Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 26: Đặc quyền được đối xử đặc biệt của giáo sư Lục




Editor: Alice

Đau mặt quá...

"Em không sao chứ?" Lục Triều Thanh nhìn cô nằm im bất động, hỏi.

Mạnh Vãn lắc đầu, nhặt điện thoại lên che mặt.

Lục Triều Thanh bắt đầu bóp chân cho cô. Lòng bàn tay anh rất rộng có thể ủ ấm da thịt của cô. Mới đầu cô có kêu đau vài tiếng, nhưng sau khi quen dần liền thấy vô cùng thoải mái. Ti vi đang phát chương trình giải trí, Mạnh Vãn vừa hưởng thụ cảm giác được bạn trai bóp chân vừa xem ti vi say sưa.

Lục Triều Thanh lại thấy không giống thế.

Anh đã phải cố nhịn không nhìn vào chân cô rồi còn nói gì đến xoa bóp chứ. Dáng người Mạnh Vãn hơi gầy nhưng những chỗ cần lồi cần lõm đều đủ cả, đôi chân mượt mà, những ngón chân xinh xắn đáng yêu.

Nhưng có gì đó sai sai.

Anh vẫn nhịn được.

Bóp chân cho cô được nửa tiếng, Lục Triều Thanh đột nhiên chạy vào vệ sinh. Sao nóng thế nhỉ.

Mạnh Vãn thử đứng dậy đi thử vài bước, chân không còn đau như lúc nãy nữa rồi.

Cô vào phòng bếp rửa hoa quả, sau khi Lục Triều Thanh ra ngoài, hai người chỉ ngồi trên sô pha ăn hoa quả và xem tivi. Trừ tiếng TV ra cũng chẳng có âm thanh nào khác.

Cuối cùng Mạnh Vãn không thể nhịn được nữa, đợi anh ăn xong lập tức đuổi người về.

Cô nhàn rỗi nằm trên sô pha, đang định tâm sự với Lưu Niệm thì chị đã nhắn trước: Chúc mừng em gái rước về nhà một soái ca nhé.

Mạnh Vãn thở dài: Em bắt đầu thấy hối hận rồi, đi cùng nhau mà anh ấy cứ im như thóc ấy. Còn nữa, bình thường chị với giáo sư Cao ở chung với nhau kiểu gì vậy?

Lưu Niệm: Lúc không biết nói gì có thể làm việc khác, còn việc gì thì chắc em biết rồi đấy.

Cô không biết, không biết gì hết!

Tại sao một nữ giáo viên hiền thục như chị ấy lại đen tối đến vậy!

Lưu Niệm: Ha ha, nghiêm túc mà nói thì khi giáo sư Lục im lặng, em không im lặng là được, anh ta không biết nói chuyện, em tìm chuyện để nói, anh ta ở cùng em không biết làm gì thì cứ kéo đi dạo phố làm những việc em thích, xem phim này ăn cơm, đi du lịch thiếu gì. Em biết không, kiểu đàn ông này cực kì dễ bảo đấy, giống như robot vạn năng vậy. Em cần gì chỉ cần sai bảo, nếu không cần thì cứ để bọn họ ngồi làm nghiên cứu thôi. Quay lại chủ đề, hai người đã hôn chưa?

Mạnh Vãn:... Chưa! Vừa hôm qua xác định quan hệ mà, sao nhanh thế được!

Lưu Niệm: Chậc chậc, em đúng nhịn giỏi đấy. Chị mà là em thì đã lôi giáo sư Lục lên giường ngay ngày đầu rồi.

Mạnh Vãn: Em chụp màn hình gửi cho giáo sư Cao nhé!

Lưu Niệm: Nói thật đấy, đàn ông như bọn họ ban ngày có vẻ tẻ nhạt thế, nhưng ban đêm như biến thành người khác vậy. Em cứ ăn giáo sư Lục trước đi, anh ta nếm được mùi đời rồi sẽ dính em như keo con voi không gỡ ra được.

Mạnh Vãn: Chị đứng đắn một chút cho em!

Lưu Niệm: Dù sao thì con gái nên có giá một chút.

Mạnh Vãn: Không nói chuyện với chị nữa, em đi ngủ trưa!

Lưu Niệm: Ghen tị với em ghê, đâu như chị, khai giảng xong cái bận tối mắt, không có thời gian đọc tiểu thuyết nữa. Đây giới thiệu cho em một quyển, đọc mà học tập.

Sau đó, Lưu Niệm gửi đến một bộ tiểu thuyết.

Mạnh Vãn biết rõ đây là loại ưa thích của chị Lưu, nhưng vẫn không kìm lòng được ấn vào. Ai bảo cô đang rảnh chứ!

Đã là truyện mà chị Lưu đề cử thì đương nhiên là truyện người lớn, nói về câu chuyện của cô gái tiếp khách ở KTV và một vị giáo sư cấm dục... Chương 1: Giới thiệu sơ qua về nhân vật, sau đó có đoạn nữ chính đang hát nhưng bất cẩn ngã sấp xuống đùi nam chính. Giây phút đó, nữ chính phát hiện ra mình bị nam chính hớp hồn mất rồi!

Khoan đã, sao nghe quen quen thế nhỉ?

Mạnh Vãn liếc nhìn bút danh của tác giả: Tây Môn Lưu Niệm.

Mạnh Vãn ngờ vực nhắn tin cho Lưu Niệm: Chị là tác giả quyển tiểu thuyết đó à?

Lưu Niệm: Ha ha ha, bị em phát hiện rồi. Cái này chị lấy cảm hứng từ em và giáo sư Lục đấy, gửi bản thảo cho chị rồi chị đãi cơm.

Mạnh Vãn: Sao em lại là con hát?

Lưu Niệm: Ngốc ạ, hai người chỉ là nguồn cảm hứng để sáng tạo ra nhân vật thôi, đâu phải truyện viết về hai người đâu. Nếu giáo sư Lục giống nam chính trong đây á, em đã sớm bị ăn sạch sẽ rồi. Thôi nhé, chị đi làm đây, em cứ xem từ từ, nhớ like cho chị.

Mạnh Vãn nghĩ thầm, em không dislike chị đã là may lắm rồi đấy!

Nói chuyện xong, Mạnh Vãn ôm tâm trạng phức tạp nhìn màn hình. Lưu Niệm mới viết được mấy chục ngàn chữ thôi. Nhưng mà trong số chữ ít ỏi đó, nữ chính đã ngủ với nam chính mấy chục lần.

Nhìn chương mới nhất, Mạnh Vãn có chút đau đầu, không được, cô không thể bị Lưu Niệm đầu độc được!

Nhưng mà nằm trằn trọc trên giường mãi, Mạnh Vãn lại vô thức nhớ đến đêm đó. Lúc đấy cô chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, Lục Triều Thanh chắc cũng không có ý nghĩ gì khác đâu nhỉ?

Mùa thu đã đến, thời tiết trở lạnh nên tiệm mì sợi ngày càng đông khách. Sau khi hai chân hồi phục, Mạnh Vãn lại đi làm như bình thường.

Hơn tám giờ tối, Lục Triều Thanh đứng chờ ở cửa như mọi ngày.

Nhân viên trong tiệm chưa biết chuyện, Mạnh Vãn cũng tỏ ra rất bình thường. Lục Triều Thanh ăn mì xong ra trả tiền, Mạnh Vãn bình thản thu tiền.

Hết giờ làm, hai người sóng vai cùng về nhà.

Mạnh Vãn: "Tối ăn mì mãi anh không ngán à?" Tuy cô rất thích mì nhưng cũng không thể ăn thay cơm hàng ngày được

Lục Triều Thanh nghĩ ngợi, nói: "Không sao."

Mạnh Vãn nửa đùa nửa thật: "Lúc trước anh tới ăn mì vì theo đuổi em, bây giờ chúng ta đến với nhau rồi nên anh cũng không cần đến mỗi ngày nữa đâu"

Lục Triều Thanh nhìn cô: "Vì là bạn trai nên anh càng có trách nhiệm phải đưa em về nhà."

Lời này nghe sướng cả lỗ tai!

"Vậy sau này anh chỉ cần đến đón em thôi, không cần cố ăn mì đâu. Chắc trước khi đến đây anh cũng ăn cơm rồi, ăn khuya sẽ bị béo phì đó." Mạnh Vãn nhìn vùng bụng phẳng lì của Lục Triều Thanh, hơi lo lắng một chút. Cầu mong anh đừng giống ba vác một cái bụng bia.

Lục Triều Thanh nghe theo cô. Nói thật nếu không phải vì đợi cô, anh tuyệt đối sẽ không ăn đêm.

Tối hôm sau, quả nhiên chín giờ anh đã có mặt. Vào trong tiệm, anh nhanh chân đi tới quầy thu ngân, đôi mắt đen láy nhìn Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn cảm thấy ánh mắt nghi ngờ của Tiểu Diệp, cô giả vờ bình thản đi thay đồ.

Lúc này trong tiệm không có có khách, tiểu Diệp nháy mắt mấy cái rồi hú lên, nhảy dựng lên hỏi Lục Triều Thanh: "Anh theo đuổi được bà chủ của chúng tôi rồi?"

Từ Cường, Từ Duyệt và Trần Thủy Sinh đồng loạt nhìn về phía đó.

Lục Triều Thanh bình tĩnh trả lời: "Ờ."

Tiểu Diệp kích động hỏi: "Nói mau, sao anh theo đuổi được chị ấy vậy? Sếp của bọn em thực sự rất khó theo đuổi đó!"

Lục Triều Thanh không phải kẻ ngốc mà đi nói hết, anh im lặng.

Trong phòng bếp, Từ Cường vừa quét dọn vừa quay sang nhìn đồng nghiệp của mình, Trần Thủy Sinh cúi đầu, lông mi dài rũ xuống che đi đôi mắt thất thần. Trong lòng Từ Cường im lặng thắp cho cậu một cây nhang. Bà chủ của bọn họ trời xinh đã là mỹ nhân, những người như cậu không cùng một thế giới với cô. Anh nghĩ rằng Trần Thủy Sinh rõ điều đó hơn ai hết nên chưa bao giờ bộc lộ bất cứ cảm xúc khác biệt nào.

Mạnh Vãn đi ra từ phòng thay đồ, tất nhân viên đều trêu ghẹo rồi nhìn cô cười mờ ám.

Cô đỏ mặt, vội vàng túm tay Lục Triều Thanh ra ngoài.

Gió đêm nay rất lớn, Mạnh Vãn quàng khăn kín mít.

"Lạnh à?" Lục Triều Thanh cúi đầu hỏi.

Mạnh Vãn lắc đầu.

Đột nhiên cánh tay người đàn ông đưa ra cầm lấy tay cô. Tay cô thì lạnh, nhưng tay anh rất ấm áp.

Bạn gái cần âu yếm nên anh phải thực hiện nghĩa vụ.

Cuối cùng cô mới cảm nhận được chút ngọt ngào của tình yêu.

"Cuối tuần sau em và nhân viên trong tiệm đi du lịch, anh muốn đi không?" Mạnh Vãn nhích lại gần Lục Triều Thanh, chủ động mời.

Lục Triều Thanh tò mò hỏi: "Đi đâu?"

Mạnh Vãn: "Không xa đâu, lái xe tầm hai tiếng là tới. Sáng thứ bảy đi, chiều chủ nhật về, chủ yếu là đi leo núi và mở tiệc nướng."

Nhân viên trong tiệm không nhiều, thêm nữa đều là người trẻ tuổi nên Mạnh Vãn rất hay tổ chức đi du lịch ngắn ngày như thế này.

Lục Triều Thanh không có hứng đi du lịch mùa thu, nhưng nếu có Mạnh Vãn thì...

"Được."

Mạnh Vãn sắp xếp: "Đi nhiều người mới vui, mai đi làm anh hỏi giáo sư Cao có đi không, nếu đi thì vừa đúng hai xe, rủ thêm Chu Dương nữa."

Lục Triều Thanh gật đầu.

Đối với lời mời của đồng nghiệp, giáo sư Cao không có quyền tự quyết định, anh nhắn tin hỏi Lưu Niệm.

Lưu Niệm: Đi luôn!

Chốt người xong Mạnh Vãn mới đặt phòng khách sạn, Lưu Niệm và giáo sư Cao ở chung một phòng rồi. Còn về nhân viên ở tiệm, Trần Thủy Sinh và Từ Cường một phòng, tiểu Diệp và Từ Duyệt một phòng, Mạnh Vãn bình thường hay ở một mình. Nhưng lần này nhân viên thực tập Tiểu Thẩm cũng đi nên Mạnh Vãn để cho cô ấy cùng phòng với mình, còn lại Lục Triều Thanh và Chu Dương ở một phòng.

Trước khi đặt phòng, cô hỏi ý kiến của anh.

Lục Triều Thanh: Anh muốn ở một mình cơ.

Anh rất ghét Chu Dương ồn ào, chơi game hò hét cũng không thèm đeo tai nghe.

Mạnh Vãn: Chu Dương là em họ anh mà, cũng phải chưa từng ở cùng nhau đâu, nếu đặt thêm phòng thì phí quá.

Lục Triều Thanh: Anh và nó mỗi người một phòng, thiếu bao nhiêu anh sẽ bù.

Mạnh Vãn bĩu môi, anh cứ làm như cô kẹt xỉ lắm ấy. Đường đường là bà chủ tiệm mì, chẳng nhẽ còn tiếc chút tiền với bạn trai và em họ của anh à.

Sáng thứ bảy, tất cả mọi người đều tập trung trước cửa tiệm mì. Sau đó Mạnh Vãn và Lục Triều Thanh bước xuống từ hai con BMW.

"Ôi sốc, hai người mua xe đôi à!" Lưu Niệm nhìn thấy hai con BMW một đen một trắng, cảm thấy cực kì GATO.

Lục Triều Thanh thấy giáo sư Cao và Lưu Niệm mặc đồ đôi.

Anh quay sang nhìn Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn không để ý lắm, cô đang bận xếp chỗ ngồi cho mọi người. Nhất quyết không thể để Lục Triều Thanh lái xe được, không thì đến trưa cũng chưa bò tới nơi mất.

"Thế này đi, tất cả nhân viên của tiệm ngồi một xe nhé, Tiểu Thẩm cũng ngồi cùng đi." Mạnh Vãn đứng chỉ đạo ở đầu xe, "Chị Lưu lái xe nhé."

Lưu Niệm mờ ám hỏi: "Sao lại để chị lái được, giáo sư Lục nhà em không biết lái xe à?"

Tiểu Diệp bật cười, Tiểu Cường và Từ Duyệt cũng cười.

Lúc này Mạnh Vãn mới load xong câu kia, cô đỏ mặt nhìn Lục Triều Thanh, trông ngây ngô thế kia chắc chả hiểu gì đâu!

Mạnh Vãn kệ xác họ, ngồi lên xe trước.

Cô vừa ngồi ấm chỗ, cửa xe bên ghế phụ bị kéo ra, Lục Triều Thanh ngồi vào.

Mặc cho cô trừng mắt, anh vẫn ngồi lì ở đó, giọng điệu không cho từ chối: "Anh và em ngồi cùng xe."

Bên ngoài vọng ra tiếng ồn ào của mọi người, Mạnh Vãn nhỏ giọng đuổi anh ra ngoài nhưng Lục Triều Thanh vẫn bất động.

"Được lắm, giáo sư Lục và bà chủ phu xướng phụ tùy, em đành sang xe kia ngồi nhờ vậy." Tiểu Diệp tâm lý nhường chỗ cho ông chủ tương lai.

Mạnh Vãn lại trừng mắt với Lục Triều Thanh.

Sau khi mọi người ngồi vững vàng, hai chiếc BMW mới từ từ lăn bánh. Lưu Niệm không hổ danh là nữ hoàng xa lộ, vừa từ trung tâm lên đường lớn một lát đã bỏ lại chiếc BMW trắng một đoạn xa. Mạnh Vãn không chịu thua, tăng tốc độ muốn vượt mặt xe kia, Lục Triều Thanh thấy thế nhíu mày: "An toàn là số một."

"Anh yên tâm đi." Mạnh Vãn không để ý bạn trai kĩ tính ngồi cạnh.

Anh mím chặt môi.

Trần Thủy Sinh, Từ Cường, Từ Duyệt cùng ngồi ở ghế sau, cảm giác được bầu không khí căng thẳng giữa bà chủ và ông chủ nên ba người đều biết ý ngồi nghịch điện thoại chăm chú.

Mạnh Vãn liên tục vượt qua ba chiếc xe, đuổi kịp chị Lưu.

Chị Lưu cười với cô một cái, tiếp tục tăng tốc, giáo sư Cao ngồi bên cạnh toát mồ hôi lạnh, run rẩy nhắc bạn gái: "Chậm thôi, chậm thôi!"

Chị Lưu: "Câm miệng."

Giáo sư Cao im như thóc.

Trong chiếc BMW màu trắng, trước khi Mạnh Vãn tăng tốc, Lục Triều Thanh sầm mặt yêu cầu: "Không cho phép vượt qua nữa."

Mạnh Vãn nhìn anh, khiêu khích: "Em cứ vượt đấy thì làm sao?"

Anh nói rất tự nhiên như ở nơi không người: "Anh sẽ méc mẹ em."

Mạnh Vãn bị một câu của anh knock-out.

Cô không dám tăng tốc nữa, chỉ có thể trơ nhìn xe BMW đen phiá trước xa dần.

Mạnh Vãn không vui lắm, có lẽ bởi vì bị mất mặt trước nhân viên, lại còn bị Lục Triều Thanh nắm thóp nữa chứ.

Đến nơi, chờ cho người phía sau xuống xe, Mạnh Vãn quay ra nhìn người bên cạnh, nhỏ giọng oán trách: "Em không thích anh lấy mẹ em ra để dọa em."

Lục Triều Thanh nhìn cô, đôi mắt anh cực kì nghiêm túc: "Anh cũng không thích em lái xe như vậy."

Đến nước này rồi anh còn cãi nữa, cô thở dài: "Giáo sư Cao cũng không quản chị Lưu chút việc này."

Nói xong, Mạnh Vãn nhìn thấy cách đó không xa Lưu Niệm và giáo sư Cao cạnh nhau, Lưu Niệm còn đang vẫy tay với cô.

Mạnh Vãn cố tỏ ra là mình ổn, cười một cái.

Bên tai vang lên tiếng trả lời của Lục Triều Thanh: "Anh ta là anh ta, anh là là anh, quan niệm về sự an toàn của chúng ta và bọn họ khác nhau."

Mạnh Vãn cười, lạnh nhạt nhìn anh một cái: "Đúng vậy, các anh không giống nhau."

Cho nên anh cũng đừng hòng được đối xử giống với giáo sư Cao!