Bạn Trai Hai Mặt

Chương 13




10 năm trước...

Nhìn lại khung cảnh 10 năm trước mà cứ ngỡ như đó là một nơi khác vậy. Cái khung cảnh ngày xưa, khi mà La Đông Phong vẫn còn là một cậu nhóc 10 tuổi, cái thành phố rộng lớn ấy biến đâu mất tăm. Thay vào đó là một khu đô thị nhỏ xíu.

Tuy cảnh sắc thay đổi nhanh như chớp như vậy thế nhưng, hai cái tập đoàn Dung Viên và Lâm Tĩnh lúc nào cũng như oan gia ngõ hẹp đã xuất hiện từ cái thời xa lắc xa lơ.

Nói đến 2 tập đoàn thì nhớ đến cái gì đầu tiên nhỉ? Đương nhiên là hai đối thủ mà cạnh tranh về tốc độ cả ngày lẫn đêm đều không biết mệt - La Đông Phong 10 tuổi và thiên kim tiểu thư Lâm Tư Nguyệt 9 tuổi.

---------------------------

Một buổi sáng trong lành. Tiếng chim kêu ríu rít trên các cành cây. Thêm vào đó là làn khói bụi trắng bay mịt mù hòa lẫn vào cái khung cảnh đẹp đẽ, nên thơ ấy của một buổi sáng đẹp trời. Hung thủ không ai khác ngoài La Đông Phong và Lâm Tư Nguyệt.

Ghê thật! Hóa ra hai người này đã là đối thủ từ khi còn học tiểu học rồi. Còn sau đó, xa hơn nữa, cách 2 đối thủ kia gần 1 km, một bóng dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt đầy vẻ thư sinh chạy theo đằng sau, thở hổn hển không ra hơi. Là Lục Vũ Bình. Lục Vũ Bình sống với La Đông Phong từ khi cả 2 vẫn còn là học sinh lớp lá, lớp mầm. 2 người kia vui vẻ quá nhỉ! Chẳng lo cho cái thân tội nghiệp của Lục Vũ Bình đang uể oải chạy đang sau này.

Trên con đường ấy, một "thiên thần" hiện ra trong bộ đồng phục của trường. Lâm Tư Nguyệt như một vị tiểu thư đài các nào đó đến chơi. Trong bộ váy kẻ sọc caro màu đen trắng, chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc áo khoác màu xanh bên ngoài. Không thể thiếu chiếc cà vạt đang bay về phía sau, phất phơ trước gió vì cô quá nhanh. Mái tóc nâu xen chút đen, ngắn ngang vai bay trong gió.

Chiếc giày patin của cô vẫn giống như 10 năm sau, vẫn là công việc đuổi sát nút La Đông Phong.

La Đông Phong thì hệt như một vị công tử từ một vùng đất xa xôi mới tới đây vậy. Cũng là chạy đua trong bộ đồ đồng phục của nhà trường nhưng sao đẹp đến thế. Chiếc quần đùi hơn đầu gối một tí, cũng là kẻ sọc caro trắng đen. Áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác màu xanh mà cậu không cài cúc ở ngoài.. Khác với bộ đồng phục của nữ, áo khoác của nữ có đầy đủ khuy từ trên xuống dưới. Nhưng với áo của nam thì chỉ có duy nhất một chiếc khuy ở chính giữa. Thế nên khi La Đông Phong đang chạy đua, cậu không bao giờ cài khuy. Vì vậy nên chiếc áo luôn bay về phía sau, nhìn dáng người trông như thể một tay đua chuyên nghiệp.

Cũng chỉ vì lúc nào cả hai cũng đi học quá muộn nên bất đắc dĩ mới phải dùng ván trượt và patin. Nhưng cũng là lúc thích hợp để họ có thể đua tốc độ. Đến nơi chỉ cần nói rằng: "Tụi cháu vì đi học muộn nên mởi phải dùng ván trượt và giày patin" thế là ổn thoả. Với lại, nhờ đi với tốc độ cao nên họ chỉ mất 1 phút để đến trường. Trong khi một người bình thường thì lại dành cả quãng thời gian đẹp đẽ của mình để đi tới trường. Như vậy, xem ra tốc độ của hai người này lúc nhỏ cũng ghê gớm không kém bây giờ.

Tuy nhanh thế nhưng lúc nào đến nơi cũng nghe thấy tiếng trống vang lên giòn dã. Như thế tức là, cả hai đều đi học truóc lúc vào học những 1 phút. Xem ra đến cả tật xấu của hai người cũng trùng hợp 1 cách...quá đáng.

Tiểu Nguyệt Nhi thua La Đông Phong 1 tuổi nên cô học lớp 4, tầng1. Còn La Đông Phong thì 10 tuổi, học lớp 5, phòng lại ở tầng hai.

- Mẹ kiếp! Sao cầu thang dài vậy?

La Đông Phong tức đến phát cáu rằng tại sao lớp của cậu lại xa đến như vậy. Còn Tiểu Nguyệt Nhi chỉ cần bước vài bước là tới lớp. Thế nên lúc nào trước khi vào học, cô đều giơ tay lên chào. Nhưng chỉ là một lời chúc: Chúc lên lớp tốt đẹp.

La Đông Phong đúng là xui tận mạng. Lớp ở tầng 2, lại còn ở dãy cuối cùng nữa chứ. Mong rằng cậu sẽ đến trước giáo viên. Nếu không thì...

Xoạch!

Tiếng cửa lớp mở ra. Kèm theo đó là tiếng thở hổn hển không ra hơi của La Đông Phong. Sao lúc nào cũng đến trường cùng nhau nhưng cậu lúc nào cũng là người vào lớp cuối cùng nhỉ? Cả Lục Vũ Bình. Người chạy chậm nhất hội cũng vào lớp trước cậu. Vì sao? Vì lớp của nó đối diện ngay cổng trường. Chạy một mạch là vào lớp liền. Ai như La Đông Phong. Đã phải "quay gót" một góc 90 độ rồi lại còn phải chạy lên cầu thang 42 bậc. Lại phải " quay gót " thêm lần nữa để chạy về cuối dãy hành lang. Cậu đúng là xui không ai bằng mà.

(Còn tiếp)