Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 196-2




Lửa cháy xong chúng tôi mới lên xe vào thôn lại. Mẹ tôi bắt đầu khai pháo: “Tiểu Ngưu à, cháu với Ưu Toàn nhà dì bắt đầu từ khi nào vậy, sao đó giờ dì chưa nghe Ưu Tuyền nói gì cả.”

Ngưu Lực Phàm dẫm phanh thắng gấp, sau đó mới quay đầu, nhìn chúng tôi ở đằng sau: “cô ấy á?! Cháu có muốn cũng không dám muốn! Cháu còn muốn sống mà!!”

“Mẹ, nói bậy gì đó a. Bọn con chỉ là bằng hữu bình thường.”

mẹ tôi có chút xấu hổ, mặt đỏ lên: “Bằng hữu bình thường có ai mà ba ngày hai bận đi tới bệnh viện thăm con hả? Bạn bình thường mà suốt ngày đón đưa con à?”

“Thật sự là bằng hữu bình thường!” Tôi nhấn mạnh, cường điệu.

Ngưu Lực Phàm cũng nói: “Kỳ thật, cháu có quan hệ khá tốt với bạn trai em ấy, Tông Thịnh bảo cháu đưa đoan cô ấy hộ thôi, dì à, dì đã hiểu lầm rồi!”

“Tông Thịnh?! Ưu Tuyền, con cùng Tông Thịnh còn có liên hệ? Các con không phải đã chia tay sao?” Ba tôi cũng kích động lên, “Nhà của chúng ta đã lấy của nhà bọn họ sáu vạn, ba đã lấy sáu vạn đó đi đào ao cá sau thôn rồi. Con đừng nên để ba làm ra cái gì sai lầm nha. Nếu nhà bọn họ, lại tới đòi ba sáu vạn, ta, ta, ta, ta lấy đâu ra tiền mà trả, có nước nhảy ao thôi.”

“Ba, ba đừng suy nghĩ vớ vẩn. Mời bạn đọc truyện trên gác sách chấm com do Mèo Múp dịch ^^ xem them ở Fa cebo ok Meo _ Mup nhé Ngưu Lực Phàm, anh lái xe rời đi đi, chuyện này anh càng nói càng rối đó.” Ngưu Lực Phàm cũng không dám chậm trễ, vội lái xe, đến nơiđể chúng tôi xuống xe.  Tôi xuống xe, thì thầm với hắn: “ việc của Lan Lan anh cũng đừng nói với Tông Thịnh được không?”

“Cậu ấy đã biết, lần trước trở về anh liền nói.”

“Úi, vậy ann có biện pháp giúp Lan Lan tốt lên sao? Tông Thịnh không tính! Anh ấy hiện tại không phải còn phải trốn chạy sao?”

“Đơn giản, mang cầm quần áo cô ta, đi tới chỗ mà co ta bị dọa, đi gọi tên cô ta. Để cho hồn phách đi vào trong quần áo, sau đó ôm quần áo mặc lại trên người cô ta. Tiểu hài tử thường xuyên dùng chiêu này. Người ta nói, cách tốt nhất là đưa cô ta tới chỗ đó để cô ta tự gọi chính mình.”

“Cô ấy đã bị doạ cho đủ thảm rồi, lại tới đó nữa chắc cô ấy chết luôn!”

“Không phải thật sự lại dọa một lần. Đổi phương pháp a. Chính là đưa cô ấy tới đó, nói cho cô ta biết nơi này không có gì khủng bố, đều là ảo giác. Sau đó bảo cô ta tự mình gọi vài tiếng, hồn phah cô ta ở gần sẽ quay trở lại bản thể. Cách này là tốt nhất.”

“Vậy được, để em suy nghĩ kỹ đã!”.

Ngưu Lực Phàm kéo cánh tay của tôi, nói: “Chuyện của cô ta, cùng em không quan hệ, em không cần giúp cô ta mạo hiểm vậy. Không phải nói các em đã không còn là bạn sao? Cô ta lúc trước đối với em, đối với mẹ em hoàn toàn quá tê!”

Tôi thở dài, dù cho là vậy nhưng Lan Lan rõ ràng vì tôi mới xảy ra chuyện. Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy trong tình trạng này.

Tôi không muốn đáp lại nên đi thẳng vào nhà.

Về đến nhà, quạnh quẽ, trong phòng còn có chút mùi cũ kỹ.  Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào trong phòng. Nhưng vẫn có thể nghe được ba mẹ ở trong phòng bếp nói chuyện thảo luận. Bọn họ thảo luận vẫn là chuyện Tông Thịnh và tôi. Tôi lại nghĩ đến, muốn hay không đưa Lan Lan đi một lần vào lại toà nhà Linh Lunh.

Lại đi vào một lần, nói cho cô ta, nơi này cái gì cũng không có, không có người bị ném xuống lầu đi.

Bất quá lời nói dối này sao có thể nói ra đây? Mời bạn đọc truyện trên gác sách chấm com do Mèo Múp dịch ^^ xem them ở Fa cebo ok Meo _ Mup nhéỞ đó giờ vẫn còn dây chăng của cảnh sát, dù không có thi thể, cũng không ai báo mất tích, càng không có người bị thương. 

Nhưng vết máu kia trên tường, lại chân chân thật thật chính là máu người, còn có lượng lớn đến như vậy, ước chừng có thể chết người. Cảnh sát cũng không dám chậm trễ.

Dưới tình huống như vậy, tôi mà mang theo Lan Lan đi vào một lần đó được cũng khó.

Dù tôi có lá gan mang theo cô ấy bào, thì cũng không có cách nào lau dọn hết dấu máu trên tường và sàn nhà. 

Chuyện buổi tối hôm đó, tuyệt đối không phải tôi mơ thấy, mà là sự thật, nếu không trên giày tôi cũng không có dấu máu. 

Rốt cuộc là làm sao bây giờ? Tôi nhào lên chiếc giường đã được mẹ trải sẵn mà rên rỉ.

Tối hôm đó, Ngưu Lực Phàm nhắn tin cho tôi: 

“Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, em ở bên Lan Lan, sao cô ta lại điên như vậy?”

Tôi nhìn những lời này, do dự một chút, ở trong lòng xác định đây không phải cách nói chuyện của Ngưu Lực Phàm, mà  có điểm giống Tông Thịnh. Tôi cũng không biết phải trả lời thế nào nên không nhắn lại. Không bao lâu, hắn lại gửi thêm một cái tin: “Anh là tông thịnh. Hạ Lan Lan tình huống, cần phải xử lý sớm. Càng kéo dài thì hồn phách càng bị tổn hại.

Đến lúc đó, dù cho tìm được hồn phách, cũng sẽ ảnh hưởng tới năng lực phản ứng, tư duy gì đó. Cô ta có tướng mạo, là phú quý mệnh, thảo tàng châu, có dã tâm. Mặc kệ em muốn như thế nào, đều phải cẩn thận cô ta.”

“Thảo tàng châu?” Tôi nghi hoặc lầm bầm, cũng không dám hồi âm hỏi. Bất quá hiện tại đã có thể xác định, là Tông Thịnh đang dùng điện thoại của Ngưu Lực Phàm nhắn tin cho tôi.

Lan Lan có dã tâm, điểm này tôi biết. Từ lần trước bị cô ta phản bội, tôi đã biết. Cô ta không cam lòng cả đời sống những ngày bình phàm, vì tiền, cô ta có thể đi theo nam nhân, có thể làm những việc thương tổn người khác. Cô ta muốn, không chỉ những thứ đó. Ý Tông Thịnh là, hạ Lan Lan hiện tại có khả năng là giả vờ sao?

Tôi buông di động, vẫn không có hồi âm. lầu bầu: “Em đang tắm, không đọc được.” Nằm ở trên giường, mày cũng nhíu lại. Tôi đây là cái mệnh gì a? Bạn trai lừa gạt lợi dụng tôi, bạn gái cũng lừa gạt tôi sao? Lan Lan kia dáng vẻ tuy không nghĩ là lừa gạt tôi a. Tuy rằng cô ta kiểm tra, não bộ không có thương tổn, nhưng mà cô ta bị chích rất nhiều thuốc ngủ.  Nếu cô ta m chỉ là lừa gạt tôi thì cô ta trả giá cũng quá lớn đi.