Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh

Chương 137




【Nhật ký quan sát Hứa Hạc 】

Một năm sau khi ở bên Hứa Hạc, Vương Tu càng ngày càng hiểu Hứa Hạc, lúc này hắn đã làm rất nhiều với Hứa Hạc, ví như hôn, sờ, lên giường.

Cũng biết rất nhiều bí mật của Hứa Hạc, ví như Hứa Hạc sau khi tan học đều đi nơi nào, có thói quen gì, còn sống chung với Hứa Hạc.

Trước khi sống chung, hắn vẫn luôn cho rằng Hứa Hạc không hút th·uốc lá, không uống rượu, không dính khói lửa phàm tục, sau khi sống chung mới phát hiện hóa ra Hứa Hạc sẽ h·út th·uốc, sẽ uống rượu, còn thích ngủ nướng.

Lần đầu tiên phát hiện Hứa Hạc h·út th·uốc là ở một góc kín trong trường, cậu với đám Trương Nam Sinh tụ tập, đưa lưng về phía hắn, trong miệng ngậm điếu thuốc, cúi đầu để Trương Nam Sinh đánh lửa cho cậu, điếu thuốc đốt lên, Hứa Hạc hút một ngụm, vừa quay đầu đã thấy Vương Tu đứng ở cách đó không xa chờ mình.

“Ai da, bị phát hiện rồi.”

Hoàn toàn không có hoảng loạn khi bị bắt gặp, khóe miệng tươi cười.

Lần đầu tiên phát hiện Hứa Hạc uống rượu là ở quán bar, hắn biết Hứa Hạc đi làm ở quán bar thì sao có thể không đi xem, hơn nữa nghe nói mua rượu Hứa Hạc được trích phần trăm, vì thế ngày nào cũng trộm tới quán bar mua rượu, báo tên Hứa Hạc, hắn không uống, chỉ mua rồi giữ lại, lần sau tiếp tục mua.

Bởi vì lần nào cũng ngồi trong góc, quán bar tối và đông nên không bị Hứa Hạc phát hiện, cho đến một ngày không biết có phải do hắn mua quá nhiều mà không uống nên hơi kỳ quái, vì thế khiến quản lý chú ý, bảo Hứa Hạc đi thăm dò.

Hứa Hạc bưng cái ly đi tới, nhìn thấy hắn thì sửng sốt, sau đó hiểu ra, Vương Tu tiêu tiền cho cậu kiếm ít hoa hồng.

Tốn công vô ích, lại còn lén lút không cho cậu biết.

Sau khi ngồi xuống cậu cũng không nói chuyện, đầu tiên là gọi người tới, chỉ vào Vương Tu nói, “Người này là vị thành niên, về sau đừng bán rượu cho hắn.”

Vương Tu vội giải thích, “Không đúng không đúng, tôi không phải vị thành niên.”

“Hử?”

“Đúng đúng, về sau không cần bán rượu cho tôi.” Vương Tu vội vàng sửa miệng.

Lúc này Hứa Hạc mới vừa lòng, tịch thu chén rượu của hắn, bình tĩnh nói, “Sau này tới đây thì mang hai ly trà sữa.”

Vương Tu nỗ lực tranh thủ cho bản thân, “Hứa Hạc, anh muốn uống rượu, không muốn uống trà sữa.”

“Anh không uống em uống.”

Vương Tu không lay chuyển được cậu, không còn cách nào chỉ có thể đồng ý, sau này lúc đến tự mang trà sữa với đồ ăn vặt, bị người khác đánh giá quá chừng.

Lần đầu tiên phát hiện Hứa Hạc ngủ nướng, Hứa Hạc còn giãy giụa một chút muốn che giấu, nhưng thời gian dài sống chung còn có thể không biết sao?

Khó trách trước kia cậu vẫn luôn không muốn sống chung, chính là sợ bản tính này bại lộ, bị ghét bỏ.

Nếu là người bình thường nói thật đúng là có khả năng sẽ ghét bỏ cậu, nhưng người sống chung với cậu là Vương Tu, qua đôi mắt gắn filter của Vương Tu thì cậu vô cùng dễ thương.

Hắn thích nhất là mỗi buổi sáng gọi Hứa Hạc dậy, Hứa Hạc ăn vạ trong ổ chăn, lười biếng lộ ra cái đầu, mơ màng há miệng chờ đồ ăn đưa đến.

Uống nước cũng vậy, hắn thấy môi Hứa Hạc khô, tới cho cậu uống chút nước, Hứa Hạc quá lười, mắt cũng chẳng thèm mở, đầu dựa vào trong ngực hắn, uống xong nhét trả lại hắn rồi ngủ tiếp.

Tính tình của cậu với Vương Tu thật sự chênh lệch quá lớn, như một con mèo lười biếng, vừa lười vừa trạch, nếu không phải đi làm thì có thể ở nhà trạch ba năm tháng, chỉ cần có ăn có uống có chơi, cậu ở trong nhà còn không thích mặc quần áo, mỗi ngày đều là quần áo ngủ, đa số thời gian đều dùng để ngủ, không thì cũng nằm trên giường.

Vương Tu như Husky tinh thần phơi phới, ở trong nhà một giây là muốn phá nhà, quấn lấy Hứa Hạc, muốn Hứa Hạc cùng ra ngoài chơi, leo núi, đi dạo phố, mua mua mua.

Nhưng Hứa Hạc quyết tâm nói cho hắn chỗ tốt khi trạch trong nhà, bên ngoài nóng, gió cũng lớn, đi đường còn mệt, kiên quyết không đi, nhất định phải trạch ở nhà.

Trước kia cậu từng nói nghỉ hè đều đi du lịch linh tinh, đi đâu?

Đi nhà ông bà nội, nếu cậu dám lười biếng ở trong nhà như vậy có mà bị ba cậu đ·ánh ch·ết, nhưng tới nhà ông bà nội thì không ai quản, muốn ngủ tới khi nào thì ngủ, sướng điên.

Lúc mới sống chung Hứa Hạc cho rằng về sau không cần tới nhà ông bà nội nữa, ở chỗ Vương Tu cũng khá tốt, mọi người đều là người trẻ tuổi, không đi làm không đi học thì dậy làm sao được?

Vương Tu có thể dậy, hắn không chỉ dậy mà còn nấu cơm đun nước, sau đó tung ta tung tăng tới gọi Hứa Hạc ăn cơm.

Lúc đầu Hứa Hạc bị hắn phiền đến không có cách, sau đó tìm được bí quyết, Vương Tu tinh lực tràn đầy thì tiêu hao thể lực của hắn là được rồi?

Vì thế cậu bảo Vương Tu đi ra ngoài chạy bộ, Vương Tu chạy xong trở về vẫn còn làm loạn thì bảo hắn đi dọn nhà, dọn xong lại tiếp tục làm loạn vậy thì đi giặt quần áo.

Vương Tu giặt xong đang chuẩn bị tiếp tục làm loạn thì Hứa Hạc lên tiếng, chỉ cần đừng đánh thức cậu, làm gì cũng được, không sao cả.

Lời này tựa như kim bài miễn tử, nháy mắt đã được Vương Tu tán thành, không đánh thức Hứa Hạc lén lút hôn một chút, sờ hai cái, cởi quần áo cậu đi giặt.

Sau đó trở về rúc trong ổ chăn nhìn Hứa Hạc, nhân cơ hội nhìn chỗ không thể miêu tả của Hứa Hạc.

Việc này như gây nghiện, hắn nhìn mãi không chắn, ngược lại càng thêm hăng hái, thông thường Vương Tu sợ Hứa Hạc trách hắn quá phận nên sẽ làm hết việc nhà, như vậy Hứa Hạc tỉnh lại sẽ không trách hắn mà còn tán thưởng nhìn hắn.

Nói tóm lại, hai người ở chung cần bao dung, chăm sóc nhau, cuối cùng hòa hợp.