Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 6




Lúc đầu Mạnh Vãn ném tiền không cảm thấy gì nhưng khi đi tới vỉa hè mới thấy bắp chân truyền đến cơn đau.

Cô khó khăn hít sâu một hơi.

"Có khăn giấy không?" Lục Triều Thanh hỏi.

Mạnh Vãn tưởng lúc anh dựng xe đạp lên bị bẩn tay, cố nén đau lục túi lấy ra một bịch khăn giấy đưa tất cả cho anh.

Lục Triều Thanh dựng chắc xe đạp, lướt qua cô đi đến chỗ thùng rác.

Mạnh Vãn khiếp sợ chứng kiến giáo sư Lục một thân áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ lại tới mở nắp thùng rác nhặt hai tờ nhân dân tệ cô vừa mới ném ra.

"«Theo điều lệ quản lí nhân dân tệ» quy định, bất cứ đơn vị hoặc cá nhân nào đều phải bảo vệ đồng nhân dân tệ. Nếu cố ý làm tổn hại nhân dân tệ sẽ bị cơ quan công an cảnh cáo, đồng thời phạt mười vạn tiền mặt trở xuống. " Lục Triều Thanh đứng cạnh cô từ lúc nào, tức giận nhìn cô nói ra một tràng.

Mạnh Vãn ngoảnh mặt đi, hừ một tiếng: "Tôi không muốn cầm, anh thích thì đi mà giữ."

Lục Triều Thanh rút hai tờ khăn giấy, vừa lau chùi hai tờ tiền chẳng nhìn thấy vết bẩn vừa nói: "Ý nghĩa của hai trăm đồng này chính là khiến cho bà cô kia nhận ra bài học thích đáng. Ngay cả mấy quả trứng gà thôi bà ta cũng bắt cô phải đền nên chắc chắn sẽ tiếc số tiền này hơn cô. Hôm nay chúng ta bắt bà ta đền tiền, lần sau nếu gặp lại cô đối phương hẳn là sẽ đi đường vòng. "

Mạnh Vãn nhớ lại ánh mắt không cam lòng của bà cô tóc quăn lúc nhìn hai tờ tiền này, trong lòng dâng lên một trận sảng khoái.

Lục Triều Thanh trả số khăn giấy còn thừa kèm với tiền mặt cho cô.

Mạnh Vãn nghĩ một lúc, rút tờ một trăm đồng đưa cho anh: "Tối nay cảm ơn anh đã giúp tôi."

Lục Triều Thanh từ chối, sau đó nhìn chằm chằm vào bắp đùi cô: "Cô còn đau không? Có thể tự đi một mình chứ? "

Mạnh Vãn lúc này mới nhận ra vết thương rất đau, nhưng cô không muốn làm phiền Lục Triều Thanh nữa nên chỉ cười nói mình không sao, tự dắt xe đạp chuẩn bị về. Chỗ này chỉ cách chung cư một con đường, Mạnh Vãn nghĩ mình có thể tự đạp xe về được, chân dù đau nhưng làm gì tới mức không đạp nổi xe chứ. Lục Triều Thanh đứng cạnh âm thầm thu hết vẻ mặt thống khổ nhịn đau của cô vào trong tầm mắt.

"Xuống xe, để tôi chở cô về." Lục Triều Thanh giành lấy tay lái, tốt xấu gì hai người cũng là hàng xóm. Hiện tại cô lại đang gặp nạn, giúp cô là việc anh nên làm.

Chân Mạnh Vãn lúc này rất đau, cô không từ chối anh nữa, cúi đầu nói cảm ơn.

Chân Lục Triều Thanh rất dài, lại đạp trên chiếc xe nhỏ bé nữ tính. Một chân trụ vững vàng trên đất, một chân lấy đà dẫm bàn đạp. Mạnh Vãn cầm túi xách nhẹ nhàng ngồi trên yên sau. Lục Triều Thanh quay đầu lại nhìn, sau khi chắc chắn cô đã ngồi vững, anh nâng chân dẫm lên bàn đạl, xe đạp chậm rãi đi về phía trước.

Không biết do lâu rồi Lục Triều Thanh không đi xe đạp hay là do anh không quen đạp xe nữ, vừa đạp một cái chiếc xe liền xiêu xiêu vẹo vẹo như sắp đổ.

Mạnh Vãn hoảng hốt túm lấy vạt áo của Lục Triều Thanh. Anh không để ý lắm, lái xe đi qua hai cửa hàng, lúc này tay lái mới dần ổn định.

Di động trong túi rung lên, Mạnh Vãn buông tay để lấy điện thoại. Là mẹ Mạnh gọi, cô ổn định lại tâm tình rồi mới bấm nút trả lời, ngọt ngào gọi một tiếng "mẹ" như chưa có chuyện gì xảy ra. Mẹ Mạnh cũng không có việc gì, chỉ là muốn hỏi han con gái tình hình gần đây thế nào, sau khi biết con gái vẫn sống tốt mới hài lòng ngắt điện thoại.

Buông điện thoại, Mạnh Vãn nhìn vết thương ở chân mình, thở dài.

Chỉ trong chốc lát xe đạp đã dừng dưới sảnh chung cư.

Mạnh Vãn cố nhịn đau bước xuống, quay lại nói với Lục Triều Thanh: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về. "

Nhờ ánh điện đường soi sáng Lục Triều Thanh mới phát hiện ra vết thương trên chân Mạnh Vãn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, đùi bên phải sưng tấy rõ ràng so với đùi trái.

"Tình trạng vết thương ở chân cô cần đi bệnh viện kiểm tra." Lục Triều Thanh đưa tay túm Mạnh Vãn quay trở lại.

Mạnh Vãn cúi đầu nhìn chân, cũng đâu có nghiệm trọng đến vây.

"Nếu chẳng may ảnh hưởng tới xương khớp thì người khổ chính là cô." giọng nói của anh rất lạnh lùng, không hài lòng với cô gái đang tự xem nhẹ thân thể của mình kia.

Mạnh Vãn bị vẻ nghiêm túc của anh dọa sợ, đành phải đồng ý, lấy di động ra gọi xe. Mắt thấy Lục Triều Thanh còn đứng đó, cô nhanh nhẹn tươi cười: "Xe sẽ đến rất nhanh thôi, anh mau về sớm đi, tối nay thực sự cảm ơn anh rất nhiều."

Bây giờ mới chín giờ tối, mặc dù những tòa nhà cao ốc vẫn bật đèn sáng trưng nhưng một cô gái xinh đẹp lại mặc quần short ngắn một mình ra đường vẫn rất nguy hiểm. Lục Triều Thanh nghĩ thời điểm cô về nhà đã là nửa đêm, anh nhìn lướt qua đôi chân dài trắng nõn của cô, lại nhìn con đường nguy hiểm vừa rồi: "Để tôi đưa cô đi."

Mạnh Vãn bị sự ân cần của anh làm cho thụ sủng nhược kinh! (*)

(*) Thụ sủng nhược kinh: được đãi ngộ tốt sinh ra lo sợ, vừa sợ vừa lo.

Đây chính là người hàng xóm cao lãnh đến cả một bát mì cũng tính toán với cô đó sao!

"Thực sự không cần, bệnh viện ở gần đây mà." Mạnh Vãn vội vàng từ chối.

Lục Triều Thanh không phải không đi không được, cho cô một phương án khác: "Vậy cô gọi điện thoại báo cho mẹ đi."

Mạnh Vãn lập tức do dự, từ nơi ở của mẹ đến đây cũng mất khảng nửa giờ đi xe

huống chi cô càng không muốn làm ba mẹ lo lắng. Nếu để mẹ già biết chuyện hôm nay, khẳng định hôm sau sẽ khăn gói đến đây quản thúc cô từ sáng tới tối. Tuy Mạnh Vãn rất thích cảm giác lười biếng như sâu gạo một ngày được ăn ba bữa sơn hào hải vị, nhưng cô thích được tự do hơn.

"Vậy đành làm phiền anh."Mạnh Vãn cúi đầu ngượng ngùng.

Lục Triều Thanh ừ một tiếng.

Hai người đứng đứng dưới lầu đợi xe, Lục Triều Thanh vốn kiệm lời, Mạnh Vãn cũng không biết bắt chuyện gì nên chỉ đành nhìn chằm chằm vào GPS trên điện thoại. May là chỉ năm phút sau tài xế đã đến.

Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh ngồi ở phía sau, cả đoạn đường đều không nói gì, im lặng đến mức tài xế cũng phải tò mò nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần, thắc mắc không biết đôi tình nhân trẻ này có phải đang cãi nhau hay không.

Bệnh viện vào buổi tối vẫn rất đông người, Lục Triều Thanh giúp Mạnh Vãn đi lấy số thứ tự, sau đó dìu cô khập khiễng đi chụp chiếu các loại. Bác sĩ nhìn kết quả nói vết thương của cô tuy chỉ là ngoài da nhưng cũng cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày, trong ba ngày này hạn chế sử dụng chân phải.

Lục Triều Thanh một lần nữa dìu Mạnh Vãn từ phòng khám ra ngoài. Cô mặc áo ngắn tay nên bàn tay to lớn của anh trực tiếp nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô. Động tác của người đàn ông rất tự nhiên như thể giúp đỡ người khác là niềm vui vậy. Còn Mạnh Vãn lần đầu tiên được nhận sự chăm sóc chu đáo như thế nên có phần mất tự nhiên, khẽ tránh: "Tôi tự đi được."

Lục Triều Thanh chỉ vào chân phải của cô: "Bác sĩ nói bây giờ chân phải của cô không được dùng lực mạnh. "

Giọng anh rất nghiêm túc giống như một y tá nam chuyện nghiệp. Nếu Mạnh Vãn còn từ chối nữa sẽ bị hiểu lầm thành cô đang làm giá mất.

Mạnh Vãn đi khập khiễng được Lục Triều Thanh đỡ lên lên xe.

Trở lại tiểu khu, Lục Triều Thanh một đường đỡ cô vào thang máy, bên trong thang máy có khoảng bốn năm người, mọi người trông thấy Mạnh Vãn bị thương đều tự động tránh ra một bên. Lục Triều Thanh vẫn không buông tay cô. Mạnh Vãn ngẩng đầu nhìn thấy bức tường trong tháng máy sáng đến mức có thể soi rõ hình dáng cô và Lục Triều Thanh.

Người đàn ông mặc áo sơmi trắng, nghiêng đầu nhìn con số không ngừng biến đổi trong thang máy đang đỡ người con gái mặc quần short ngắn dáng vẻ chật vật, tóc tai rối loạn.

Thang máy dừng ở tầng 16.

Lục Triều Thanh đỡ Mạnh Vãn ra ngoài. Trong khi cô lục túi tìm chìa khóa mở cửa, Lục Triều Thanh hỏi: "Không định nói cho cô biết sao?"

Mạnh Vãn lắc đầu, đoán chắc đầu tóc mình đang rũ rượi lắm đây, cô nhìn cánh cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mẹ tôi mà biết, khẳng định bà sẽ đem chuyện bé xé ra to."

"Nếu buổi tối xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô tính sao?" Lục Triều Thanh lại hỏi.

Mạnh Vãn cười: "Tôi đâu phải con nít."

Lục Triều Thanh nhìn vẻ mặt cô tràn đầy tự tin, lại nhìn nhìn vết thương dưới đùi cô, không khỏi hoài nghi thêm một lần.

"Lưu số điện thoại của tôi đi, có việc gì cứ gọi."

Đây không phải lần đầu Mạnh Vãn được đàn ông xin số điện thoại, nhưng Lục Triều Thanh là người có mục đích đơn thuần nhất.

Mạnh Vãn vừa định đọc số thì nhớ tới tiền viện phí của cô đều do Lục Triều Thanh trả, cô lấy di động nhìn anh cười cười: "Hay là chúng ta thêm WeChat đi, có việc gì nói chuyện dễ hơn."

Lục Triều Thanh nhíu mày: "Tôi bận lắm, không có thời gian ngồi nói chuyện phiếm."

Đây là anh không muốn thêm WeChat của cô đúng không?

Mặt Mạnh Vãn thoắt đỏ bừng, lần mất mặt này so với lần trước ở quán mì còn tệ hại hơn.

Cô nghĩ tới anh đã giúp mình cả tối nay nên cố gắng dùng giọng hào phóng nhất có thể nói: "Giáo sư Lục yên tâm, trừ khi có việc gấp nếu không tôi nhất định sẽ không làm phiền anh."

Lục Triều Thanh nhìn cô một cái, cuối cùng cũng lấy điện thoại thêm wechat.

Avatar của Mạnh Vãn là hình chụp nửa người lúc cô mặc đồng phục của tiệm mì, trên mặt tràn đầy nét cười tươi tắn đơn thuần, nick name là họ của cô. Tên của Lục Triều Thanh cũng là tên họ, avatar là ảnh chụp lúc làm giấy chứng nhận giáo sư của đại học Z, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm, khá kém sắc so với bên ngoài nhưng vẫn có thể nhận ra được đây là một soái ca.

"Ngủ ngon, giáo sư Lục." Trao đổi liên hệ xong cũng không còn gì để nói nữa, Mạnh Vãn chủ động nói tạm biệt.

Lục Triều Thanh gật đầu: "Chú ý an toàn."

Nói xong anh xoay người mở cửa nhà mình.

Mạnh Vãn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đặt lưng lên giường cũng đã gần 11 giờ, Mạnh Vãn nhàm chán mở vòng bạn bè(*) phát hiện Lục Triều Thanh chẳng đăng bất kì thứ gì. Cô nhớ đến việc chính sự nên gửi qua cho giáo sư Lục một bao lì xì.

(*) vòng bạn bè: giống như new feed trên facebook vậy, mọi người có thể đăng bài, các bài đăng này sẽ hiện lên khi người dùng là bạn bè của người đó xem vòng bạn bè.

Lục Triều Thanh đang ngồi trước bàn làm việc xem báo cáo nghiên cứu mới nhất từ nước ngoài, nhìn thấy bao lì xì liền hỏi cô: Cái này để làm gì?

Mạnh Vãn: Hôm nay tiêu tốn nhiều tiền của anh quá, đây là tôi trả cho anh.

Lục Triều Thanh mở bao lì xì, 88.88 đồng, nhiều hơn tiền viện phí anh giúp cô đóng nhiều.

Lục Triều Thanh liền gửi trả lại Mạnh Vãn không thiếu một đồng.

Mạnh Vãn:......

Người này quả là không thể kết bạn, cô quả quyết tắt di động đi ngủ.

Mạnh Vãn không nói với Tiểu Diệp là chân cô bị thương, chỉ nói mình đi du lích nên tạm nghỉ ba ngày.

Đối với việc bà chủ nhà mình thường xuyên trốn việc, nhân viên trong tiệm thấy mãi cũng thành quen.

Ba ngày này giáo sư Cao đều tới ăn mì nhưng không gặp được người trong lòng nên vô cùng thất vọng. Hỏi Tiểu Diệp mới biết Mạnh Vãn đang đi du lịch. Về đến đại học Z, giáo sư Cao thấy Lục Triều Thanh vẫn không nhịn được hỏi lại: "Mấy hôm nay cô Mạnh không tới tiệm mì, cậu có biết cô ấy đi đâu không?"

Mặc dù người trong tiệm nói Mạnh Vãn đi du lịch nhưng ai mà biết được cô có đi hẹn hò với luật sư Ngô không chứ, hôm nay không tra hỏi được, anh ta tuyệt đối không yên tâm!

Lục Triều Thanh đang bận thực hiện thí nghiệm, thuận miệng trả lời: "Chân cô ấy bị thương, ba ngày này ở nhà nghỉ ngơi."

"Bị thương?" giáo sư Cao chấn động, "Bị thương như thế nào?"

Lục Triều Thanh sợ anh ta làm phiền đến mình nên tạm dừng động tác, giải thích qua một lần.

Giáo sư Cao nghe xong liền oán giận bà cô tóc quăn kia một trận. Sau khi oán giận xong anh ta bỗng nhận ra đây chính là một cơ hội tốt để tiếp cận Mạnh Vãn, vui vẻ khuyên Lục Triều Thanh: "Mạnh tiểu thư bị thương như vậy, cậu nên đi mua chút hoa quả đi thăm chứ?"

Lục Triều Thanh thấy việc này không cần thiết lắm, dù sao Mạnh Vãn cũng không bị thương nặng tới mức nằm viện.

"Bán anh em xa không bằng mua láng giềng gần, bây giờ cậu đối xử tốt với cô Mạnh một chút, sau này lỡ có chuyện gì cô Mạnh cũng sẽ giúp đỡ lại cậu, là lễ thượng vãng lai(*) đó?" Giáo sư Cao đuổi theo anh, chuẩn bị sẵn tinh thần đeo bám nếu Lục Triều Thanh không đồng ý.

(*) Lễ thượng vãng lai 礼尚往来: ý nói đạo lý có đi có lại, dùng phương thức và thái độ đối phương đối với mình mà đối xử với đối phương như thế. Có qua có lại.

Lục Triều Thanh sau khi được anh phổ cập kiến thức, vô thức nhớ lại tài nghệ nấu ăn của mẹ Mạnh.

"Mua hoa quả gì?" Anh chưa từng thăm bệnh nhân nên không có kinh nghiệm.

Hai mắt giáo sư Cao sáng lên: "Chiều tan sở tôi dẫn cậu đi mua!"

Tác giả có lời muốn nói: Tự nhiên thấy đau lòng thay cho giáo sư Cao, ha ha ha ha.