Editor: Alice
Thân thể bỗng nhiên rơi vào không trung, Mạnh Vãn thét lên một tiếng chói tai!
Lúc đó cô đã theo phản xạ ôm... đầu Lục Triều Thanh. Không phải lỗi tại cô đâu nhé, tại Lục Triều Thanh nâng cô lên cao quá, Mạnh Vãn thuận tay túm phải đầu của anh. Vậy là khi các sinh viên xung quanh quay đầu lại sau tiếng hét kia, đã nhìn thấy một cô gái nhỏ xing xắn ống quần bị bạn trai cao gầy bế lên. Hơn nữa đầu người bạn trai kia còn hạnh phúc chôn trong ngực bạn gái.
Xung quanh im lặng trong vài giây, sau đó sinh viên ai nấy đều đi tiếp, có người nhìn qua rồi quên, có người lặng lẽ ghen tị với đôi tình nhân ngọt ngào, cũng có người từ ghen tị đến ghen ghét, thầm phàn nàn thanh niên bây giờ chỗ nào cũng show ân ái.
Mưa vẫn rơi rào rào, còn Mạnh Vãn chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống! Cô không ngờ Lục Triều Thanh có thể bế mình lên, càng không ngờ mình lại ấn đầu anh ta vào ngực. Trước ngực có cảm giác là lạ, Mạnh Vãn nhân lúc này buông tay mới phát hiện ra Lục Triều Thanh vẫn một tay ôm lấy hai chân mình, tay kia cầm ô vững vàng như cũ.
"Thả tôi xuống!" Cô ở trên đỉnh đầu nghiến răng.
Lục Triều Thanh còn chưa hồi hồn. Cô ấy, thật mềm.
Mạnh Vãn dùng sức đấm vào vai anh.
Bấy giờ anh mới tỉnh táo lại. Vũng nước rất sâu, thả cô xuống là điều không thể. Phớt lờ Mạnh Vãn đang cật lực giãy giụa, Lục Triều Thanh cứ như vậy bế cô tiến về phía trước. Tư thế này khiến Mạnh Vãn vô cùng xấu hổ. May là ô đang che trên đỉnh đầu nên cô mới có thể giấu mặt dưới tán ô. Lục Triều Thanh ôm lấy hai chân Mạnh Vãn, lòng bàn tay dán sát vào da đùi mát lạnh của cô. Do trọng lực cộng thêm Mạnh Vãn cứ giãy giụa nên anh cảm thấy đôi chân kia ngày càng tụt xuống, thế là chỗ tay anh chạm tới cũng ngày càng cao.
Lục Triều Thanh nâng tay cao lên một chút.
Bây giờ Mạnh Vãn thành nằm úp trên bả vai anh. Ngẩng đầu nhìn một cái liền thấy phía sau có hai em gái cười trộm.
Mặt cô như thể bốc cháy, lén nhìn Lục Triều Thanh. Anh ngược lại vẫn còn tốt chán, bày ra bộ mặt người máy, căn bản không biết cái gì gọi là xấu hổ.
Cũng may vũng nước cũng không dài lắm, đi một lát là hết rồi. Không đợi Mạnh Vãn giục anh đã tự giác thả cô xuống
Nếu trời không mưa, Mạnh Vãn chắc chắn sẽ bỏ anh ta ở đây chạy mất.
"Tôi đã đi qua một lần rồi, cần anh làm anh hùng chắc?" Mạnh Vãn hung hăng giáo huấn, có bản lĩnh thì đừng gọi cô tới đưa ô.
"Xin lỗi em." Lục Triều Thanh không hề biết ở đây bị ngập, nếu biết anh sẽ không gọi cô tới.
Mạnh Vãn liếc xéo anh một cái, không nói thêm gì nữa.
Hai người đi về chung cư.
Về đến nhà, Mạnh Vãn phải đi tắm nước nóng luôn. Tắm xong, cô thấy Lục Triều Thanh gửi cho mình một liên kết. Bấm vào xem thử, là một bài dạy cách cách xử lí khi bị cảm sau khi đi mưa, ví dụ như tắm rửa ngâm chân hay sấy tóc, một cách nữa là uống trà gừng.
Cuối cùng người máy cũng có chút lương tâm rồi.
Mạnh Vãn trả lời ngắn gọn "Cảm ơn.".
Lục Triều Thanh đáp rất nhanh: Em biết nấu trà gừng không?
Mạnh Vãn cho rằng anh cần, chân mày nhíu lại: Không.
Cô cảm thấy không cần uống trà gừng cho lắm. Lục Triều Thanh là đàn ông cần cẩn thận như vậy sao? Nếu anh ta muốn uống thì tự đi mà nấu, cô không đời nào làm bảo mẫu nữa đâu.
Lục Triều Thanh không trả lời nữa, Mạnh Vãn nhàn nhã ngồi trên giường, ôm ipad lướt weibo.
Mười phút sau có tiếng gõ cửa, Lục Triều Thanh gửi một tin nhắn: Là tôi.
Mạnh Vãn vẫn nằm, miễn cưỡng hỏi: Có việc gì không?
Lục Triều Thanh: Tôi nấu trà gừng rồi, em ra lấy đi.
Mạnh Vãn nhìn chằm chằm vào khung chat, đơ người một lúc.
Lục Triều Thanh nấu trà gừng ư?
Có điều người ta cũng đưa tới cửa rồi, tội gì không xơ múi một chút.
Mạnh Vãn buông ipad, vén chăn lên ra ngoài. Cô mặc đồ ngủ mùa thu, dù sao chỉ là ra lấy cốc trà thôi, không cần thay quần áo.
Mở cửa ra, Lục Triều Thanh bên ngoài đã thay áo sơ mi, tay cầm một tách trà gừng đường đỏ, bên trong còn thả thêm táo đỏ.
Nhận thấy người máy cuối cùng cũng biết trả ơn nên cô thoải mái một chút. Đang định nhận thì thấy ngoài cửa nhà anh để một cái ô ướt sũng.
Mạnh Vãn thấy kì lạ: "Anh vừa ra khỏi nhà à?"
Lục Triều Thanh nhìn cốc trà gừng trong tay nói: "Tôi đi mua đường đỏ, gừng lát và táo đỏ."
Thấy cô không biết nấu nên Lục Triều Thanh lên mạng tìm cách nấu trà gừng. Trong nhà không có nguyên liệu nên anh phải ra ngoài để mua.
Mạnh Vãn ngây người, giật mình ngẩng đầu lên.
Lục Triều Thanh đưa cốc nước cho cô. Anh nghĩ đến điều gì đó rồi nhíu mày: "Lần đầu tiên tôi nấu nên mùi vị có thể không ổn lắm." Có lẽ uống sẽ không ngon.
Mạnh Vãn đã từng uống trà gừng rồi, mùi vị vẫn vậy không thay đổi.
Nếu luật sư Ngô nói những lời này với cô thì tuyệt đối là cố ý kể công, muốn thể hiện với đối tượng theo đuổi của anh ta. Nhưng những lời này từ miệng của Lục Triều Thanh, Mạnh Vãn có thể chắc chắn anh chỉ đang kể lại mọi chuyện một cách chân thật, anh không phải là người có tâm địa gian xảo.
"Cảm ơn nhé." Mạnh Vãn cười nhận cốc nước.
Lục Triều Thanh nói thêm: "Tối uống một cốc, sáng mai uống thêm một cốc nữa."
Mạnh Vãn buồn cười, nhìn anh trêu chọc: "Anh là đàn ông, chỉ lội nước một chút đã sợ cảm, sao còn đội mưa đi mua đồ."
Lục Triều Thanh nhìn đôi chân dưới làn váy của cô, bình tĩnh giải thích: "Tôi không cần, con gái các em yếu ớt, tôi chỉ sợ em bị cảm thôi."
Nụ cười trêu đùa của cô ngưng đọng nơi khóe miệng.
Vậy nên, ý là anh sợ cô bị cảm nên nửa đêm còn chạy đi mua đồ nấu trà gừng, lại còn là vì cô mà học nấu trà?
"Uống xong nhớ đi ngủ sớm một chút, ngày mai gặp." Lục Triều Thanh cũng muốn đi tắm nên quay về nhà luôn.
Mạnh Vãn đóng cửa nhà mình trước.
Cầm trong tay cốc trà ấm áp, không bị nóng quá, mùi trà gừng bay khắp không gian, Mạnh Vãn uống một ngụm, hương vị thậm chí còn ngon hơn trà mẹ nấu cho cô, không biết có phải do thêm táo đỏ hay không.
Sáng hôm sau đún sáu giờ, Mạnh Vãn vẫn còn đang ngủ thì Lục Triều Thanh đã gõ cửa mang trà đến.
Mạnh Vãn cố mở mắt ra mở cửa.
Lục Triều Thanh nhìn Mạnh Vãn tóc dài rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ đến mức đỏ bừng, mắt còn không mở ra được.
"Có bị cảm không?" anh hỏi.
Mạnh Vãn lắc đầu, nhận cốc nước, cảm ơn một cái rồi định đóng cửa.
Lục Triều Thanh ngăn cô lại: "Tôi đi mua đồ ăn sáng, em có muốn ăn không?"
Mạnh Vãn nghĩ ngợi, cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao nên gật đầu, vừa ngáp vừa hỏi: "Anh mua ở đâu?"
Lục Triều Thanh nói mấy nơi ăn sáng cho cô chọn.
Mạnh Vãn nhìn anh rồi nói nhỏ: "Tôi muốn ăn mì xào ở đại học Z, bánh bao nhân rau, còn có cháo nữa."
Bởi vì có Tiểu Thẩm là sinh viên làm thêm ở tiệm mì nên Mạnh Vãn thường dùng thẻ ăn của cô ấy đi mua cơm trưa, cơm tối, chỉ có đồ ăn sáng là ít mua. Thật ra cô vẫn luôn nhớ thương những món đó, nhưng tiếc thay buổi sáng Tiểu Thẩm không đi làm, nhà ăn của đại học Z cũng không có dịch vụ ship đồ ăn sáng cho người ngoài trường.
Lục Triều Thanh là cán bộ của trường, có thẻ ăn, chỉ là hôm nay trời đang mưa, thêm nữa nhà ăn cũng cách đại học Z khá xa.
Mạnh Vãn có chút chột dạ, cô nói yêu cầu này thật ra là đang coi Lục Triều Thanh là người theo đuổi mình. Nếu là hàng xóm bình thường sẽ không quản cô thích ăn gì, chỉ có người theo đuổi mình mới thực hiện mọi yêu cầu mình muốn.
"Tôi đi mua." Lục Triều Thanh nói không chút do dự.
Mạnh Vãn tỏ vẻ quan tâm một chút: "Anh đi mua đồ ăn sáng rồi phải quay về trường, đi lại như vậy có sao không?"
Nếu anh là người dịu dàng sẽ hiểu được lúc này phải dỗ ngọt một chút, ví dụ như phiền thế nào anh cũng không ngại. Nhưng rất tiếc giáo sư vật lý này sinh ra không có chút tế bào dịu dàng nào, chỉ trả lời rất bình thường: "Không sao."
Trong lòng cô khẽ cười trộm.
Trong lúc chờ Lục Triều Thanh đi mua đồ ăn sáng, Mạnh Vãn không buồn ngủ nữa. Tắm một cái rồi đánh răng rửa mặt, uống trà gừng xong xuôi, cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Hôm nay chỉ có mưa nhỏ, từng giọt tí tách, phía dưới là dòng người tấp nập qua lại, những chiếc ô di chuyển giống những cây nấm. Sau đó cô nhìn thấy một bóng người đi ngược dòng, không thấy mặt người đó, chỉ thấy trong tay anh cầm theo hai túi đồ ăn.
Mấy phút sau, Lục Triều Thanh gõ cửa.
Mạnh Vãn xinh đẹp đi ra mở cửa
Cô mặc một cái váy dài có đai hình hoa, tràn đầy sức sống nở nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn giáo sư Lục nhé."
Lục Triều Thanh cứ nghĩ người mở cửa vẫn là dáng vẻ bù xù ngái ngủ vừa rồi, nào ngờ thấy cô tươi đẹp như vậy, anh bất giác ngẩn cả người.
Lúc cô cười rộ lên vẫn luôn xinh xắn.
"Cái nào là của tôi nhỉ?" Mạnh Vãn gỉa vờ không thấy biểu cảm ngây ngốc của anh, chỉ nhìn hai túi đồ ăn hỏi.
Lục Triều Thanh cúi đầu đưa cho cô một phần.
Mạnh Vãn nhận lấy, chỉ vào trong nhà: "Vậy tôi vào nhà nhé?"
Lục Triều Thanh: "Được."
Mạnh Vãn cười đóng cửa.
Lục Triều Thanh tiếp tục ngốc ở cửa nhà cô một lúc rồi mới mang bữa sáng của mình về nhà.
Cơn bão đã qua rồi, mà kì nghỉ quốc khánh cũng sắp tới nên cô cho nhân viên tiệm mì nghỉ hết, còn mình đi du lịch Paris với mẹ.
Buổi sáng hôm cô chuẩn bị đi, Lục Triều Thanh đang ngồi ở nhà không có việc gì làm, giáo sư Cao nhắn tin hỏi: Cậu không đi đâu chơi à?
Lục Triều Thanh: Không.
Giáo sư Cao: Hihi, tôi và Lưu Niệm đang ở sân bay chuẩn bị đi New Zealand nè.
Lục Triều Thanh: Ồ
Giáo sư Cao: Lúc về sẽ mang quà cho cậu!
Lục Triều Thanh: Tốt.
Giáo sư Cao nhìn cuộc trò chuyện, cảm thấy không tiếp tục được nữa. Nhưng mà chẳng sao, mục đích khoe khoang của anh đã đạt được rồi.
Crush và bạn thân đều đi du lịch cả, Lục Triều Thanh ngồi một mình ở nhà, mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy cô qua những tấm hình trên vòng bạn bè. Cô đi đến đâu cũng sẽ chụp ảnh, đôi lúc cô sẽ đeo băng đô xinh xắn, đôi lúc lại đội mũ, có khi sẽ thả mái tóc dài mềm mại tung bay theo gió, nhưng ở tấm hình nào cô cũng cười thật tươi, đôi mắt sáng rực như cất giấu hàng vạn vì sao.
Chỉ tiếc là ảnh chụp thì không thể sống động và xinh đẹp bằng người thật.
Vì không đi du lịch nên Lục Triều Thanh hằng ngày đều đóng cửa tập thể dục.
Trước hôm kết thúc nghỉ quốc khánh một ngày, Lục Triều Thanh nhắn tin wechat cho Mạnh Vãn: Hôm nào em về?
Một lúc lâu sau cô mới trả lời: Sáng mai.
Lục Triều Thanh nhìn dự báo thời tiết: Sáng mai có mưa, tôi đến sân bay đón em.
Xe của anh đã đến nơi rồi nhưng chưa được đi lần nào.
Lần này cô đáp rất nhanh: Anh dám! Tôi đi về với mẹ đấy!
Lục Triều Thanh không hiểu lắm: Thì?
Mạnh Vãn: Tôi không muốn để mẹ tôi biết anh đang theo đuổi tôi.
Lục Triều Thanh vẫn không hiểu vì sao, nhưng anh tôn trọng quyết định của cô: Được, vậy tôi không đi nữa.
Mạnh Vãn ở Paris nhẹ nhàng thở phào, nhưng trong lòng vương chút tiếc nuối.
Đúng vào lúc này, lại có tin nhắn mới, vẫn là Lục Triều Thanh: Tôi có cơ bụng rồi.
Mạnh Vãn trợn tròn mắt.
Sau đó Lục Triều Thanh gửi một ảnh tới, hình ảnh đang load, Mạnh Vãn đã tắt phụt điện thoại đi. Cái tên này chẳng lẽ định gửi hình cơ bụng cho cô?
"Vãn Vãn, ra đây chụp hình!" Mẹ Mạnh vừa kiếm được chỗ chụp ảnh tốt liền gọi con gái
Mạnh Vãn vội vàng cất điện thoại vào ba lô, chạy tới cạnh mẹ.
Cả ngày nay Mạnh Vãn đều kìm chế không mở khung chat của mình với Lục Triều Thanh. Đến mãi khuya lúc lên giường đi ngủ, cô mới dám mở ra.
Sau đó, cô nhìn thấy ảnh mà anh gửi.
Là cái icon "mỉm cười" mà Mạnh Vãn hay gửi cho anh...
Ghép cả câu lại chính là: Tôi có cơ bụng rồi [ mỉm cười ]