Editor: Alice.
Chín giờ tối, đường trung tâm ở Giang Thành vẫn còn đông đúc.
Mạnh Vãn đi ở phía trước, còn Lục Triều Thanh đi sau cách cô ba bước chân, không hề có ý định bắt chuyện.
Đi tới gần chung cư dòng người mới thưa thớt hơn một chút.
Mạnh Vãn dừng bước, quay người lại nhìn chằm chằm vào Lục Triều Thanh, lên tiếng: "Rốt cuộc anh muốn gì, định mỗi ngày đưa tôi về nhà sao?"
Không hiểu vì sao nếu là luật sư Ngô, Mạnh Vãn chỉ cảm thấy phiền, đổi lại thành Lục Triều Thanh cô lại thấy tức giận hơn là phiền. Luật sư Ngô là một người đàn ông bình thường, đưa đón cô về nhà là vì có chút thích cô, muốn cùng cô hẹn hò. Còn Lục Triều Thanh thì sao chứ, anh ta căn bản là không hề thích cô, việc anh ta đang làm chỉ để chứng minh cho cái thí nghiệm điều hòa khỉ gió gì đó, thật là hoang đường mà!
Đối mặt với cô gái đang tức giận bừng bừng, Lục Triều Thanh chỉ liếc mắt nhìn xuống cặp chân trắng nõn lộ ra khỏi quần short của cô.
Mạnh Vãn cúi đầu nhìn theo nhưng chẳng phát hiện ra cái gì đặc biệt cả.
"Em là con gái, đi một mình về muộn như vậy sẽ không an toàn." Lục Triều Thanh giải thích.
Bây giờ cô mới hiểu anh đang nhìn cái gì.
Hôm nay cô mặc quần short ngắn vô cùng mát mẻ, cô cũng biết rằng đôi chân mình có thể thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông trên đường. Nhưng người máy như Lục Triều Thanh cũng để ý đến chân cô ư?
Đột nhiên anh ta lại như vậy khiến cô không được tự nhiên lắm.
"Giữa thành phố đông đúc này thì có nguy hiểm gì chứ? Thêm nữa quãng đường về nhà rất ngắn, tôi chỉ đi mười lăm phút là đến rồi, anh không cần phải lo." Mạnh Vãn nói dứt khoát sau đó quay người đi trước, trước khi đi không quên trừng mắt liếc Lục Triều Thanh một cái: "Sau này anh chỉ được đến ăn mì, không được ở lại đợi tôi nữa,chúng ta vẫn sẽ là hàng xóm bình thường!"
"Tôi đang theo đuổi em." Anh chậm rãi đuổi theo cô.
Mạnh Vãn không quay lại: "Anh theo đuổi tôi cũng vô ích thôi, chúng ta không thể đến với nhau được, nếu anh rảnh quá thà về làm mấy cái thí nghiệm vật lý còn hơn."
Cô vừa đi làm về nên vẫn buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc đung đưa theo mỗi nhịp bước chân. Lục Triều THanh nhìn theo tóc cô, nghiêm túc nói: "Tôi đang thực hiện thí nghiệm xem mắt của mình." Đây là lần đầu tiên anh xem mắt một cô gái, thêm nữa anh còn muốn cùng cô ấy phát triển thêm nên nhất định anh phải kiên trì đến cùng, được hay không phải chờ kết quả mới được.
Quả nhiên là thí nghiệm mà!
Mạnh Vãn không muốn nói thêm câu nào với anh ta nữa.
Cô rẽ vào siêu thị hoa quả ven đường, Lục Triều Thanh cũng đi theo.
Nếu cô không biết anh ta là một người máy mọt sách thì nhất định sẽ hiểu lầm là tên bám đuôi, phải báo cảnh sát!
Mạnh Vãn đi đến quầy sầu riêng lấy một quả
Lục Triều Thanh cau mày, anh rất ghét mùi sầu riêng đó.
"Em không thấy thối hả?" Trong lúc Mạnh Vãn đang đứng thanh toán, anh đứng cạnh hỏi nhỏ giống như hy vọng cô có thể từ bỏ ý định mua sầu riêng.
Chú thu ngân mập mạp đang tính tiền liền nghe thấy câu nói của anh, thâm sâu liếc anh một cái.
Mạnh Vãn muốn cười quá, tâm tình bỗng chốc tốt hẳn lên, Lục Triều Thanh đúng là đồ đần, anh ta đã đắc tội với người ta lúc nào không biết rồi đó!
"Thối tôi cũng thích, mặc kệ tôi." Cô vui vẻ tính tiền.
"Có lê mới nhập về ngon lắm, khuyến mại cho cháu gái này." Mạnh Vãn chính là khách quen của siêu thị hoa quả, chú bán hàng mập mạp rất thích cô gái nhỏ này. Nay vừa nghe Mạnh Vãn nói vậy, chú cười híp mắt đưa cho cô một quả lê vàng óng.
"Cảm ơn chú ạ." Một tay cô xách sầu riêng, một tay cầm quả lê ra khỏi tiệm.
"Để tôi xách cho." Quả sầu riêng nặng những ba, bốn cân, Lục Triều Thanh nhìn bắp tay đang căng ra của cô, chủ động giúp đỡ.
"Không cần." Mạnh Vãn vẫn không thèm nhìn anh.
Lục Triều Thanh ngậm miệng.
Hai người một trước một sau tiến vào thang máy.
Trong thang máy còn có nhiều người khác, mùi sầu riêng đậm đặc bay trong không khí khiến mấy người ghét sầu riêng phải đứng tránh vào một góc.
Mạnh Vãn có chút xấu hổ, nhưng biết sau được bây giờ, cô rất thích ăn sầu riêng mà.
Mạnh Vãn không thèm tạm biệt Lục Triều Thanh, đi thẳng về nhà mình. Trước tiên cô lột vỏ sầu riêng ăn một múi, còn lại bỏ vào tủ lạnh. Sau đó cô mang túi đựng vỏ sầu riêng đã buộc kín để ra ngoài cửa rồi mới đi tắm.
Hôm sau Mạnh Vãn hiếm có hôm dậy sớm, cô đang định làm bánh kem ngàn lớp vị sầu riêng thì phát hiện nhà hết sạch bơ. Cô quyết định ghé siêu thị mua một ít, nhưng khi mở cửa nhà ra thì phát hiện túi rác hôm qua mình để đó đã không cánh mà bay.
Mạnh Vãn nhìn cửa nhà đối diện, chẳng lẽ Lục Triêu Thanh tiện tay vứt hộ rồi?
Kệ đi, cô không nghĩ nhiều mà bước vào thang máy.
Lúc Mạnh Vãn xách túi ra khỏi siêu thị liền thấy Lục Triều Thanh đi ra từ một hàng ăn sáng gần đó. Cô coi như không nhìn thấy đi thẳng, còn Lục Triều Thanh hơi ngạc nhiên vì có thể gặp cô sớm như vậy. Sau đó anh bước nhanh về phía cô. Mạnh Vãn không mua nhiều lắm, nhìn qua là thấy hết những gì cô mua.
"Em nấu ăn à?" Lục Triều Thanh hỏi. Theo như anh biết thì hằng ngày cô đều sống nhờ vào cơm tiệm, ngoài cửa thường xuyên có túi rác của mấy hàng cơm, nhất là buổi sáng.
Mạnh Vãn gật đầu cho xong.
Lục Triều Thanh hơi động lòng, có vẻ như ngoài hấp cua ra thì cô còn biết nấu món khác.
"Em định nấu món gì?" Lục Triều Thanh hỏi tiếp, "Bữa sáng kiểu Tây?"
Nghe giọng của anh có vài phần mong đợi, Mạnh Vãn nhìn anh một cách kì quặc, lại nhớ anh ghét ăn sầu riêng nên cô cười rất tươi: "Là bánh kem sầu riêng. Giáo sư Lục có muốn tới nhà tôi ăn thử không?"
Khóe môi Lục Triều Thanh giật giật vài cái, anh không thích ăn sầu riêng nhưng mà anh rất muốn nếm thử tài nghệ của Mạnh Vãn. Nếu cô làm bánh sầu riêng ngon thì có khả năng làm bánh kem khác cũng sẽ ngon.
"Được thôi, hôm nay tôi không phải đến trường, bao giờ em làm xong nhớ gõ cửa gọi tôi nhé." Lục Triều Thanh đồng ý lời mời của cô
Mạnh Vãn khó hiểu: "Không phải anh ghét sầu riêng à?" Rõ ràng vừa nãy cô còn thấy anh ta nhíu mày!
Ánh nắng ban mai rực rỡ xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt của Mạnh Vãn làm gương mặt trắng nõn của cô dường như sáng bừng lên, điều đó làm Lục Triều Thanh càng mong đợi hơn vào món bánh kem sầu riêng của cô.
"Tôi có thể ăn thử." Anh nói nghiêm túc.
Thật ra Lục Triều Thanh chưa ăn sầu riêng bao giờ bởi vì anh không thể chịu nổi mùi sầu riêng. Chính vì thấy mình ghê mùi đó nên anh mới nhận định mình thuộc tuýp người không ăn được sầu riêng.
Những tia nắng yếu ớt nhảy nhót trên khuôn mặt Mạnh Vãn, đồng thời cũng bao phủ cả thân hình của Lục Triều Thanh. Hôm nay anh chỉ mặc một bộ đồ ở nhà cộc tay màu trắng, dường như giáo sư vật lý trẻ trung này vẫn luôn rất sáng sủa. Không biết có phải vì anh vừa rửa mặt hay không mà cô cảm thấy đường nét gương mặt anh lại càng đẹp trai, lại thêm câu nói "Tôi có thể ăn thử" kia giống như còn có hàm ý khác.
Anh đang dùng bánh kem để ám chỉ với cô rằng anh sẵn sàng ăn thử cô sao?
Người máy cũng có ngày biết tán tỉnh người khác á?
Mạnh Vãn vội vàng thu ánh mắt lại, có chút hối hận vì đã rủ anh ăn bánh kem.
Bởi vì hối hận rồi nên tí nữa làm xong bánh cô sẽ giả vờ quên mời anh.
Lục Triều Thanh ngồi ở nhà chờ mãi, mắt thấy đã qua thời gian làm bánh kem lâu rồi nên anh nhắn tin wechat cho Mạnh Vãn: Bánh kem được chưa?
Mạnh Vãn bảo phải bỏ bánh kem bỏ vào tủ lạnh một lúc, sau khi ướp lạnh hương vị bánh mới ngon được.
Cô dùng lý do này để trì hoãn Lục Triều Thanh.
Lục Triều Thanh đọc tin nhắn xong liền để đồng hồ báo thức lúc 2 giờ sau đó mới vào phòng sách ngồi.
Mạnh Vãn muốn mang bánh đến tiệm mì để chia cho mấy nhân viên, cô lấy bánh ra khỏi tủ lạnh, đang chuẩn bị chia bánh thành sáu phần thì lại nhận được tin nhắn của Lục Triều Thanh.
Cô chưa bao giờ gặp loại đàn ông nào theo đuổi kiểu này đấy! Những người trước kia tán cô đều tặng bao nhiêu là quà, đây anh ta thì hay rồi, suốt ngày chỉ biết đòi nợ!
Cũng may Mạnh Vãn không kẹt xỉ đến mức không nỡ chia cho anh một phần. Cô miễn cưỡng cắt một miếng nhỏ xíu, nhưng cô muốn chơi đểu một chút đó là phần của những người khác đều có trang trí một chút xoài và cherry, nhưng bánh kem đưa cho Lục Triều Thanh thì trống không chẳng có gì.
Sau khi cắt xong cô xách một hộp bánh kem to và một phần bánh nhỏ của Lục Triều Thanh ra khỏi nhà.
Cô vừa gõ cửa cái anh đã ra mở luôn.
"Cho anh này." Mạnh Vãn mặt không đổi sắc đưa bánh cho anh.
"Cảm ơn em." Lục Triêu Thanh cố nhịn mùi sầu riêng, nhận bánh đồng thời như có như không nhìn qua hộp bánh to trên tay Mạnh Vãn. Nắp hộp trong suốt nên có thể nhìn rõ bánh bên trong được trang trí thêm xoài và cherry. Lục Triều Thanh rất thích ăn xoài, nhưng nhìn bánh của mình không có xoài, anh thắc mắc: "Tại sao bánh của tôi không có xoài?"
Mạnh Vãn nghe xong chỉ muốn ném cho anh ta một cái icon (*) ta đi!
(*) một câu chửi của Trung Quốc.
Cô cho bánh đã là phúc tám đời nhà anh ta rồi, còn mặt dày đòi xoài?
"Xoài bé quá nên không đủ. Thế nhé, tôi đi đây." Mạnh Vãn không quan tâm tới ánh mắt tố cáo của anh nữa, vội vàng xách bánh kem chạy vào thang máy.
Lục Triêu Thanh nhìn theo hộp bánh trong tay cô mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại mới không đành lòng quay vào nhà.
Bánh sầu riêng tỏa mùi nồng nặc, bé Ly Hoa đánh hơi thấy mùi liền chạy ra khỏi ổ, đứng từ xa nhìn anh.
Lục Triều Thanh ngồi ở bàn ăn nghiêm túc nghiên cứu bánh kem một lượt. Mặc dù không có xoài và cherry trang trí nhưng vẫn phải thừa nhận bánh kem Mạnh Vãn làm rất đẹp đẽ xinh xắn. Cô còn tặng anh thêm một cái đĩa, Lục Triều Thanh cau mày xiên một miếng bánh rồi nín thở bỏ vào miệng.
Một mùi hương xa lạ mà ngọt ngào xông vào khoang miệng của giáo sư Lục.
Lục Triều Thanh nhìn bánh kem một cách khó tin, sầu riêng có thể ngon vậy sao? Hay tại Mạnh Vãn có tài năng thần sầu biến nó thành bánh kem?
Anh ăn hết miếng nọ rồi lại đến miếng kia, rất nhanh cái bánh bé bằng bàn tay đã được giải quyết sạch sẽ.
Bé Ly Hoa không biết đã đến bên chân anh từ bao giờ, kêu meo meo.
Giấy trên bàn còn dính lại chút vụn bánh, anh đưa tới trước mặt Ly Hoa. Nó vừa định liếm một cái thì anh đột nhiên rụt tay lại. Anh vừa tra trên mạng xong, mèo không thể ăn được bánh có sữa.
Lục Triều Thanh mặc kệ Ly Hoa đuổi theo, bỏ giấy gói bánh vào túi rác, buộc chặt rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Ly Hoa:...
Tại tiệm mì trước giờ mở cửa, tất cả nhân viên đều được thưởng thức bánh kem tình yêu của bà chủ Mạnh Vãn.
Tiểu Diệp thỏa mãn ngưỡng mộ: "Bà chủ của chúng ta vừa có sắc, có tiền lại có tài, ông chủ tương lai chắc chắn là may mắn lắm!"
Từ Cường, anh em Từ Duyệt và nhân viên thực tập Tiểu Thẩm đều cười, Trần Thủy sinh yên lặng dọn rác trên bàn.
Mạnh Vãn vỗ vai Tiểu Diệp: "Được rồi, nịnh hót ít thôi, bắt đầu làm đi!"
Tất cả mọi người nhanh chóng về vị trí của mình, Mạnh Vãn vừa ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của Lục Triều Thanh: Bánh kem mùi vị không tệ.
Mạnh Vãn gửi cho anh một cái icon mỉm cười, bình thường nếu cô không thể trò chuyện nổi với ai nữa sẽ gửi icon này.
Lục Triều Thanh: Lần sau làm cho tôi một cái nữa.
Mạnh Vãn: Một cái một trăm tệ.
Mấy chục giây sau, trên màn hình đột nhiên hiện ra một bao lì xì, bên trên còn chú thích thêm: Hai cái bánh sầu riêng(thêm xoài).
Điện thoại của Mạnh Vãn rơi bộp một cái.