Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi

Chương 1: Cô không biết tôi?




Editor: Alice

Mạnh Vãn vừa đi vào phòng ăn đã hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Nhà hàng Tây này cực kì nổi tiếng, người tới ăn cơm một là giới thượng lưu, hai là mấy phú nhị đại giàu có. Vậy nên việc có trai xinh gái đẹp lượn lờ xung quanh cũng là chuyện cơm bữa, phục vụ ở đây nhìn quen mắt cả rồi.

Nhưng khi Mạnh Vãn mặc váy đen lộ ra bờ vai trắng mịn bước vào, tất cả mọi người đều bị cô làm cho ngây ngẩn.

Mạnh Vãn đang định hỏi chỗ ngồi, đột nhiên một người đàn ông mặc âu phục bên trong vẫy tay với cô, Mạnh Vãn nở nụ cười đi về phía đó.

Luật sư Ngô đứng bên cạnh chiếc ghế, đôi mắt nóng rực dưới gọng kính màu vàng dán chặt vào đối tượng xem mắt đang tiến lại gần.

Anh ta đã xem qua ảnh chụp của Mạnh Vãn, tối nay cô buộc tóc cao để lộ ra phần trán căng bóng và chiếc cổ thon dài, ở dưới ánh đèn càng tôn lên làn da hồng hào trắng nõn. Đôi mắt của cô vừa to vừa tròn, thần thái lại vô cùng tự tin, mặc dù bị bao nhiêu cặp mắt xung quanh dò xét nhưng không hề tỏ ra ngượng ngùng, trái lại gương mặt mỉm cười lộ ra khí chất hào phóng, thong dong. Vóc dáng Mạnh Vãn không cao lắm, nếu bỏ giày cao gót đoán chừng còn một mét sáu, nhưng lại có đôi chân thon dài, ngực lớn eo thon, mặc váy đen vừa khít ôm lấy thân thể, đối với cánh đàn ông quả là một loại cám dỗ trí mạng.

Đây là một cô gái vừa có khí chất tươi trẻ của thanh xuân, vừa có vẻ mặn mà của một người phụ nữ.

"Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên tôi đến muộn một chút." Mạnh Vãn dừng bước đối diện với luật sư Ngô, cười nói.

"Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi, cô ngồi đi." Luật sư Ngô vô cùng ga lăng giúp Mạnh Vãn kéo ghế.

Mạnh Vãn thoáng để ý trên cổ tay anh ta đeo đồng hồ hiệu Rolex màu champagne nạm kim cương, bàn tay người đàn ông cũng trắng nõn thon dài, trông khá đẹp mắt.

Lấy ấn tượng lần đầu tiên gặp mà nói, Mạnh Vãn khá hài lòng với luật sư Ngô. Từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô liên tục bị mẹ già bắt đi xem mắt, một năm tính bình quân xem mắt năm lần, trong đám người đó luật sư Ngô này có thể xem là người có giá trị nhan sắc cao nhất. Mẹ già còn nói, luật sư Ngô xuất thân trong gia đình giàu có, lại là người có bản lĩnh, là đối tượng xem mắt ưu tú nhất bà có thể chắp mối cho cô.

Là một luật sư nổi tiếng, luật sư Ngô vô cùng am hiểu cách đối nhân xử thế, nói chuyện khá hài hước.

Bữa tối diễn ra trong bầu không khí vui vẻ.

"Nghe nói cô mở một tiệm mì đối diện đại học Z?" Anh ta chuyển đề tài.

Mạnh Vãn gật đầu.

Luật sư Ngô cười: "Cô Mạnh xinh đẹp như vậy, sao lại nghĩ đến chuyện mở một tiệm mì?"

Chuông cảnh báo trong lòng Mạnh Vãn reo lên, cười hỏi lại:" Tiệm mì có gì không tốt sao?"

Luật sư Ngô buông ly rượu vang đỏ trong tay, đẩy gọng kính:" Không phải như vậy, chỉ là trong ấn tượng của tôi mấy tiệm mì ven đường đều hỗn tạp, khách hàng thể loại gì cũng có, không phù hợp với khí chất của cô Mạnh. Thật ra thị trường làm ăn đối diện đại học Z không tồi, nếu cô mở một nhà hàng Tây hay quán cà phê có lẽ sẽ tốt hơn."

Nói thẳng ra chính là kém sang, trong lòng luật sư Ngô âm thầm bổ sung. Bạn bè của anh ta đều là người có máu mặt, tuy rằng anh ta vô cùng hài lòng với khí chất và vẻ ngoài của cô gái này, không ngại cô chỉ là người có bằng đại học chính quy bình thường, cũng không để ý đến việc chênh lệch gia cảnh giữa hai nhà, nhưng anh ta không thể tưởng tượng nổi khi người thân hay bạn bè hỏi thăm nghề nghiệp của Mạnh Vãn, anh ta nói ra ba chữ "tiệm mì sợi", phản ứng của bọn họ sẽ phong phú thế nào.

Đương nhiên Mạnh Vãn hiểu ý của Luật sư Ngô, dù sao anh ta cũng không phải là người đầu tiên tỏ ra khinh bỉ khi cô nói mình mở tiệm mì.

"Ông cố và ông nội tôi đều mở tiệm mì sợi, chính tôi cũng thích bầu không khí của tiệm mì, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đổi nghề." Mạnh Vãn vẫn duy trì nét tươi cười trên mặt.

Luật sư Ngô biết điều kiện của nhà họ Mạnh, ông cố của Mạnh Vãn là người phương Bắc, lúc trẻ tuổi đến Giang thành lập nghiệp mở một tiệm mì sợi, sau đó định cư luôn ở đây. Tiệm mì của hai vị lão gia làm ăn rất phát đạt, tuy không cao sang gì nhưng cũng gom góp được khá nhiều tiền, đến phiên ba Mạnh lại đóng cửa tiệm mì, mở ra một trung tâm mua sắm, đến bây giờ đã trở thành một thương hiệu lớn.

Cho nên Mạnh Vãn cũng coi như sinh ra trong gia đình có điều kiện.

Chỉ tiếc, vị tiểu thư có điều kiện này lại không yên ổn với cuộc sống giàu có, nhất quyết chạy đi mở một tiệm mì sợi.

Luật sư Ngô cảm thấy nghề nghiệp của cô là trở ngại duy nhất trong mối quan hệ sau này.

Anh ta cố gắng chuyển hướng: "Nhà hàng Tây sẽ sang chảnh hơn đấy."

Mạnh Vãn thẳng thắn:" Tôi vẫn thích tiệm mì hơn."

Cô ăn mì sợi mà lớn lên, Mạnh Vãn tuy không tự tay nặn ra sợi mì, nhưng cô mở được tiệm mì.

Bầu không khí có chút gượng gạo, Luật sư Ngô ngắm gương mặt xinh đẹp của Mạnh Vãn không hề thua kém những minh tinh đang nổi hiện giờ, quyết định trước tiên cứ dẹp tiệm mì sang một bên, chờ hai người bên nhau một thời gian, anh ta sẽ nghĩ ra cách thuyết phục cô đổi nghề. Thật ra anh ta đã xem qua ảnh chụp tiệm mì của Mạnh Vãn, cách bài trí cổ kính, phong cảnh ưu nhã, nhưng hai tiếng "mì sợi" nghe qua quá thấp kém, mà anh ta không thể chịu được thấp kém.

Theo kế hoạch, ăn tối xong luật sư Ngô lấy ra hai vé hòa nhạc violin mời Mạnh Vãn đi chung.

Mạnh Vãn nhẹ nhàng cười đồng ý, nhưng sau lưng âm thầm lôi di động ấn một số điện thoại.

Hai người vừa đến ga tàu điện ngầm thì Mạnh Vãn nhận được điện thoại từ quán mì, sau đó cô vội vàng tạm biệt luật sư Ngô, nói bên quán có việc phải xử lí gấp.

"Xin lỗi anh nhé, tôi phải về một chuyến, hôm nay không cùng anh đi xem hòa nhạc được rồi."

Luật sư Ngô tỏ ra thông cảm:

"Tôi đưa cô về nhé? "

Mạnh Vãn lắc đầu chỉ vào một chiếc BMW đang đỗ ở gần vỉa hè, nói: "Tôi lái xe tới."

Luật sư Ngô tiễn cô vào xe.

Mạnh Vãn thắt chặt dây an toàn, vẫy tay với người đàn ông mặc âu phục bên ngoài một cái rồi lái xe đi mất, không hề quay đầu lại.

Đàn ông bây giờ đều thích quản chuyện trên trời dưới đất, Mạnh Vãn thà nghe mẹ già càm ràm mỗi ngày còn hơn là tự mua dây buộc mình.

Đã hơn tám giờ, tiệm mì vẫn còn đông khách, Mạnh Vãn không đến đó nữa mà về thẳng chung cư. . Đam Mỹ H Văn

So với mấy chung cư cao cấp mới xây quanh đây, chung cư Hương Chương đã thuộc hàng cổ lỗ sĩ rồi. Bởi vì từ nhỏ tới lớn cô đều ở đây, hơn nữa chung cư này cách đại học Z khá gần, chỉ đi mười mấy phút là đến nơi, thế nên trong khi ba mẹ đã dọn đến nhà mới, Mạnh Vãn vẫn ở lại nơi này. Về đến nhà, thấy căn hộ của mình bật đèn sáng trưng, cô bắt đầu nhức não.

Đỗ xe xong, Mạnh Vãn đeo túi xách đi vào thang máy, con số dừng lại ở tầng mười sáu, cô bước ra ngoài.

Vừa bước vào nhà, mẹ Mạnh đã chạy vội ra từ phòng khách, vẻ mặt hóng chuyện hỏi: "Hôm nay xem mắt thế nào? Luật sư Ngô đẹp trai lắm phải không?"

Mạnh Vãn đổi dép đi trong nhà, bĩu môi: "Đẹp trai thì có ích gì chứ, người ta chê con mở tiệm mì sợi thấp kém kìa."

Mẹ Mạnh nghe xong trừng mắt nhìn con gái mình: "Tôi đã sớm nói chị đổi việc bao nhiêu lần rồi, chị lại cứ thích đi học ông nội mở tiệm mì. "

Mạnh Vãn cũng trừng mắt nhìn mẹ Mạnh:

"Năm ngoái con kiếm ra tiền, là ai khen con tài giỏi ấy nhỉ? Còn có ai thường xuyên qua ăn chực ở tiệm mì mà không trả tiền? "

Mẹ Mạnh chột dạ, nhớ tới tiệm mì của con gái mình trang trí đầy phong cách, hai chàng đầu bếp chính đều đẹp trai ngời ngời, khách hàng phần lớn là sinh viên đại học Z, trong đó không thiếu mấy tiểu thịt tươi, bà và mấy phu nhân khác trong hội đánh mạt chược đều thích ăn ở đây.

Chuông báo tin nhắn wechat kêu ting ting mấy tiếng, mẹ Mạnh nhìn điện thoại, đoạn trở nên vui vẻ: "Mẹ của tiểu Ngô nói thằng bé rất thích con, đồng ý cho hai đứa tiếp tục này. "

Mạnh Vãn ngồi trên sô pha, vừa ăn đào vừa lầm bầm: "Thôi đi mẹ, con và anh ta không thể đâu, dù anh ta có thích con thì bà đây cũng xin chê."

Cô cực kì lười yêu đương, nếu cho cô sống với một người đàn ông thì một là anh ta nhịn cô, hai là cô nhịn anh ta.

Mẹ Mạnh tốn nước bọt khuyên con gái cả đêm cũng vô dụng, sáng hôm sau bà không thèm làm bữa sáng nữa, tức tối thở phì phò rời khỏi nhà.

Tiệm mì mở cửa lúc mười giờ, Mạnh Vãn ngủ một mạch đến tám giờ, đặt một phần ăn sáng qua app giao hàng rồi mới rời giường đánh răng rửa mặt.

Hôm nay đồ ăn tới sớm, Mạng Vãn vừa tắm xong liền nhận được điện thoại của anh shipper, cô vội vàng mặc tạm cái quần short và áo ngắn tay, để nguyên đầu tóc ướt rượt ra ngoài. Mở cửa chẳng thấy ai, Mạnh Vãn đoán anh shipper đang ở trong thang máy nên đứng tại chỗ đợi.

Con số trên thang máy không ngừng biến đổi, chớp mắt đã đến tầng mười sáu.

Mạnh Vãn nở nụ cười quen thuộc, nhưng không ngờ người đi ra là một anh chàng đẹp trai. Anh mặc áo sơ mi trắng gọn gàng, một tay xách túi ni lông lớn, một tay kéo vali. Nhìn thấy cô, người đàn ông hơi dừng bước, liếc mắt nhìn vài cái, thản nhiên gật đầu nhẹ xem như chào hỏi, sau đó đi lướt qua rồi dừng trước cửa nhà đối diện.

Mạnh Vãn nhíu mày, nhà đối diện là của giáo sư Lục mà. Cả nhà ông đã sớm dọn sang Mĩ định cư, lâu lắm rồi không thấy trở về. Người đàn ông này là khách trọ sao? Nhưng phòng trống ở nhà giáo sư Lục hình như chưa từng cho thuê.

"Chị đặt hàng đúng không ạ? "

Mạnh Vãn vẫn đang chăm chú nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng thì nghe tiếng anh shipper gọi.

Cô hoàn hồn, nhận cơm rồi cười nói: "Cảm ơn anh."

Anh shipper đi rồi, Mạnh Vãn trở về nhà, thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng kia lục túi xách, hình như đang tìm chìa khóa, cô nhịn không được hỏi: "Anh là khách thuê nhà của giáo sư Lục sao?"

Nếu hai người sau này là hàng xóm thật thì phải làm quen một chút mới được.

Lục Triều Thanh như thể đang nghe thấy chuyện cười, anh quay lại, nhíu mày hỏi: "Cô không biết tôi?"

Trước kia hai nhà Lục, Mạnh ở đối diện nhau, mặc dù không hay qua lại, nhưng nếu tình cờ gặp ngoài đường sẽ chào hỏi tán gẫu vài câu. Lục Triều Thanh cực kì có ấn tượng với mẹ Mạnh, theo anh nhớ thì Mạnh Vãn là cô nhóc rất thích mặc váy, được mỗi cái mặt xinh, còn lại chẳng khác gì mấy đứa con gái thích làm nũng ngoài kia.

Lục Triều Thanh vừa tốt nghiệp trung học đã theo cha mẹ sang Mĩ định cư, khi đó Mạnh Vãn mới lên cấp 3. Theo đúng lý thuyết thì một học sinh trung học không dễ quên như vậy. Nhưng qua sự bất mãn hằng năm của mẹ Mạnh với thành tích thi cử của con gái, có thể suy đoán ra được IQ của cô nàng này không được cao lắm.

Mạnh Vãn thực sự không nhớ nổi Lục Triều Thanh là ai.

Cô chỉ nhớ nhà họ Lục có một người con trai học siêu giỏi. Anh lớn hơn cô hai tuổi, nghe nói còn là một tên mọt sách, rất ít khi ra ngoài chơi. Mạnh Vãn chẳng mấy khi thấy mặt anh, chỉ nghe nhiều qua lời của mẹ Mạnh. Hôm nay nói Triều Thanh nhà người ta nhận được phần thưởng gì đó, mai lại nói Triều Thanh nhà người ta đạt thành tích một trăm điểm các môn...

Sau đó nhà họ Lục chuyển đi, Mạnh Vãn vô cùng sung sướng khi mẹ già nhà mình không đi khen con nhà người ta nữa!

"Anh là?" Mạnh Vãn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, vắt óc cũng không nhớ ra nổi là ai. Người đẹp trai thế này nếu đã từng gặp qua chắc chắn cô không thể quên được.

Lục Triều Thanh nhìn cô nàng đang mông lung trước mặt mình, cuối cùng kết luận cô chẳng những không thông minh, mà trí nhớ cũng kém hơn người bình thường.

"Tôi là Lục Triều Thanh." Anh không quá kiên nhẫn nói, tay vẫn tiếp tục sờ soạng tìm chìa khóa trong túi quần, vừa ngẩng mặt lên thì thấy Mạnh Vãn đang bịt miệng đầy khoa trương.

Nếu vậy thì hỏng bét rồi, Lục Triều Thanh trong truyền thuyết đã quay về!

Mạnh Vãn dùng ánh mắt khó tin quét từ trên xuống dưới thân hình cao ít nhất một mét tám của anh. Kí ức cuối cùng của cô đối với người

đàn ông này là bộ dáng cao gầy của nam sinh lớp mười hai. Năm nay Lục Triều Thanh tầm hai bảy đến hai tám tuổi, tựa như một mầm cây nhỏ vươn thành một cây đại thụ thẳng tắp cao lớn. Anh cũng thay đổi khá nhiều, khí chất lại càng mạnh mẽ, làm sao cô có thể nhận ra chứ.

"Anh...anh đã về nước rồi?" Mạnh Vãn ngơ ngác hỏi.

Lục Triều Thanh không muốn trả lời câu hỏi thiếu não này.

Người đàn ông lạnh lùng khinh bỉ, kiểu như tôi không thèm so đo với cô, Mạnh Vãn cuối cùng cũng nhận ra mình hơi vô duyên, cô lúng túng giải thích: "Thật xin lỗi, chỉ tại lâu lắm rồi không gặp, anh khác xưa quá."

Lục Triều Thanh ồ một tiếng.

Không sao, một số người trời sinh đã ngốc, anh hiểu được.