Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 3: Lục Triều Thanh không muốn nợ ân tình của cô




Editor: Alice

Chín giờ tối tiệm mì đóng cửa, giờ là tám giờ hơn, trong tiệm chỉ còn lác đác vài vị khách.

Mạnh Vãn đang chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn wechat của luật sư Ngô, mời cô tối mai đi xem phim.

Mạnh Vãn lại nhức não, mẹ già có quen biết với dì út của luật sư Ngô, các phụ huynh trong lúc nói chuyện vui vẻ đã kêu bọn trẻ thêm wechat của nhau. Trước khi xem mắt cô đã nhắn tin với luật sư Ngô được hai tuần. Anh ta nói chuyện rất hài hước nên Mạnh Vãn khá có cảm tình, ai ngờ là loại đàn ông sĩ diện.

Mạnh Vãn cảm thấy luật sư Ngô sẽ chẳng thể thay đổi suy nghĩ về công việc của mình. Cho dù có bên nhau thì anh ta cũng chỉ coi trọng ngoại hình của cô. Còn nếu yêu nhau thật, luật sư Ngô sĩ bựa kia chắc chắn sẽ nhắc khéo cô đổi nghề, nếu đã thế thì dẹp luôn đi.

Chẳng lẽ mẹ không truyền đạt lại ý cô cho dì của luật sư Ngô sao?

Là cô gái được trai xếp hàng dài theo đuổi, Mạnh Vãn đã luyện được skill từ chối bài bản. Để đối phó với luật sư Ngô trước tiên phải lễ hậu binh, cô uyển chuyển trả lời lại: Tiệm mì của tôi chín giờ tối mới đóng cửa nên cũng khá mệt, xong việc không còn tâm trạng đi xem phim đâu.

Thật ra Mạnh Vãn có thể đi xem phim lúc nào cũng được, nhưng xem với luật sư Ngô thì cô không có hứng thú.

Luật sư Ngô: Cuối tuần cũng không nghỉ ngơi sao?

Mạnh Vãn cười: Anh muốn hẹn hò với tôi à?

Luật sư Ngô: Tôi cho rằng biểu hiện của mình cũng rõ ràng lắm rồi, không biết cô Mạnh có muốn cho tôi chút mặt mũi hay không?

Mạnh Vãn vừa muốn gõ chữ thì vai bị đập một cái, tiểu Diệp xích lại gần, mắt to chớp chớp xem trộm điện thoại của cô. Mạnh Vãn cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ tiểu Diệp ngó nghiêng vẫn bình tĩnh trả lời: Ngại ghê, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm.

"Có tuyệt tình quá không ạ?" Tiểu Diệp bội phục nói, cô đã từng xem qua ảnh chụp luật sư Ngô, đúng kiểu người đẹp trai có văn hóa, cực kì thu hút.

Mạnh Vãn nhún vai, đối phó với đám đàn ông theo đuổi mình, hoặc là phải tàn nhẫn hoặc là nhẫn nhịn, Mạnh Vãn là người ngại chuyện phức tạp, người không hợp với mình cô chỉ đối phó qua loa, cắt đứt càng sớm càng tốt.

Luật sư Ngô ngừng vài giây sau mới trả lời lại: Tôi có chỗ nào không hợp với cô Mạnh?

Tiểu Diệp cười trộm, Mạnh Vãn cũng cười, đổi sang so sánh: Tiệm mì sợi với nhà hàng Tây, nếu đứng chung một chỗ anh thấy có hợp không?

Luật sư Ngô: Tôi hiểu rồi.

Mạnh Vãn không đáp lại nữa, đặt điện thoại xuống.

Tiểu Diệp chống cằm hỏi cô: "Bà chủ không thích luật sư cơm Tây, cũng không thích giáo sư Cao mì sợi, vậy rốt cuộc chị thích kiểu đàn ông gì? Chàng trai Lẩu?"

Mạnh Vãn không có đáp án. Hồi cấp ba cũng có đầy nam sinh theo đuổi cô, nhưng thành tích học của cô không được tính là tốt nên để tránh việc ngay cả đại học bình thường cũng thi không đậu, mỗi ngày cô phải cố gắng ôn tập, chẳng có thời gian mà yêu sớm. Lên đại học thì rảnh hơn, chí ít cũng có thời gian để yêu đương, nhưng số đào hoa của cô rất kém, suốt bốn năm vẫn chưa tìm được chàng trai nào khiến tim mình đập bùm bùm, vậy nên cứ thế mà độc thân đến bây giờ.

Giang Thành rất đẹp, hàng cây hương chương rợp bóng mát hai bên đường, ánh đèn rực rỡ rọi qua những tán lá. Trước cổng lớn đại học Z, sinh viên ra vào tấp nập, không thiếu những cặp tình nhân âu yếm. Đại học Z là trường tốt nhất ở Giang Thành, qua lời của sinh viên đến đây ăn mì, Mạnh Vãn đã có thể cảm nhận được tinh thần căng tràn sức sống của tuổi thanh xuân và tình hình học tập ở trường.

Thành tích hồi đi học của Mạnh Vãn luôn không tốt, bây giờ mới cảm thấy được đi học thật đáng giá.

Đang lúc bồi hồi, Mạnh Vãn nhắn tin cho cậu em trai sắp lên đại học: Học tập cho giỏi, cố gắng thi đậu đại học Z, tới lúc đó chị sẽ đãi em một chầu mì sợi!

Đại thiếu gia nhà họ Mạnh: Chị trâu vậy sao không tự thi đi?

Mạnh Vãn nhắn ba cái icon mặt cười, dùng thân phận của tiền bối đi đốc thúc đứa bé cấp ba, cảm giác thật sự sảng khoái!

Sau khi mua một chút hoa quả ướp lạnh ở siêu thị, Mạnh Vãn trở về chung cư, đến nơi liền phát hiện trên cửa nhà mình dán một cây kim băng còn mới nguyên, bên cạnh còn có giấy ghi chú, nét chữ vô cùng thanh thoát: "Cảm ơn."

Mạnh Vãn nhìn cửa nhà Lục gia đối diện đã đổi thành khóa vân tay, trong lòng cạn ngôn. Chỉ là một cái kim băng thôi mà, có cần thiết trả lại không?

Lục Triều Thanh về Giang Thành đến ngày thứ hai thì bắt đầu đi làm ở đại học Z.

Khoa vật lý trường đại học Z có vài chi nhánh, trước khi Lục Triều Thanh đến, giáo sư Cao là giáo sư vật lý chuyên nghành thiên thể duy nhất. Bởi vậy văn phòng của Lục Triều Thanh được sắp xếp bên cạnh văn phòng của giáo sư Cao, chủ nhiệm khoa vật lí cũng cười vui vẻ dặn dò giáo sư Cao đưa Lục Triều Thanh đi tham quan sân trường cho quen.

Giáo sư Cao ba mươi hai tuổi vừa gặp Lục Triều Thanh đã rất thân thiết. Trước khi anh, giáo sư Cao cũng từng đọc qua vài luận văn học thuật của anh, nào ngờ mấy cái tưởng tượng gì đó về màn tranh chấp nảy lửa giữa hai vị giáo sư thiên tài của đám sinh viên cũng không có diễn ra, giáo sư Cao nhiệt tình dẫn Lục Triều Thanh đi một vòng tham quan khu dạy, nụ cười thân thiết như làn gió xuân ấm áp, dọa đám sinh viên sợ ngây người.

"Hôm nay tôi có tiết, đợi một lát rồi chúng ta tìm chỗ ăn trưa!"

Giáo sư Cao nhìn đồng hồ, vỗ vai của Lục Triều Thanh cười vui vẻ, rốt cuộc cũng có người cùng chuyên ngành đến bầu bạn với anh ta rồi.

Lục Triều Thanh gật đầu không từ chối.

Anh không quen giao tiếp với người khác lắm, nhưng đối với sự nhiệt tình của vị giáo sư Cao này cũng không thấy phản cảm.

Hai vị giáo sư ngồi ăn trưa ở nhà ăn, hàng bên cạnh có cửa phát đồ ăn chuyên về mì sợi.

Xếp hàng quả thực là việc vô cùng nhàm chán, tuyệt chiêu biểu diễn của sư phụ mì sợi ở bên cạnh thành công thu hút sự chú ý của Lục Triều Thanh, ở nước ngoài chỉ có cơm Tây, lấy đâu ra những tiết mục như thế này chứ.

Giáo sư Cao chăm chú nhìn sư phụ mì sợi bên cạnh, không khỏi đẩy gọng kính, hạ giọng nói: "Mì ở đây khá bình thường, phía đối diện trường có một tiệm mì ăn ngon lắm, buổi tối tôi đưa cậu đi."

Lục Triều Thanh không có hứng thú với đồ ăn, nhưng đồng nghiệp mới đã nhiệt tình giới thiệu như vậy, anh mà không đồng ý quả là không phải phép.

Giáo sư Cao cúi đầu cười tủm tỉm, còn cười đến ngại ngùng.

Lục Triều Thanh:...

Chỉ là đi ăn mì thôi mà, anh ta ngại ngùng cái gì?

Sáu giờ tối, giáo sư Cao và Lục Triều Thanh rời khỏi cổng trường đại học Z, băng qua đường vào tiệm mì lão Mạnh.

Lục Triều Thanh nhìn biển hiệu, theo giáo sư Cao đi vào.

Gió điều hòa phả hơi mát, nháy mắt thổi bay không khí nóng trên đường.

"Giáo sư Cao lại đến rồi." Tiểu Diệp mỉm cười chào mời lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.

Giáo sư Cao trái ngược hẳn với vẻ thong dong ban nãy, khẩn trương đẩy kính mắt, thừa cơ hội liếc nhìn cô gái đứng cạnh Tiểu Diệp.

Mạnh Vãn mải xem phim nên không để ý có người tới.

Cô mặc đồng phục của quán, áo sơ mi trắng có in logo "tiệm mì lão Mạnh", mái tóc dài được buộc đuôi ngựa đơn giản phía sau, tinh thần vui vẻ phấn chấn. Mỗi lần giáo sư Cao nhìn thấy cô mắt kính dường như tự động phun ra toàn bong bóng hồng phấn, mà bong bóng nào cũng hiện rõ hai chữ "đáng yêu".

Nhưng anh ta nào dám nhìn thêm nữa, cùng Lục Triều Thanh ngồi ở vị trí quen thuộc.

"Bà chủ, anh chàng kia quả là cực phẩm!"

Hai người tránh ra, Tiểu Diệp không cười nữa mà hưng phấn đẩy tay của Mạnh Vãn

Mạnh Vãn cũng thích xem soái ca, lập tức ấn nút tạm dừng, nhìn theo hướng Tiểu Diệp chỉ, kết quả chỉ thấy mỗi giáo sư Cao. Anh ta vừa vặn cũng đang nhìn Mạnh Vãn, lúc này Mạnh Vãn vừa quay đầu lại, giáo sư Cao vẻ mặt như nhìn thấy quỷ vội vàng cúi đầu xuống. Chỉ khác là nếu thực sự gặp quỷ thì mặt sẽ trắng bệch, còn mặt anh ta lại đỏ bừng như trái cà chua chín.

Lục Triều Thanh vừa gọi một phần mì thịt bò, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt giáo sư Cao như thể nhiễm bệnh cấp tính quả thực rất dọa người, anh ngẩn ra: "Anh không sao chứ?"

Cao giáo sư lắc đầu, vụng trộm ngắm quầy thu ngân.

Lục Triều Thanh cũng vô thức cũng xoay người lại nhìn phía đó.

Vừa rồi anh đưa lưng về phía Mạnh Vãn nên cô chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp mặc áo sơ mi trắng, bây giờ Lục Triều Thanh quay đầu lại, Mạnh Vãn liền trợn tròn đôi mắt.

Lục Triều Thanh ngược lại lúc vừa vào cửa đã nhận ra Mạnh Vãn, còn yên lặng bình phẩm cô là "nhân viên lười", lúc này lại bắt gặp Mạnh Vãn và nữ nhân viên nhìn mình chằm chằm, biểu cảm lại vô cùng khoa trương, Lục Triều Thanh hờ hững xoay người lại.

"Lạnh lùng ghê!" Tiểu Diệp thấp giọng nói với Mạnh Vãn cảm nhận về soái ca.

Mạnh Vãn không ngạc nhiên nữa, cũng không nói gì mà tiếp tục xem phim.

Gương mặt giáo sư Cao khôi phục lại vẻ bình thường, sau đó lại bắt đầu liếc trộm tiệm mì của Mạnh Vãn.

Lục Triều Thanh nhìn anh ta mấy lần.

Giáo sư Cao chỉ là không dám bắt chuyện với Mạnh Vãn, nhưng anh ta không ngại chia sẻ bí mật này với đồng nghiệp, nhỏ giọng nói với Lục Triều Thanh: "Cô gái đang xem phim kia chính là chủ tiệm mì này, mới hai mươi lăm tuổi đã tự mở cửa hàng, con gái thời nay càng ngày càng lợi hại."

Lục Triều Thanh: "Nhà cô ta có điều kiện."

Giáo sư Cao cũng từng có suy nghĩ này, nhưng đây không phải trọng điểm, anh ta tiếp tục khen Mạnh Vãn: "Đồ đạc trong tiệm cũng là cô ấy thiết kế."

Lục Triều Thanh đảo mắt một vòng, cảm thấy nơi này cũng chả có gì đặc sắc, trông cũng tạm ổn đủ để thu hút đám sinh viên.

Lục Triều Thanh vừa thu tầm mắt lại liền phát hiện vẻ mặt của giáo sư Cao lại biến sắc, từ si mê biến thành cứng đờ.

Anh quay lại thêm lần nữa, thấy trước quầy có thêm một người đàn ông mặc tây trang khá lịch lãm, một tay đặt trên bàn trước mặt Mạnh Vãn, đang trò chuyện rất vui vẻ với cô, cổ tay đeo đồng hồ Rolex, mặt đồng hồ dưới ánh đèn phát ra ánh sáng chói mắt.

"Nghe nói cô ấy đang xem mắt một vị luật sư, xem ra là người đàn ông này." Giáo sư Cao nhếch môi, chớ coi thường anh ta đến đây một câu cũng không nói, thật ra ở đây có drama gì giáo sư Cao đều biết hết.

Lục Triều Thanh không có hứng thú với việc Mạnh Vãn xem mắt ai, đúng lúc mì tới, anh thong thả cầm đũa bắt đầu ăn mì.

"Cô Mạnh hình như không bận bịu mấy."

Luật sư Ngô quét mắt nhìn màn hình laptop của Mạnh Vãn, cười châm chọc.

Anh ta được cái đẹp mã, cười một cái cũng suýt làm Tiểu Diệp rung động, thiếu chút nữa là cầm điện thoại lên chụp lén.

Mạnh Vãn xấu hổ khép màn hình laptop, hỏi hắn: "Sao anh lại tới đây?"

Nụ cười luật sư Ngô lập tức trở nên ôn nhu: "Tôi tới gặp em một chút, thuận tiện xin bữa cơm, chỉ sợ ăn xong bữa này tôi cũng yêu món mì thì khổ."

Lời này của anh ta đầy ẩn ý, Mạnh Vãn chỉ có thể mỉm cười đáp ứng, giới thiệu vài món của tiệm.

"Có thể ngồi ăn cùng tôi không?" ánh mắt Luật sư Ngô sáng rực.

Mạnh Vãn cười: "Bây giờ tôi khá bận."

Luật sư Ngô vẻ mặt như đã hiểu, anh ta vào trong chọn một bàn, vừa khéo ngồi ở phía sau hai người Lục Triều Thanh.

Giáo sư Cao đổ vào mì rất nhiều tương ớt, nước mì nhanh chóng nổi lên một lớp dầu bóng nhẫy.

Lục Triều Thanh liếc mắt nhìn vẻ đầy tự tin của luật sư Ngô, tốt bụng nhắc nhở đồng nghiệp: "Anh không thắng nổi anh ta đâu. "

Giáo sư Cao cúi đầu ăn mì.

Ăn xong, Lục Triều Thanh cầm điện thoại lên chuẩn bị đi.

Giáo sư Cao không muốn đi, nhưng nghĩ lại thấy mình đang làm tốn thời gian của đồng nghiệp nên miễn cưỡng đứng dậy tính tiền.

Nhân lúc tiểu Diệp đi vệ sinh, Mạnh Vãn nhìn hai người tiến lại gần, xuất phát từ tình cảm hàng xóm nhiều năm cười hỏi Lục Triều Thanh: "Mì ăn ngon chứ?"

Lục Triều Thanh gật đầu, hương vị cũng coi như ổn.

Giáo sư Cao nghi hoặc nhìn về phía Lục Triều Thanh, sao cô chưa từng hỏi mình ăn ngon không mà lại đi hỏi Lục Triều Thanh?

"Bữa này tôi mời, sau này giáo sư Lục nhớ giới thiệu cho tôi vài vị khách là được" Mạnh Vãn cười khách khí.

Lục Triều Thanh làm gì có thời gian nhàn rỗi chứ: "Tôi bận lắm, vẫn là tính tiền đi."

Nói xong, anh đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Mạnh Vãn, ra hiệu cho cô quét mã.

Mạnh Vãn:...