Editor: Alice
Bất kể già hay trẻ thì giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn cực kì nhảy cảm.
Kể từ lúc bà nội Lục rủ mẹ Mạnh ra quảng trường nhảy đầm, rồi còn hỏi thăm về việc xem mắt của cô, mẹ Mạnh đã đoán ra được ý đồ của bà rồi!
Bà nội Lục chỉ ở Giang Thành có một tuần, bà cũng không muốn giấu gì mẹ Mạnh. Bà còn lạ gì cháu trai mình nữa, từ nhỏ thành tích học tập đã rất tốt, chưa bao giờ khiến bố mẹ phải lo lắng về việc học. Nhưng về khoản cuộc sống hằng ngày thì chẳng biết nấu gì ngoài mì gói, đến con mèo mua về nó cũng không thèm thân thiết. Mắt thấy vài năm nữa cháu trai đã ba mươi tuổi, bà nội Lục quyết định tìm cho cháu một cô bạn gái! Cô bé Mạnh Vãn vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tính cách cũng tốt, cha mẹ đều đáng tin cậy, quả là không còn ai thích hợp hơn!
"Con thấy tác hợp cho Vãn Vãn với Triều Thanh thế nào?"
Tám giờ tối, sau khi khiêu vũ xong, bà nội Lục kéo mẹ Mạnh ra ghế đá dưới chung cư nghỉ ngơi, đi thẳng vào vấn đề
Mẹ Mạnh có chút mừng rỡ, hỏi lại: "Triêu Thanh thích Vãn Vãn ạ?"
Bà nội Lục thở dài: "Aiza, nó chính là đứa đầu gỗ, còn chưa yêu đương bao giờ đâu, dì cảm thấy hai đứa nó rất xứng đôi."
Thì ra không phải Lục Triều Thanh thích Mạnh Vãn, mẹ Mạnh có chút thất vọng thở dài: "Triều Thanh từ nhỏ đã ưu tú, trẻ như vậy đã làm giáo sư, nếu có được con rể như vậy thì nửa đời sau của của Mạnh Vãn con cũng không cần lo lắng nữa rồi. Chỉ sợ Triêu Thanh không thích Vãn Vãn nhà con. Con nói thật, Vãn Vãn ngoại trừ xinh đẹp ra thì chẳng có ưu điểm khác gì."
Lời này có chút khiêm tốn, bà nội Lục lập tức ngồi khen Mạnh Vãn một hồi, nào là hiếu thảo lễ phép, tự mình lập nghiệp này nọ.
Sau khi khen con cháu của nhau xong, bà nội Lục nói vào trọng điểm: "Triều Thanh chắc chắn không biết cách theo đuổi con gái đâu, không bằng chúng ta sắp xếp cho hai đứa xem mắt đi? Hai nhà ở gần nhau nên chúng nó gặp nhau hằng ngày cũng chẳng nảy sinh cái gì, nhưng xem mắt không giống thế."
Mẹ Mạnh không chắc chắn lắm: "Dù gì cũng nên hỏi ý hai đứa nhỏ một chút?"
Bà nội Lục: "Đi thôi! Dì sẽ về hỏi ý kiến Triều Thanh!"
Quyết định xong, bà nội Lục và mẹ Mạnh cùng lên tầng.
Mạnh Vãn còn chưa đi làm về, mẹ Mạnh ngồi trên sô pha tính toán nên khuyên nhủ con gái thế nào. Tại nhà họ Lục đối diện, bà nội về nhà liền phê bình Chu Dương đang nằm chơi game một trận, sau đó mới vào phòng đọc sách. Nhà Lục gia có bố cục ba thất hai sảnh, Lục Triều Thanh để Chu Dương ngủ ở phòng khách, nhường phòng ngủ chính cho bà nội, còn mình mấy ngày nay ngủ ở ghế sô pha, có lúc thì ngồi trong phòng đọc sách.
Nghe tiếng bà nội gõ cửa, Lục Triều Thanh vội vàng giấu gói snack khoai tây đang ăn dở vào trong ngăn kéo, làm bộ nghiêm túc xem máy tính.
"Sao ngày nào cháu cũng đọc báo cáo thế?" Bà nội Lục ghét bỏ nhìn vào màn hình máy tính chi chít công thức vật lý phức tạp.
Lục Triều Thanh im lặng.
"Nội gọt hoa quả đấy, ra phòng khách ăn đi cháu." bà nội vỗ vai anh.
Anh đành đóng máy tính lại ra ngoài.
Trên bàn uống nước để một đĩa xoài đã gọt vỏ, bà bội đưa cho Chu Dương một miếng, cũng không lo Chu Dương sẽ nghe thấy, quay ra thăm dò cháu trai: "Triêu Thanh, cháu cũng hai bảy rồi đấy, không định dẫn bạn gái về à?"
Lục Triều Thanh đang định ăn xoài, nghe xong liền hết muốn ăn nữa.
Anh bất đắc dĩ nhìn bà nội: "Cháu chưa gặp được người phù hợp."
Mấy nhà khác cha mẹ đều thúc giục con cái dựng vợ gả chồng, nhưng ba mẹ Lục Triều Thanh chẳng bao giờ gấp gáp nên tất cả công việc ép cưới đều dồn lên bà nội. Cái cớ "bận rộn công việc" này dùng quá nhiều lần rồi không được, phải lấy cái khác.
Bà nội Lục bĩu môi, hất cằm về phía cửa, vừa quan sát cháu trai vừa giả bộ lơ đãng nói: "Đấy là do cháu cứ suốt ngày cắm mặt vào mấy cái báo cáo đấy. Chứ nội nhìn Vãn Vãn nhà bên xinh đẹp lại hiểu chuyện biết bao."
Lục Triều Thanh giật mình.
Bà nội muốn giới thiệu Mạnh Vãn cho anh?
Anh nhớ lại giấc mộng xuân hôm đó, dòng hồi tưởng lại trôi tới dáng vẻ điên cuồng của Mạnh Vãn lúc hát bài "Đến chết vẫn muốn yêu", lại nghĩ tới lúc cô sang nhà anh hấp cua. Lục Triều Thanh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một ai đó, nhưng anh có chút mong đợi vào bạn gái tương lai, thứ nhất là phải yên lặng không làm rối loạn việc nghiên cứu vật lý của anh, thứ hai là biết nấu cơm.
Tính cách của Mạnh Vãn tuyệt đối không phải người yên tĩnh rồi, còn về tài nấu nướng, anh mới chỉ chứng kiến cô hấp cua, trong khi hấp cua cũng chẳng có gì khó.
Nhưng anh bất giác nhớ lại hình ảnh đáng yêu của cô lúc đứng dưới tán ô.
Anh phát hiện ra mình không phải không muốn cùng Mạnh Vãn hẹn hò.
Thời gian anh thất thần càng lâu, nụ cười của bà nội càng sâu, nhẹ nhàng vuốt tay cháu trai "Cháu cũng cảm thấy Mạnh Vãn rất tốt đúng không? Có muốn bà nội giúp cháu làm mối không?"
Anh chỉ không bài xích việc hẹn hò cùng cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh thích cô. Dù sao vẫn còn trẻ nên anh không muốn bà nội can thiệp vào đời sống tình cảm của mình.
"Không cần đâu nội, gần đây cháu bận lắm không có thời gian hẹn hò." Anh lại thuận mồm lấy cái cớ cũ mèm.
Bà nội Lục chỉ hừ lạnh, không lải nhải thêm nữa, nhìn Lục Triều Thanh ăn xong quả xoài mới vào phòng. Vừa vào phòng bà nội đã cười híp mắt nhắn tin cho mẹ Mạnh: "Triều Thanh nhà dì cũng có ý đó!"
Mẹ Mạnh vui vẻ hỏi một hồi, nghe bà nội Lục phân tích to nhỏ xong cũng cảm thấy có một tia hy vọng! Lúc trước bà rất vừa mắt luật sư Ngô, gia cảnh nhà Lục Triều Thanh có thể không bằng luật sư Ngô nhưng nếu ở đất Giang Thành này nhà họ Lục chắc chắn thuộc hạng khá giả. Vả lại luật sư Ngô nhìn qua có vẻ là người hay trêu ong ghẹo bướm, nhưng nhân phẩm và nghề nghiệp của Lục Triều Thanh bà có thể tin tưởng tuyệt đối!
Bà tán gẫu với bà nội Lục xong thì Mạnh Vãn cũng về đến nơi. Cô nói sẽ đi tắm trước.
Mẹ Mạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Mạnh Vãn tắm nửa tiếng mới xong, ra sô pha ngồi làm nũng mẹ, nghiêng đầu để mẹ sấy tóc cho.
Mẹ Mạnh cực kì dịu dàng giúp con gái sấy tóc.
Sấy xong cũng hơn mười giờ, mẹ Mạnh bắt đầu tâm sự với con gái: "Hôm nay bà nội Lục nhờ mẹ giới thiệu bạn gái cho Lục Triều Thanh đấy."
Bà mơ hồ quan sát phản ứng của con gái, nếu cô biểu hiện một chút xíu ghen tuông thôi thì có hy vọng rồi!
Mạnh Vãn không quan tâm chút nào, còn trêu ngược mẹ Mạnh: "Bà nội Lục tìm đúng người rồi kìa, chẳng phải mẹ thích làm bà mối lắm sao?"
Mẹ Mạnh tức giận đáp gối vào con gái
Mạnh Vãn cười hì hì bắt được gối ôm.
Mẹ Mạnh vẫn chưa hết hy vọng, tiếp tục thăm dò con gái: "Theo con Lục Triều Thanh hợp với loại con gái nào?"
Mạnh Vãn nghĩ ngay tới Lưu Niệm, rồi căn cứ vào biểu hiện của cô ấy lúc ở KTV, phân tích sơ qua: "Lục Triều Thanh ấy ạ, một là giới thiệu cho anh ta một nữ giáo sư khô khăn lắm thành tích, hai là một cô gái hoạt bát tăng động dám chủ động cưa cẩm đàn ông ấy."
Nói xong, Mạnh Vãn còn lấy ba mẹ của Lục Triêu Thanh, giáo sư Cao và Lưu Niệm chia làm hai ví dụ.
Mẹ Mạnh phát sầu, con gái nhà mình chắc chắn không phải loại khô khan không thú vị lại càng không phải kiểu có thể chủ động cưa cẩm đàn ông. Thêm nữa hình như nó chẳng thích Lục Triêu Thanh chút nào thì phải!
Hay là do Lục Triều Thanh không chủ động bật đèn xanh nên con gái mình mới không nghĩ tới? Nếu bây giờ Vãn Vãn biết được Lục Triều Thanh cũng muốn hẹn hò cùng nó, có lẽ sẽ động lòng chăng? Dù sao thì Lục Triều Thanh đẹp trai như vậy, không lo không cưa đổ được Mạnh Vãn!
Sáng hôm sau, mẹ Mạnh và bà nội Lục âm thầm liên minh lập kế hoạch.
Tối thứ sáu, bà nội Lục tìm cháu trai nói chuyện nghiêm túc: "Nội vừa ý một cô gái, tối mai cháu đi xem mắt với cô ấy đi xem có được không."
Tin tức quá mức kinh thiên động địa rồi, Lục Triều Thanh không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn bà nội đại nhân.
Bà nội Lục đưa tờ giấy có địa chỉ nhà hàng ăn cho cháu trai.
Lục Triều Thanh cuối cùng cũng load kịp, nhăn nhó nhìn bà "Cháu không có thời gian yêu đương."
Lục bà nội ôm cánh tay khẽ nghiêng hướng trên ghế sô pha, uy hiếp cháu trai: "Cháu ngoan ngoãn đi xem mắt thì nội và Chu Dương sẽ lập tức đi về, còn không thì nội sẽ cắm rễ ở đây đến khi nào cháu có bạn gái mới thôi. "
Lục Triều Thanh:...
Giáo sư Lục độc thân lâu năm có chút phiền não khi bị bà nội đại nhân uy hiếp không được phép không đồng ý đi xem mắt. Anh chưa từng đi xem mắt bao giờ, cảm thấy tối mai chỉ cần đến đó từ chối khéo là xong nên anh còn không thèm ngẩng mặt lên nghe bà nội nói tên tuổi, nghề nghiệp các thứ của cô gái đó.
Cũng vào lúc đó, mẹ Mạnh ở nhà đối diện đang thông báo cho con gái kế hoạch xem mắt của mình.
Mạnh Vãn kinh hãi, thấp thỏm nhìn mẹ già: "Lần này là ai nữa đây mẹ? Cho con xem ảnh chụp một chút."
Mẹ Mạnh cười thần bí: "Không cần xem, đối tượng là bạn học thời cấp ba của con, hai đứa gặp nhau rồi chắc chắn sẽ nhận ra."
Bạn học cấp ba?
Bạn học cấp ba quá nhiều, phạm vi quá rộng. Mạnh Vãn thấy có chút thú vị nên tạm dừng TV, tò mò hỏi mẹ già: "Vậy người đó tên gì?"
Mẹ Mạnh lắc đầu, tuyệt đối không hé răng: "Tối mai con sẽ biết!"
Mạnh Vãn không chịu thua, lại hỏi: "Người đó làm nghề gì có thể nói không?"
Mẹ Mạnh vẫn kiên trì không nói: "Đến lúc đó tự con hỏi anh ta là được. Đúng rồi, tối mai con phải ăn mặc xinh đẹp makeup lồng lộn lên mới được. Người bạn học đó rất đẹp trai, con đừng để mình bị lép vế."
Mạnh Vãn không tự chủ suy nghĩ, bạn học cấp ba của mình có người đẹp trai sao?
Cô lật đi lật lại album ảnh hồi cấp ba, không xem lại còn đỡ, xem rồi mới phát hiện mình và các bạn thời ấy có chút "hai lúa", cũng có vài người tương đối được, nhưng không đẹp đến mức khiến cô điêu đứng. Hay là do dậy thì thành công nên mới đẹp hơn chăng?
Vì đối tượng xem mắt là bạn cấp 3 nên không có khả năng nói chuyện yêu đương được, ngược lại ngồi đó tâm sự ôn lại kỉ niệm xưa cũng khá tuyệt đấy. Vì vậy tâm trạng của Mạnh Vãn đối với lần xem mắt này rất thoải mái, cô trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc xoăn dài buông xõa xuống, thiếu đi vài phần thành thục của bà chủ tiệm mì sợi, nhưng lại mang đậm hương vị thiếu nữ.
Địa điểm xem mắt là một nhà hàng ven hồ ở Giang Thành, có hơi xa nên cô tự lái xe đi, đến nơi vẫn còn sớm mười phút.
Dưới sảnh nhà hàng trang trí theo phong cách cổ kính, Mạnh Vãn đỗ xe, sau đó đi vào nói với nhân viên chỗ đã đặt trước, nhân viên liền dẫn cô vào trong.
Bàn nằm gần cửa sổ, có thể nhìn ra cảnh hồ ban đêm tuyệt đẹp. Đối tượng xem mắt còn chưa đến, Mạnh Vãn ngồi nghịch điện thoại, còn mười phút nữa mới đến giờ hẹn. Không thể không nói, cô đã xem mắt rất nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên phải ngồi chờ người tới.
Cô chụp vài tấm hình phong cảnh ban đêm sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Lúc này tại cửa chính nhà hàng, nhân viên đang dẫn Lục Triều Thanh đến bàn đã đặt trước.
Từ xa anh đã nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình, đó là một cô gái tóc xoăn dài đang cúi đầu nghịch điện thoại, một vài sợi tóc dài rơi xuống che đi gương mặt. Cô mặc một chiếc áo trắng ngắn tay phối với váy dài màu lam nhạt, lộ ra bắp chân tinh tế trắng nõn. Nhìn cách ăn mặc có thể đoán đây là một cô gái rất hiền thục dịu dàng.
Lục Triêu Thanh bất chợt nghĩ đến Mạnh Vãn cũng thích mặc váy ngắn, còn hay buộc tóc đuôi ngựa, khi cô cười lên đôi mắt đều tỏa sáng.
Anh chần chừ một chút rồi mới rảo bước về phía cô gái.
Đến càng gần anh càng thấy quái lạ, cô gái này sao có chút quen quen?
Cảm thấy có một thân hình cao lớn đang tiến lại gần, Mạnh Vãn ngẩng đầu lên thì thấy hàng xóm Lục Triều Thanh mặc âu phục đen đứng đó
Cô há hốc miệng, thế quái nào anh ta lại ở đây?
Ngay giây phút cô ngẩng đầu lêm, Lục Triều Thanh mới chứng thực được suy đoán của mình, đối tượng xem mắt của anh hôm nay chính là Mạnh Vãn.
Mắt đối mắt một giây, trong lòng tựa như gió mùa hạ lướt qua mặt hồ, gợn sóng.
Lục Triều Thanh đứng cạnh bàn ăn.
Lúc này Mạnh Vãn mới tỉnh táo lại, hỏi anh: "Anh tới đây ăn cơm à?" Cô vẫn không có cách nào hình dung ra Lục Triều Thanh và bạn học cấp ba của mình là cùng một người.
"Tôi đi xem mắt." Lục Triều Thanh kéo ghế đối diện cô ra, bình thản ngồi xuống.
Mạnh Vãn trợn to mắt: "Anh xem mắt ai?"
Lục Triều Thanh: "Tôi không biết, là bà nội tôi bảo đến, thứ duy nhất tôi biết là có bàn ăn đặt trước." Nói xong, anh đưa tờ giấy bà nội tự tay viết cho cô.
Mạnh Vãn xem qua, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, vừa nhìn chằm chằm vào Lục Triều Thanh vừa rút máy ra gọi cho mẹ.
Mẹ Mạnh bắt máy rất nhanh.
Cô có chút gấp gáp: "Mẹ bảo bạn học cấp ba của con, chính là giáo sư Lục?"
Mẹ Mạnh cười: "Đúng vậy đúng vậy, các con đã gặp nhau rồi à? Vậy hai đứa cứ thoải mái nói chuyện đi nhé, mẹ đi nhảy đầm!"
Mạnh Vãn còn đang nghĩ sẽ tính sổ mẹ già thế nào thì bà đã vội vàng cúp máy.
Cô nhìn màn hình điện thoại, chìm vào im lặng!
Tình huống máu chó này là sao?
Cô tức giận nhìn Lục Triều Thanh, anh đang rất bình tĩnh.
"Mẹ tôi và bà nội anh náo loạn như vậy, anh không tức giận chút nào sao?" Mạnh Vãn không kiềm chế được hỏi.
Sắc mặt anh rất bình tĩnh: "Sao tôi phải tức giận?"
Đột nhiên cô không biết nói gì nữa, may là phục vụ tới rất đúng lúc.
Mặt dù Lục Triều Thanh không biết đối nhân xử thế cũng biết phải ưu tiên phái nữ, ra hiệu cho cô chọn món trước.
Mạnh Vãn mở to mắt chớp chớp: "Anh thật sự muốn cùng tôi ăn cơm à?"
Biểu cảm anh giống như kiểu "tại sao lại không thể?".
Mạnh Vãn nghĩ đến mình tự lái xe đến đây, bây giờ mà về rất lãng phí thời gian. Cô bóp trán chọn bừa hai món rồi chuyển thực đơn đưa cho Lục Triêu Thanh, nói: "Chuyện hôm nay tôi sẽ về tính sổ với mẹ sau."
Lục Triêu Thanh cảm thấy kì lạ: "Tính sổ cái gì cơ?"
Cô muốn trả lời nhưng thấy nhân viên phục vụ vẫn còn đứng đó nãy giờ, tạm thời im lặng để anh chọn món.
Chờ phục vụ rời đi, Mạnh Vãn nhìn anh ho khan vài cái, nói: "Có lẽ bà nội Lục thích tôi, mẹ tôi lại thích anh nên mới hợp tác lừa chúng ta xem mắt. Nhưng tôi thấy hai ta không thể hẹn hò được nên bữa cơm này cứ xem như bạn bè bình thường đi, anh đừng hiểu lầm."
Lúc này anh mới hiểu rõ ý của Mạnh Vãn: "Cô không thích xem mắt với tôi à?"
Anh tệ lắm sao? Bởi vậy nên cô mới không muốn cùng anh xem mắt.
Mạnh Vãn lại bị anh làm cho ngu người: "Ý anh là sao?"
Lục Triêu Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, thành thật trả lời: "Tôi không ghét xem mắt với cô đâu."
Mạnh Vãn:...
Rất lâu sau, cô mới lắp bắp hỏi: "Anh, ý của anh là, anh thích tôi?" Không phải thật đấy chứ?
Lục Triều Thanh lắc đầu.
Mạnh Vãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh nhanh chóng bổ sung một câu: "Xem mắt là cơ hội giúp hai bên nam nữ không quen biết nhau có thể làm quen. Bình thường thì ở lần xem mắt đầu tiên sẽ không phát sinh tình cảm nhưng nếu có ấn tượng lần đầu tiên tốt, hai người sẽ tiếp tục tìm hiểu nhau, sau đó sẽ tiến đến hẹn hò hoặc chia tay vì lý do nào đó. Bây giờ tôi không thích cô, nhưng không có nghĩa sau này sẽ không thích."
Mạnh Vãn:...
Ông trời ơi, cô đang nằm mơ đúng không!