Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 114




Thẩm Kế Ân vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt gì, nếu Lan Lan không chịu tỉnh ngộ mà đi theo gã, cùng gã dùng mẹ để uy hiếp tôi thì phải làm sao bây giờ?

Lan Lan đáp: “Dì còn ở nhà hàng của khách sạn nè, vì tiểu lão bản nói là cậu mất tích trong lúc đi làm nên khách sạn cũng phải có trách nhiệm với cậu, nên anh ấy đang sắp đi báo án, kêu mẹ cậu ở lại khách sạn chờ tin.”

Tôi nhìn Tông Thịnh, biết thính lực anh cao hơn người bình thường, tôi dùng mắt hỏi anh phải làm sao? Hiện tại đã có thể khẳng định, mẹ tôi đã bị Thẩm Kế Ân dùng làm con tin, tôi cũng không muốn mẹ bị lôi vào chuyện này, nếu để mẹ biết tôi dính tới những chuyện gì thì mẹ sẽ làm sao đây?

Tông Thịnh cau mày, cũng không có biện pháp nào tốt hơn, tôi chỉ có thể nói với Lan Lan: “Lan Lan, cậu thật sự không nhớ rõ những gì tớ đã nói với cậu hôm đó về Thẩm Kế Ân sao? Cậu cứ nghĩ lại cho kỹ xem, nếu cậu còn coi tớ là bạn thì đưa điện thoại cho mẹ tớ, tớ nói chuyện với mẹ, kêu mẹ nhanh chóng rời khỏi khách sạn.”

“Ưu Tuyền, cậu đang ở đâu? Lão bản đã báo án, nếu giờ dì rời khỏi đây, cảnh sát mà tới chẳng  phải anh ấy thành báo án giả sao?”

“Cậu chỉ biết quan tâm tới Thẩm Kế Ân, cậu có từng nghĩ cho tớ sao?! Hạ Lan Lan! Thẩm Kế Ân không phải là người, gã chính là quỷ, là kẻ có dấu tay máu đó!”

Điện thoại bị ngắt. Tôi cuống cả lên không biết phải làm sao.

Tông Thịnh nói: “Gọi cho bà anh. Những chuyện này, cho bà anh lên sân khấu sẽ không có vấn đề.”

Trước giờ, chúng tôi chưa từng đề cập về việc này với bà anh. Thứ nhất, bà cũng là bị người ta tính kế. Thứ hai, tính của bà khiến cho chúng tôi có chút e sợ. Nhưng lúc này, chúng tôi không có cố được nhiều như vậy. Tôi vội tìm điện thoại của anh, gọi cho bà.

“Mở loa ngoài cho anh nói chuyện với bà.”

Sau vài giây, giọng bà đã vang lên. Bất ngờ là trước giờ tôi chỉ nghe giọng bà la mắng, không ngờ tới và lại dịu dàng: “Tông Thịnh à, con tìm bà có chuyện gì?”

Tông Thịnh cũng không dài dòng mà vào thẳng vấn đề: “Bà giúp con đi khách sạn Sa Ân một chút, mẹ Ưu Tuyền không biết con đi cùng cô ấy nên đã tới khách sạn tìm người. Người ở khách sạn đi báo cảnh sát. Mấy hôm nay Ưu Tuyền ở bên ngoài chơi với con, về bị mời đi gặp cảnh sát, người ta tha hồ mà phao tin vịt đó.”

“Được rồi, chuyện này là việc nhỏ. Bà gọi một cuộc điện thoại là xong. Con muốn đi chơi với Ưu Tuyền thì bà không có ý kiến. Đi thêm mấy ngày nữa đi, đỡ phải về nhìn thấy mấy lão chú bác không hiểu chuyện rồi lại bực mình.” Có vẻ hôm nay bà bị lão chú bác nào chọc tức rồi.

Tông Thịnh lại nói: “Bà, bà đi qua đó một chuyến hộ con với, đưa mẹ Ưu Tuyền về nhà, con bị coi như bắt cóc con gái người ta nhiều ngày rồi, cũng nên nhận lỗi.”

“Mấy cái đứa này, đi chơi dài ngày thì phải báo cho mẹ người ta một tiếng. Được rồi, để đó cho bà. Dù gì… chẳng có gì đáng giá hơn chắt của ta. Để đó bà đi.”

Sau khi cúp máy, Tông Thịnh mới nói: “Không cần lo  lắng, giờ chỉ sợ Thẩm Kế Ân không báo án thôi, gã dám báo thì bà anh mới có thể thu phục haha. Hiện tại, em gọi điện báo án, nói mẹ em sau khi tới khách sạn Sa Ân thì không gọi điện thoại được, bà bị tim, sợ ở khách sạn xảy ra chuyện, không có ai báo cho em, để cảnh sát lập án, đến lúc đó, bà anh đi tìm người, nói quá lên, tự nhiên lại có thêm người báo án, cảnh sát ập tới, anh không tin Thẩm Kế Ân dám không thả người trước mặt cảnh sát.”

Ta gật gật đầu, đầu óc trống rỗng, Tông Thịnh nói làm gì, tôi làm theo cái đó.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tôi vẫn thấp thỏm, đó là mẹ tôi, mẹ đã lèo lái chống đỡ gia đình bao năm rồi, mãi mới tới ngày tôi sắp tốt nghiệp, nếu mẹ xảy ra chuyện gì… tôi không dám nghĩ tới nữa.

Xe phóng thật nhanh, tôi cũng không dám bảo Ngưu Lực Phàm đi xuống tìm mẹ tôi, vì hắn còn có việc của mình, nếu vì mẹ tôi mà hại đứa bé kia thì tôi cũng áy náy.

Lúc xe ra khỏi cao tốc, điện thoại của Tông Thịnh vang lên, nói một câu rồi cúp máy. Hắn bảo: “Quỷ thai đã vào cảnh giới tuyến mà cậu bài trí, nếu tôi chết thì phải bồi thường tai nạn lao động.” Chỉ có thế.