Hôm nay Tạ Đào thi đại học, Vệ Uẩn không thượng triều, chỉ phái Vệ Kính tiến cung thông báo với Nữ đế Triệu Thư Vi một tiếng, chỉ nói thân thể bệnh nhẹ, xin nghỉ hai ngày.
Nhưng Vệ Uẩn phải xử lý một số chuyện cho nên đến trễ.
Tạ Đào đã đến trường học.
Vệ Uẩn khởi động xe, lúc đến cổng trường của Tạ Đào, chỉ nhìn một cái đã thấy ven trường dừng gần như đầy xe, cổng trường cũng chật ních người.
Vệ Uẩn nhíu mày, ngược lại đỗ xe ở trung tâm thương mại gần đó.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Trời tháng 6, ánh mặt trời mãnh liệt.
Trên hàng cây cạnh lối đi bộ, ánh mặt trời dừng trên phiến lá xanh biếc của mỗi cái cây, giống như những đóa hoa lửa chói mắt giữa bóng cây.
Vệ Uẩn rất ghét đeo khẩu trang, nhưng ở chỗ này anh không thể không làm vậy.
Đôi mắt sau kính râm đè nén bực bội, Vệ Uẩn đút một tay vào túi quần, đi qua làn dành cho người đi bộ, đi đến cổng trường đối diện, đứng bên cạnh một bồn hoa, tháo kính râm, thoáng nhìn cửa lớn vẫn đóng chặt, bên tai đều là âm thanh nói chuyện của mấy phụ huynh.
"Vệ Uẩn, cậu cũng tới à?"
Một giọng nói quen thuộc bỗng truyền từ phía sau anh, mang theo ý cười hờ hững.
Vệ Uẩn vừa quay đầu đã thấy Tạ Lan mặc áo thun tay ngắn, phối với quần jeans rách.
"Anh tới làm gì?" Vệ Uẩn nhìn anh, giọng nói lãnh đạm.
"Đào Đào thi đại học, chuyện lớn như vậy sao tôi có thể không đến?" Tạ Lan cắn ống hút, uống một ngụm sữa chua, nói một câu.
Nói xong anh lại nhíu mày, "Lão Hề vốn muốn đến, nhưng lúc ra cửa ông ấy lại nói không đến nữa. Lão già kia, ai biết được mỗi ngày ông ấy nghĩ thứ gì trong lòng chứ."
"Đó là do anh ấy sợ nhìn thấy tôi."
Một giọng nữ bỗng nhiên truyền đến, cùng lúc đó, âm thanh giày cao gót làm người khác không thể phớt lờ càng ngày càng gần.
Vệ Uẩn và Tạ Lan đồng thời nhìn qua, thấy Mạnh Lê Xuân mặc váy đỏ, mang giày cao gót đi đến trước mặt bọn họ, hất cằm, ưu nhã tháo kính râm.
Rất nhiều phụ huynh xung quanh đặt ánh mắt trên khuôn mặt lãnh diễm của người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện, cô ấy mặc đầm đỏ rực như lửa, làn da trắng như tuyết.
Giống như một nhành hoa mẫu đơn quá đỏ, màu sắc như ngọn lửa mãnh liệt đang lưu chuyển.
- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Đủ để kinh diễm ánh mắt của mọi người vào giờ phút này.
Dường như từ nhỏ cô ấy đã phải chịu những ánh nhìn chăm chú này.
Nhìn cô ấy nói khoác như thế, Tạ Lan sờ cằm, chậc một tiếng, "Nếu không biết người đã vài trăm tuổi, tôi đúng là xem cô như một vị tỷ tỷ hơn hai mươi tuổi."
"Cậu muốn gọi tôi là chị cũng không phải không thể." Mạnh Lê Xuân vén một lọn tóc xoăn, che miệng cười, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vệ Uẩn, cô cứng đờ, ý cười ưu nhã minh diễm lập tức hóa thành nụ cười gượng lấy lòng, "Vệ đại nhân cũng tới coi Đào Đào thi đại học à..."
Cổ lạnh lạnh...
Mạnh Lê Xuân nhịn không được sờ cổ.
Niên Kế Đường chạy từ phía sau đến, thở hồng hộc đưa dù cho Mạnh Lê Xuân, "Lão đại, dù của cô!"
Mạnh Lê Xuân nhận lấy dù hoa xinh đẹp, căng dù, thấy Vệ Uẩn không phản ứng cô, ngược lại thở nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu nhìn xung quanh.
"Quá nhiều người." Cô cảm thán một tiếng.
Tạ Lan muốn nói gì đó, ánh mắt bỗng nhiên ngừng ở một bóng dáng cách đó không xa.
Vệ Uẩn phát hiện, nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt của Tạ Lan, nhìn thấy một người phụ nữ đứng trong đám người dưới bóng cây.
Bà ta mặc một chiếc váy vàng nhạt, bởi vì làn da được bảo dưỡng hợp lý nên cũng không hiện ra vẻ già nua gì nhiều.
Giờ phút này bà ta đứng đó, cầm dù che nắng, như muốn vượt qua mọi bóng dáng trùng điệp trước mặt nhìn xuyên qua cổng trường.
"Đó là mẹ của Đào Đào." Tạ Lan bỗng nhiên lên tiếng.
Mạnh Lê Xuân vừa nghe thì vội vàng nhìn sang đó.
Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ thất bại, cô đã điều tra tư liệu của Tạ Đào.
Cha cô gần như biến mất khỏi cuộc sống của cô thời thơ ấu, sau trở thành một người khách qua đường thường trú nơi xa, không bao giờ về quê hương.
Mà mẹ của cô cũng không phải một người mẹ tốt.
Tạ Đào không phải cô nhi, nhưng cuộc sống của cô không hề có dấu chân của cặp cha mẹ kia.
Mà giờ phút này Vệ Uẩn nhìn người phụ nữ nơi xa dưới bóng cây, chẳng qua là nửa khắc đã dời ánh mắt.
Giống như không để ý người phụ nữ đột nhiên xuất hiện.
Buổi sáng thi xong, Tạ Đào theo đám đông ra khỏi cổng trường, chen tới chen lui trong vô số phụ huynh và những học sinh mặc đồng phục như cô.
Cuối cùng, cô bị một bàn tay bắt lấy cổ áo, kéo ra sau.
Cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.
"Vệ Uẩn!"
Tạ Đào không khỏi cười rộ lên.
Lúc này, Tạ Lan nghiêng đầu thò qua, "Đào Đào thi thế nào?"
Những lời này vừa nói xong, anh đã bị Mạnh Lê Xuân cho một bạt tai, "Không phải nói không được hỏi vấn đề nhạy cảm này sao? Cái tên ngốc này!"
"Đúng đó đúng đó!" Niên Kế Đường cũng dâng ánh mắt khinh bỉ.
"..." Tạ Lan nhất thời á khẩu không trả lời được.
Thấy Tạ Lan như bị tát ngốc, sững sờ đứng đó, Tạ Đào nhịn không được phụt cười, đôi mắt cong cong, "Buổi sáng thi Toán, cảm giác còn được."
"Sao mọi người đều tới rồi?"
Đây là chuyện làm cô kinh hỉ nhất.
Từ trước Tạ Đào cho rằng chính mình cả đời này có lẽ sẽ lẻ loi.
Một người sinh hoạt, ăn cơm, đi học, đi thi đại học cũng không có gì khác biệt mới đúng.
Nhưng cô không nghĩ tới ngày này sẽ có bốn người chờ ngoài cổng trường, giống như rất nhiều phụ huynh của những học sinh khác, bọn họ cũng đang chờ đợi cô đi ra.
"Em thi đại học mà, bọn anh đến canh em." Tạ Lan nói một câu.
Như muốn giải thích thay lão Hề, anh lại thêm một câu, "Lão Hề thật ra cũng muốn đến, nhưng đột nhiên có chút việc nên không tới."
"Anh ấy bận cái rắm."
Mạnh Lê Xuân hừ lạnh, trợn mắt.
Chẳng phải anh ấy không muốn gặp cô thôi sao? Đàn ông đàn ang gì mà dông dài, nhiều năm như vậy, thật ra anh ấy chẳng hề thay đổi.
Vệ Uẩn lại sờ đầu Tạ Đào, "Đói bụng không?"
"Ừm!" Tạ Đào nắm lấy tay anh, gật đầu.
"Đi! Ta đi ăn cơm! Anh Lan mời khách!" Tạ Lan vỗ ngực, dáng vẻ rất hào khí.
Lúc đoàn người bọn họ sắp đi đến con phố đối diện, Tô Linh Hoa đứng dưới bóng cây nhìn chằm chằm người đàn ông thân hình cao gầy, để tóc dài đeo khẩu trang nắm lấy lấy tay của con gái, siết chặt túi xách trong tay, gần như nghẹn đỏ hốc mắt.
Bà rất muốn xông lên hỏi Tạ Đào, người đàn ông đang nắm tay cô là ai, muốn hỏi cô rất nhiều chuyện.
Nhưng giờ khắc này, chân bà giống như bén rễ đứng ở chỗ đó, nhìn con gái mình và mấy người kia nói cười đi xa, trước sau không đi bước nào.
Lúc này,
Trong đám người vội vã tới lui như vậy, bà nhìn một cái đã nhìn thấy con gái của bà.
Nhưng Tạ Đào,
Hình như không thấy bà.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng thi đại học.
Tạ Đào đã rời giường từ sớm, lúc xuống lầu nhìn thấy Mạnh Lê Xuân mang tạp dề cầm nồi, đứng trước bàn ăn ngửi nước trong nồi.
"Lão đại... Canh này cô đừng để Đào Đào uống, nhìn có vẻ nguy hiểm đó." Niên Kế Đường nhìn nồi canh đen xì, biểu cảm rất kỳ quái.
"... Tôi cũng cảm thấy thế."
Mạnh Lê Xuân vốn tràn đầy tin tưởng cười nhạt, không thể không thừa nhận nồi canh mình nấu đã thất bại.
Niên Kế Đường lau mồ hôi trên đầu, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Theo như anh đoán, nếu Đào Đào uống đồ chơi này sợ là hôm nay không thi được rồi.
"Dì Mạnh, đây là gì?" Tạ Đào đi qua đó nhìn nồi canh trên bàn.
Niên Kế Đường lại lanh mồm lanh miệng, "Lão đại muốn nấu một nồi canh cho con uống, kết quả nấu thành thứ này..."
Mạnh Lê Xuân trực tiếp trừng mắt nhìn anh ấy, chỉ vào nồi nước nói, "Bổn cục trưởng hiện tại ra lệnh cậu uống sạch nồi canh này!"
"... Cáo từ!"
Niên Kế Đường vừa dứt lời, người cũng đã hóa thành một quầng sáng, biến mất không thấy tăm hơi.
Mạnh Lê Xuân trợn mắt, lại lấy bữa sáng vừa bảo Niên Kế Đường mua trong phòng bếp ra, đặt trước mặt Tạ Đào, cười nói, "Đào Đào, mau ăn sáng."
"Cảm ơn dì Mạnh." Tạ Đào ngồi cạnh bàn cầm bánh bao cắn một cái.
Lúc Vệ Uẩn tới, Tạ Đào đã ăn xong, đứng cạnh sofa thu dọn cặp sách.
Anh đi qua hỏi, "Kiểm tra hết chưa? Có quên mang gì không?"
Tạ Đào nghe Vệ Uẩn nói, nghiêng đầu nhìn anh cười, sau đó gật đầu, "Kiểm tra xong rồi, không quên mang gì cả..."
Cô thoạt nhìn ngoan ngoãn.
Mặc đồng phục xanh trắng, gương mặt sạch sẽ trắng nõn, lúc nhìn anh, đôi mắt như có ánh sáng.
Vệ Uẩn nhịn không được sờ đầu cô, nhẹ giọng hỏi, "Khẩn trương không?"
"Có hơi..."
Tạ Đào thành thật gật đầu.
"Đừng sợ, em sẽ thi tốt."
Cuối cùng, Vệ Uẩn nói một câu.
Lúc Vệ Uẩn và Mạnh Lê Xuân đưa Tạ Đào đến cổng trường, Tạ Lan và Niên Kế Đường đã chờ ở đó.
"Đào Đào, em phải cố lên! Anh Lan ở bên ngoài chờ em ra, sau đó chúng ta đi ăn ngon!" Tạ Lan ra hiệu cố lên.
"Đào Đào ngàn vạn không cần khẩn trương, gặp chuyện phải vững vàng bình tĩnh, dù sao mấy câu không biết chọn thì cứ chọn C là xong, mẹo này dùng được lắm!"
Niên Kế Đường vừa dứt lời đã bị Mạnh Lê Xuân nắm lỗ tai, "Con bé còn chưa thi cậu đã nói chuyện này, có phải cậu bị bệnh không?!"
Tạ Đào nhìn thoáng qua Vệ Uẩn, thấy ánh mắt anh vẫn ôn hòa trầm tĩnh, cũng làm cho nội tâm thấp thỏm của cô ổn định hơn.
Mang theo lời chúc phúc của mọi người, Tạ Đào đi vào cổng trường.
Bên ngoài vẫn có rất nhiều phụ huynh tụ tập, bọn họ đều nhìn bóng dáng của những thiếu niên thiếu nữ đi vào cổng trường, ánh mắt đều theo khẩn trương và chờ đợi.
Mùa hè năm Tạ Đào thi đại học, rốt cuộc chấm dứt.
Trong quá trình để đi đến hồi kết này, cô từng muộn một năm, người khác ba năm, lại là bốn năm của cô.
Thế nên tối nay kết thúc kỳ thi đại học, Tạ Đào làm tiệc nướng ở hoa viên nhỏ, ngồi trên ghế xích đu cùng Vệ Uẩn ngắm bầu trời đêm hè rải đầy ngôi sao, có một giây phút cô hoảng hốt, cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng.
Giống như giây tiếp theo cô sẽ tỉnh lại, sau đó phát hiện chính mình còn đang ở Tê Trấn, vẫn là người vừa mới nghỉ học, rồi rời khỏi mẹ.
Không có Vệ Uẩn, cũng không có cái gọi là hai thời không.
Bởi vì được Vệ Uẩn cho phép, Tạ Đào uống một chút rượu trái cây.
Hương vị trái cây ngọt ngào mang theo cảm giác nóng rát len lỏi tới lòng cô, cảm giác ấm áp dễ chịu làm đầu óc cô có chút mơ hồ.
"Vệ Uẩn, học tập thật khổ..."
Cô bỗng nhiên lẩm bẩm một tiếng.
Giống như còn chưa hồi phục tinh thần từ những ngày tháng liều mạng giải đề trước khi thi đại học, những ngày tháng ma quỷ chìm trong biển đề.
Vệ Uẩn nhếch khóe môi, đáy mắt mang theo ý cười.
Tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô gái bên cạnh, hơi nóng của gò má dừng ở lòng bàn tay anh.
"Anh muốn biết giấc mơ của em là gì không?" Cô ngoan ngoãn đặt cằm ở bàn tay anh, dùng đôi mắt như hợp một tầng hơi nước mông lung nhìn anh, bỗng nhiên cười ngốc nghếch.
"Là gì?" Lông mày Vệ Uẩn trước sau rất nhu hòa.
Tạ Đào mím môi, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói, "Trước kia em không có,"
Ở thời không này, phần lớn quỹ đạo cuộc sống của đa số người đều như vậy.
Bắt đầu từ thời kỳ ngây thơ nhất bước lên con đường đi học, vừa đi là mười mấy năm.
Tựa như Tạ Đào, rất nhiều người cũng mờ mịt như cô.
Giống như thi đại học, đại học là một con đường mà mỗi con người đều phải đi, nhưng cuối con đường này bọn họ nên đi về đâu?
"Nhưng ngày đó Dì Mạnh có nói một chuyện với em."
Cô bỗng nói.
"Dì ấy hỏi em có đồng ý đến thời không thứ ba làm việc không?"
Đây là chuyện Tạ Đào hoàn toàn không nghĩ tới.
Rốt cuộc thời không thứ ba là nơi như thế nào, Tạ Đào đến bây giờ còn không rõ.
Nhưng Mạnh Lê Xuân nói nếu cô có thể làm việc ở cục quản lý thời không thứ ba, như vậy dựa theo sự sắp xếp của cục quản lý thì cô có thể đi lại giữa hai thời không.
"Nhưng dì ấy nói bởi vì em là người phàm, cho nên cần phải có tư cách để đảm nhận công việc đó, đó là một chuyện rất khó."
Tạ Đào nhớ tới những lời Mạnh Lê Xuân nói ngày đó, dựa vào vai Vệ Uẩn, cụp mắt, giọng nói có chút rầu rĩ.
"Tạ Đào."
Vệ Uẩn nghe cô nói xong, đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày, duỗi tay đỡ bả vai cô làm cô ngồi thẳng, "Nếu bởi vì anh, em không cần phải thử chuyện này."
Anh có thể qua lại giữa hai thời không, không cần cô trả giá bất cứ thứ gì vì anh.
Cô chỉ cần giống như bây giờ, như vậy đã đủ rồi.
"Nhưng em muốn thử." Tạ Đào lại lắc đầu, lần đầu tiên cố chấp nhìn anh.
Vệ Uẩn nghe cô nghiêm túc nói, "Không chỉ là vì anh, thật ra em rất muốn đến đó."
Trên đời này chưa bao giờ có một người bình thường thật sự cam tâm để bản thân bình thường.
Tạ Đào cũng thế.
So với việc học xong đại học tìm một công việc bình thường, sáng đi chiều về, Tạ Đào càng muốn tìm một công việc khác thường.
Là vì Vệ Uẩn, cũng vì bản thân cô.
Cô không muốn dựa vào phấn vàng để làm một người vĩnh viễn chỉ có thể bị động chờ đợi, cô cũng muốn dựa vào nỗ lực của bản thân để đi đến thế giới của anh.
Cô cũng muốn làm vài chuyện có ý nghĩa.
Rõ ràng giờ phút này, Vệ Uẩn hẳn xúc động vì những lời nói của cô, nhưng gương mặt anh lại không tỏ vẻ gì cả. Vào đêm hè, gió nhẹ nhàng lướt qua, tiếng ve kêu râm ran, anh bỗng nhiên nắm lấy khuôn mặt cô.
"Em vì anh, hay là vì con gấu trắng kia?"
Một câu bỗng nhiên của anh làm Tạ Đào tức khắc ngây ngẩn.
Sao lại thế này?
Hình như cốt truyện đang phát triển theo phương hướng kỳ lạ thì phải?
"Đương nhiên là anh..."
Tạ Đào rướn cổ, đúng lý hợp tình nói, "Em là loại người đó sao?"