Bạn Trai Dính Người Của Tôi

Chương 32-2




Nếu gạt cái nóng oi bức qua một bên, thì đây thực sự là một nơi rất đẹp.

Có núi, có nước, núi cao bao phủ rừng trúc và đám rêu xanh, nước chảy róc rách, được ánh mặt trời soi chiếu trở nên óng ánh long lanh, nước ào ào từ khe núi đổ xuống.

Dòng nước đổ xuống phía dưới tạo thành một cái hồ nho nhỏ, nước hồ xanh biếc, có một chiếc thuyền nhỏ đậu trên mặt nước, ở mui thuyền có một cô gái dân tộc Thổ gia đứng che ô và vẫy tay với chúng tôi.

Con đường lát đá và cả núi ướt dầm dề, tất cả con đường đều dày đặc hơi nước.

Vừa nóng, vừa oi, lại còn có hơi nước, cảm giác này giống như ——

"Lồng hấp." Lục Hi đánh giá một cách chính xác, lấy mu bàn tay lau đi những giọt mồ hôi lăn trên má.

Quả thực, giống như bị nhốt trong lồng rồi hấp chín lên vậy. Cho dù có che ô thì cũng chả có tác dụng gì. Sức nóng của ánh mặt trời xuyên qua lớp ô cũng tương đương như lòng người ấm áp. Mồ hôi từ trán không ngừng tuôn ra, lúc đầu tôi còn liên tục đưa tay lên lau, nhưng sau khi đi được một đoạn như vậy, tôi dứt khoát để mồ hôi tự lăn xuống cằm, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Lau xong lại có, chi bằng không lau, khỏi lãng phí khăn giấy vào những chuyện vô ích.

"Anh biết không, giờ em có một ý tưởng." Tôi lên tinh thần, túm lấy tay áo Lục Hi.

"Là gì?"

Tôi khô không khốc kể chuyện cười: "Nếu sau này đi công tác, em có thể xin tới nơi này thực tập một năm......Có khi chưa đầy nửa năm, lúc em trở về người gầy như que củi......"

"Không được!!!"

Tôi bị hấp hơi đến mức chóng cả mặt, ngơ ngác nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Lục Hi, cười phì một tiếng —— hình như đây là nụ cười thật lòng đầu tiên của tôi trong ngày hôm nay.

Vì bị thời tiết cộng với cơn buồn ngủ hành hạ nên tôi chỉ trưng ra cái mặt ủ ê, chán chường.

Tuy tâm trạng đột nhiên tốt lên là vì dáng vẻ Lục Hi hoảng hốt trừng to đôi mắt, nhưng tôi vẫn thấy hơi có lỗi với cậu.

"Em còn lâu mới tới chỗ này, em không thích thời tiết tí nào cả, vừa rồi em nói 'nếu' thôi, anh đừng căng thẳng nha."

Lục Hi chớp chớp mắt, nét mặt đột ngột thay đổi, đôi mày cau lại, tôi nhìn cậu nhắm mở mắt vài lần nữa, đôi mắt màu trà dần chảy ra những giọt nước mắt.

"Sao vậy?" Tôi hoảng sợ, trong phút chốc cho rằng Lục Hi khóc là vì lời nói đùa của tôi.

Nhưng cẩn thận xem xét lại, biểu cảm của cậu ấy giống đang khó chịu hơn —— khó chịu về mặt sinh lý.

Tôi vội vàng đi tới nhìn vào mắt cậu: "Có gì bay vào mắt sao?"

Cậu cau mày, hai mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt chảy xuống: "Vừa nãy mồ hôi chảy vào trong mắt......"

Chỉ nghe câu này thôi tôi cũng cảm thấy hai mắt mình nhói đau.

Theo bản năng lấy tay lau hai mắt mình rồi từ trong túi lấy ra tờ khăn giấy đưa cho Lục Hi: "Anh lấy cái này lau nước mắt đi, chờ lúc nữa khóc xong là ổn."

Tôi ra chỗ bố mẹ bảo hai người họ đi theo hướng dẫn viên trước, rồi cầm lấy cái ô to đùng của Lục Hi, kéo cậu ra phía lề đường, dùng hết sức bình sinh giơ ô cao lên để che nắng cho cậu ấy.

Lúc này mới thấy chiều cao chênh lệch nhiều bất tiện ra sao.

Chiếc ô khá to và nặng, để nâng được nó lên thì phải cầm bằng cả hai tay, cầm lâu cánh tay sẽ có cảm giác hơi đau. Nhưng đồng thời cũng dấy lên cảm giác tự hào khó tả. Tôi vì bạn trai mà che mưa chắn gió!

Lục Hi đứng dưới tán ô tập trung khóc, vừa khóc vừa lấy khăn giấy lau đi, nước mắt từng giọt từng từng giọt rơi trên gò má, đọng lại trên dưới cằm không chịu rơi xuống, đúng là muốn ai nhìn vào cũng phải trụy tim đây.

Lặng lẽ thưởng thức một lúc, tôi mới phát hiện những người đi ngang qua đều đang dùng một ánh mắt muôn nói nhưng lại thôi nhìn chúng tôi.

Tất nhiên, phần lớn ánh mắt đổ dồn lên người Lục Hi. Biết làm sao đây, cao hơn 1m8, đẹp trai, còn đang khóc nữa chứ —— mấy cái nhân tố này kết hợp với nhau thì rất dễ làm người ta chú ý tới.

Mấy cô gái đi ngang qua nhìn thấy nước mắt của Lục Hi mà đau lòng không thôi, rồi nghi hoặc nhìn tôi đang dốc sức che dù cho Lục Hi, còn có một cô gái muốn đưa cho Lục Hi một bao khăn giấy mới nhưng bị Lục Hi lùi về sau một bước, lịch sự từ chối.

Cô gái ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, quả thực ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.

*Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh (哀其不幸, 怒其不争): đây là danh ngôn của Lỗ Tấn, từ cuốn tiểu thuyết 《Khổng Ất Kỷ 》. Ý của cả câu này là vì cảnh ngộ của ai đó mà đau lòng (Ai kỳ bất hạnh), vì ai đó không biết tranh giành mà cảm thấy tức giận thay cho họ (nộ kỳ bất tranh).

Mấy tên con trai đi ngang qua nhìn Lục Hi với vẻ khinh khỉnh cho rằng cậu là tên ẻo lả, còn có một ông bác đi tới vỗ vai Lục Hi ân cần nói: "Thằng nhóc này, đàn ông đàn ang khóc gì mà khóc, không chuyện gì là không vượt qua được nghe chưa!"

Cuối cùng ông bác ghé sát tai Lục Hi, tự cho là nhỏ giọng mà khuyên bảo: "Cãi nhau với bạn gái hả? Cháu xem người ta còn đang che ô cho mình kìa, khóc gì mà khóc, ra dỗ người ta đi, con bé thích cái gì thì mua cái đấy, đàn ông con trai co được dãn được."

"Chúng cháu không cãi nhau." Lục Hi vừa khóc vừa cười, "Với cả, cô ấy muốn gì cháu cũng sẽ nhất định mua cho cô ấy."

Ông bác vô cùng ân cần quay sang cười với tôi: "Ây dà, đúng là tuổi trẻ!"

Tôi không thể bật ra lý do thực sự khiến Lục Hi khóc, vì thế tôi cũng nhìn ông bác rồi mỉm cười theo: "Dạ."

Ông bác hài lòng bỏ đi, cuối cùng Lục Hi cũng khóc xong, trừ đôi mắt còn đang ửng hồng ra thì không còn xót nữa.

"Mệt lắm rồi đúng không?" Cậu cầm lấy ô, một bàn tay đưa ra xoa bóp cổ tay tôi.

"Tàm tạm." Tôi lắc lắc cánh tay có phần nhức mỏi của mình, "Em thấy mình không đủ sức."

"Không đủ sức?"

"Kiểu như......Em nghĩ mình phải cầm được cái ô này bằng một tay, như thế thì em sẽ rảnh một bên tay."

Vẻ mặt Lục Hi trở nên vi diệu, sau đó cậu rơi vào sự im lặng khó miêu tả, chẳng qua bàn tay cậu ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi.

Vì không thấy tâm trạng cậu ấy xấu đi, tôi liền để cậu ấy tiếp tục im lặng. Ở trong đầu ai thi thoảng cũng sẽ có những suy nghĩ linh tinh này nọ, tôi chính là một ví dụ điển hình.

............

Nhưng tôi cũng hiểu đổi chút mỗi khi Lục Hi nói cậu ấy muốn biết suy nghĩ của tôi thì có tâm trạng như thế nào.

Cái cảm giác mỗi khi đối phương nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì đó mà mình thì như bị gạt ra ngoài, tuy rằng chưa tới mức lo lắng giống Lục Hi, nhưng trong thâm tâm tôi cũng có chút mất mát.

Trong im lặng, chúng tôi tăng tốc bước chân bắt kịp đoàn người.

Đang đi tôi bỗng cảm thấy mắt có hơi đau.

Ánh mặt trời quá chói mắt? Chớp mắt một cái.

............

Không có tác dụng.

Mồ hôi chảy vào? Không phải, nếu không tôi đã có cảm giác.

Có phải là lông mi rơi vào mắt không?

Dụi mắt, càng lúc càng đau, cuối cùng tôi thậm chí không mở mắt ra nổi.

"Tiểu Nhạc, mắt làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Vừa nhắm mắt lại, tôi nghe thấy Lục Hi lo lắng hỏi tôi.

"Em cũng không biết." Tôi nói, nước mắt cũng có cảm giác đang dần chảy ra. Tôi cố gắng mở to mắt ra nhưng tầm nhìn của tôi đã bị mờ đi bởi nước mắt: "Không phải mồ hôi chảy vào mắt, em cũng chẳng biết sao lại thế nữa càng lúc càng đau......"

Càng nói càng đau, càng đau càng khóc, càng khóc càng khó chịu, tôi cảm nhận rõ ràng cảm xúc của mình đang dần trở nên bực bội, khuôn mặt nhăn như khỉ.

"Lục Hi bây giờ anh đừng có nói chuyện với em." Tôi nghẹn ngào khóc ngay khi vừa mở miệng nói.

"Tại sao? Em sao vậy?"

"Tóm lại đừng có nói chuyện với em, giờ em đang đau mắt nên tâm trạng không tốt, em sợ không kiềm chế được mà mất bình tĩnh." Tôi cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, thuận thế ôm lấy eo Lục Hi, vỗ về cảm xúc của cả hai: "Để em dựa vào một lúc đi, anh giúp em xem thử xem cái gì làm mắt em đau."

"Ừm, được......" Lục Hi một tay cầm ô, một tay xoa đầu tôi, "Không sao đâu, không vui thì đừng giữ trong lòng, muốn nổi giận thì cứ nổi, anh biết mắt bị đau thì rất khó chịu."

"Nổi giận cũng đâu khiến mắt em hết đau đâu!"

Lục Hi vui mừng khích lệ tôi: "Đúng vậy, chính là như vậy, tiếp tục đi."

"......Em không có giận."

"A, cứ tiếp tục như vừa nãy không được sao?"

"Được rồi, em không có nhiều sức để cáu giận đâu, so với cái này, sao anh không nghĩ thử xem vì sao mắt em đau?"

"Ừm......" Lục Hi nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Có thể là do.....em nhỡ tay dụi kem chống nắng vào mắt chăng?"

Như được khai mở một chân trời mới.

"Anh nói đúng rồi!" Tôi vừa khóc nức nở vừa hết sức kích động ôm chầm lấy cậu.

Có phải vì tôi đã tìm ra được nguyên nhân nên dường như cơn đau cũng lập tức giảm bớt?

Xem ánh mắt của người qua đường, chắc họ đang nghĩ tôi với Lục Hi là hai đứa tâm thần.

Tôi vẫn nhớ rõ trên tay mình vẫn còn rất nhiều kem chống nắng, vì thế tôi không dám nhúc nhích, ngửa đầu lên để Lục Hi lau nước mắt dùm.

"Còn đau không?"

Chớp chớp mắt, lắc đầu, cả người khoan khoái trở lại.

"Vậy đi thôi chứ?"

"Vâng."

Vì chúng tôi ở ven đường rớt nước mắt nên đã lãng phí rất nhiều thời gian, đến khi chúng tôi bắt kịp đoàn người thì màn biểu diễn đã kết thúc. Nhưng chúng tôi đều không quá để tâm tới chuyện này, cứ thế theo lời chỉ dẫn của hướng dẫn viên du lịch đi về phía trước để xem một cái thác nước nghe nói rất nhỏ.

............

Đúng là rất nhỏ, thay vì nói là thác nước thì nói đây là một khe núi chảy ra nhiều nước sẽ hợp lý hơn.

Nước chảy xuống phía dưới, tảng đá phủ kín rêu xanh được xối nước đến xanh tươi mơn mởn, dưới chân núi là một hồ nước nhỏ xanh biếc.

Nhiều người cởi giày dẫm lên nước, một số người lại vốc nước lên rửa mặt.

"Em muốn xuống không?" Đang đứng yên nhìn mặt nước, Lục Hi đột nhiên hỏi tôi, "Cho mát mẻ hơn."

"Em không đi đâu, phải cởi tất với giày phiền lắm." Hơn nữa nếu làm vậy toàn bộ vết sẹo sẽ lộ ra, nếu được, tôi không mong Lục Hi nhìn thấy nó.

Ngay cả khi chúng tôi biết rõ sự tồn tại của nó, nhưng không nhìn thấy thì vẫn tốt hơn nhiều.

"Không sao cả......Xuống đi."

"Rất phiền phức luôn đấy?"

"Ừm, anh biết, không vấn đề gì." Lục Hi mỉm cười.

Tôi nhìn ra được điều gì đó từ nụ cười của cậu, vì vậy tôi gật đầu đồng ý.

Cởi giày với tất ra, tháo túi xuống, cẩn thận dẫm chân vào làn nước.

Vừa mát vừa dễ chịu, dưới mặt nước là những phiến đá phủ đầy rêu xanh, trơn trượt.

Chậm rãi bước hai bước, tôi quay đầu lại nhìn Lục Hi.

Cậu đứng ở trên bờ, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt ấy giống như đứa con chiên ngoan đạo đang thành kính nhìn ngắm tín ngưỡng của mình.

Trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ.

Xách váy dẫm lên mặt nước chạy vào bờ, tay giữ váy, thừa dịp Lục Hi bị bất ngờ không để ý, nâng chân trái lên, đá ——

—— cho Lục Hi cả người ướt đẫm nước.

"......Tiểu Nhạc?" Lục Hi lau nước dính trên mặt, ngơ ngác nhìn tôi, nước dính trên lọn tóc nhỏ từng giọt xuống đất.

"Anh xem, cho dù khả năng chạy bộ của em chẳng ra gì, nhưng té nước ướt người anh thì không thành vấn đề." Tôi nói, nhịn không được nở nụ cười.

Sau đó Lục Hi cũng cười theo tôi.

Chúng tôi giống như hai đứa ngốc không biết điểm dừng, một đứa đứng dưới nước, đứa còn lại cả người ướt sũng đứng trên bờ, nhìn nhau cười không ngớt.

Đến bây giờ tôi mới thật lòng cảm thấy đi du lịch là một chuyện không tồi.

Cơ mà tôi với Lục Hi có tham quan mấy danh lam thắng cảnh không? Có để ý hướng dẫn viên du lịch nói không? Cái nào cũng không. Chúng tôi chỉ là hai người, một người đứng bên lề đường khóc tu tu, khóc tới mức bỏ lỡ cả tiết mục biểu diễn, bây giờ lại chạy xuống đây nghịch nước, mà khéo cái thác nước nhỏ này cũng có một điển tích nào đó mà tôi không hề hay biết.

Nhưng bây giờ chúng tôi rất vui vẻ.

Hoàn toàn thả lỏng, vui vẻ không gì sánh được.

Mùa hè sau này, có lẽ tôi có thể trực tiếp đeo dép rồi.

Ai mà ngờ được, lại ngay tại đây ngay tại thời điểm này chứ.

Không ai có thể ngờ được.