếu cô ta nhớ thì sao? Tôi do dự.
Lan Lan hỏi “Làm sao vậy? Cậu hôm nay có việc sao?”
“Tôi… tôi… không có”
Vừa lúc này Tông Thịnh từ phòng tắm đi ra, không chút nào kiêng dè mà đứng thay quần áo trước mặt tôi, hỏi: “Ai điện thoại?”
Lan Lan bên kia lập tức nói: “Cậu có bạn trai? Tông Ưu Tuyền, tớ còn là chị em của cậu không vậy?”