Bạn Trai Cuồng Bạo

Chương 19:Thực chất luôn để tâm




Buổi chiều tối vừa rời khỏi nhà tắm nữ, Du Uyên Nhi bị những lời bàn tán níu chân lại, đây không phải lần đầu tiên cô nghe thấy có người chỉ trích cô vì khuyên Khang Bất Dịch tham gia khóa huấn luyện này, họ đều cho rằng vì sự xuất hiện của anh khiến họ mất tự do không thể thể hiện bản thân thoải mái.

"Cậu nói thử xem, cô gái tên Du Uyên Nhi đó đúng là không biết xấu hổ, mình nghe bạn cùng lớp cô ta nói cô ta trước mặt chỉ huy và cả lớp khen Khang Bất Dịch đẹp trai, đúng là đồ nịnh bợ"

Nghe vậy nữ sinh đứng ở giữa cười lạnh, nói thêm vào: "Còn phải nói, con nhỏ đó không biết dùng cách gì để hẹn hò được với Khang Bất Dịch, trước mặt cậu ta phải tỏ ra ngây thơ, nhìn cũng có vẻ hiền lành thực chất cũng chỉ là loại nồi nào úp vung nấy"

Du Uyên Nhi không hề tức giận trước những lời lăng mạ kia, cô thẫn người nhìn ba cô gái đang chụm đầu vào nhau trò chuyện ở ngay bồn nước sinh hoạt chung trước nhà tắm. Nước mắt Du Uyên Nhi chợt rơi ra, cho dù bọn họ có nói gì thì cô vẫn một lòng tin tưởng Khang Bất Dịch bạo lực chỉ là bất đắc dĩ, cô nhất định chứng minh cho bọn họ thấy anh cũng là một người xứng đáng được yêu quý.

Ba nữ sinh vừa xoay đầu đã chạm mặt Du Uyên Nhi, biểu cảm bọn họ đều trở nên căng thẳng vội bước nhanh chân. Ái Ái nhanh hơn một bước chặn cả ba lại, cô cười lạnh châm biếm: "Có giỏi thì nói trước mặt đi, tụ bầy sủa như vậy thì hèn lắm!

Trước khi mọi chuyện trở nên phiền phức, Du Uyên Nhi đến ngăn Ái Ái lại kéo cô đi, ba nữ sinh kia không có ý tranh cãi, chỉ đứng nhìn theo.

Vừa đi được vài bước, tiếng Lý Vũ Hàn ngay từ trong nhà tắm nam bên cạnh vang vọng đến: "Ái Ái, chuyện gì vậy?"

Thấy vẻ mặt Ái Ái đầy giận dữ bị Du Uyên Nhi ôm người kéo đi, Lý Vũ Hàn đoán được có chuyện vội chạy đến xem, nôn nóng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Còn chuyện gì nữa!" Ái Ái bức xúc lên giọng lườm ba nữ sinh kia, vừa thấy Khang Bất Dịch từ phía sau lưng Lý Vũ Hàn đi đến, cô liền cao giọng tố cáo: "Bất Dịch, cậu mau đến đây xem ba con chó sủa bậy bạn gái cậu này"

Sắc mặt ba nữ sinh tái xanh khi ánh mắt lạnh lẽo của Khang Bất Dịch lướt qua. Anh đi đến chổ Du Uyên Nhi, giọng điệu vẫn bình thản như thường: "Bọn nó làm gì cậu?"

"Không có" Du Uyên Nhi vội lắc đầu, cô không muốn có chuyện không hay nào sẽ xảy ra.

"Cái gì mà không có" Ái Ái tức giận lớn tiếng với Du Uyên Nhi, quay sang Khang Bất Dịch rành mạch kể lại: "Bọn nó nói Uyên Nhi khen cậu đẹp trai là không biết xấu hổ, đồ nịnh bợ, còn nói Uyên Nhi trước mặt cậu tỏ ra ngây thơ, thực chất nồi nào úp vung nấy"

Ra sức lay người Ái Ái ngăn cản cũng không thể ngăn miệng cô, Du Uyên Nhi mặt mày nhăn nhó khổ sở nhìn sang Khang Bất Dịch, vừa thấy anh xoay người đi về hướng ba nữ sinh kia, cô vội dùng sức ôm cánh tay anh lôi đi.

Thành công kéo được Khang Bất Dịch chuyển hướng, lúc Du Uyên Nhi xoay đầu kiểm tra thì ba nữ sịn kia đã bị dọa đến mức quỳ gối trên mặt đất, mặt mày trắng bệt, hai mắt trợn tròn kinh hãi.

Đến trước ký túc xá nam, Du Uyên Nhi đẩy Khang Bất Dịch vào trong, nghiêm trọng nói: "Không có gì đâu, cậu đừng... đừng nổi giận, mau về phòng ngủ đi"

Đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo nhẹ không hài lòng, Khang Bất Dịch hai tay đút túi quần lửng, nhìn chằm chằm vào Du Uyên Nhi với thái độ dò xét.

"Bất Dịch, cậu đã hứa không được đánh người" Du Uyên Nhi bất an lên tiếng nhắc nhở.

"Quên rồi" Khang Bất Dịch thản nhiên đáp, song quay lưng trở vào ký túc xá nam.

Dõi theo Khang Bất Dịch khuất khỏi tầm mắt, nước mắt Du Uyên Nhi lại tuôn trào, cô sợ phải nhìn thấy anh động thủ, sợ nhìn thấy anh trở lại giống như trước kia ngay trước mắt cô. Du Uyên Nhi biết, Khang Bất Dịch chỉ nói như vậy vì đang không vui, trong lòng anh không muốn như vậy nhưng chẳng phải người ta nghĩ đến mới nói ra hay sao?

Ái Ái đến gần vỗ vai an ủi cảm xúc của Du Uyên Nhi, Lý Vũ Hàn đứng ở ngay sảnh đợi cả hai bước vào cửa ký túc xá nữ anh mới quay trở vào trong.

Lý Vũ Hàn về phòng, phát hiện Khang Bất Dịch vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra sân chung giữa hai ký túc xá, từ vị trí của cửa sổ hoàn toàn có thể nhìn thấy cửa ra vào chính của ký túc xá nữ. Lý Vũ Hàn không cần đoán cũng biết Khang Bất Dịch đã quay lại trạng trạng thái ngoài lạnh trong nóng, anh đến ngồi xuống giường sát ngay đó.

“Mày tính thế nào?”

“Thế nào là thế nào?” Khang Bất Dịch xoay người ngồi xuống giường đối diện Lý Vũ Hàn.

“Thì mấy đứa nói xấu Uyên Nhi khi nãy, dù gì mày cũng đã hứa không đánh người”

Khang Bất Dịch nằm xuống dùng tay lót đầu, bình thản lên tiếng: “Không đánh trước mặt cô ấy là được”

Lý Vũ Hàn cười lạnh, sớm biết tính bạo lực đã ăn vào máu Khang Bất Dịch, muốn thay đổi cũng không thể ngày một ngày hai, giờ chỉ còn cách để Du Uyên Nhi bám sát Khang Bất Dịch, lúc đó may ra mấy nữ sinh bên dưới khi nãy không phải đi gặp nha sĩ.

Hơn mười giờ đêm, trong căn phòng tối vang lên những tiếng xì xào, dưới ánh sáng le lói của trăng tròn bên ngoài cửa sổ, Du Uyên Nhi nằm trằn trọc lăn qua lăn lại, bỗng nhiên từ giường phía trên gục xuống một cái đầu cùng mái tóc dài bù xù, cô hoảng hốt suýt chút hét lên, nhờ nhanh tay mà che miệng lại không làm ồn đến người khác.

Cơn thót tim vừa qua đi, Du Uyên Nhi thở hồng hộc lấy lại tinh thần, nhỏ giọng thì thầm hỏi: “Ái Ái, cậu làm gì vậy?”

Ái Ái lắc mạnh đầu để hất tóc đang che mặt sang hai bên, buồn rầu nói: “Mình đói”

Du Uyên Nhi lặng lẽ đưa tay bóp chiếc bụng đã réo lên biểu tình suốt một lúc lâu của mình, cô và Ái Ái không ai hẹn trước đồng loạt nhìn sang Trư Mỹ Nhân đang trùm chăn kín đầu nằm tầng trên sát giường cả hai.

“Mỹ Nhân, cứu đói!” Ái Ái thì thào gọi.

Trư Mỹ Nhân kéo chăn xuống khỏi đầu, màn hình điện thoại chiếu vào mặt, miệng cô vẫn còn chóp chép nhai đồ ăn. Ái Ái bức xúc phóng sang trấn lột đồ ăn của Trư Mỹ Nhân, miệng lầm bầm trách mắng: “Dám giấu đồ ăn không chia, mau giao ra đây!”

Nghe thấy tiếng tranh chấp, vài nữ sinh chịu đói không nổi nữa lập tức ùa đến đu bám dưới giường Trư Mỹ Nhân xin xỏ: “Mỹ Nhân, chia cho mình với”

Trư Mỹ Nhân ngồi dậy, những túi đồ ăn vặt nhỏ giấu dưới chăn rơi ra, chưa kịp lên tiếng mọi người đã nhanh tay cướp đi, Ái Ái thủ sẵn tư thế vừa thấy liền huơ tay ôm một mớ lớn quăng xuống chổ Du Uyên Nhi, sau đó nhảy bổ xuống cùng ăn.

Trước mắt Du Uyên Nhi lúc này đồ ăn còn quý hơn vàng, cô ngồi bật dậy cùng đôi mắt sáng rực đốt cháy mớ đồ ăn trước mặt, nhanh tay xé vỏ cứu nguy chiếc bụng đói.

Đèn phòng bỗng nhiên bật sáng, chẳng biết ai báo cáo nhưng cô chủ nhiệm đã đứng ngay cửa lớp, một ánh mắt quét một vòng, thong thả mỉm cười: “Ai ăn thì mang hết đồ ăn theo cô”

Trư Mỹ Nhân ngơ mặt, vừa bị cướp đồ ăn xong chuẩn bị bị vạch tội lén mang đồ ăn vặt theo đến khu huấn luyện. Du Uyên Nhi nhìn sang Ái Ái vẫn còn đang tranh thủ ăn hết, Ái Ái thậm chí còn nhét vào miệng cô thúc giục mau chóng ăn cho no trước khi bị tịch thu hết đồ ăn.

Trong phòng ký túc xá nam nóng nực, Lý Vũ Hàn vẫn còn thức chơi game nghe thấy tiếng nói đồng thanh loáng thoáng bên tai, anh chồm người dậy nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện có năm sáu nữ sinh đứng trước ký túc xá bị cô chủ nhiệm phạt, nhìn thật kỹ mới nhận ra có cả Du Uyên Nhi và Ái Ái, anh vội lay Khang Bất Dịch dậy xem.

“Bất Dịch, bạn gái cậu bị phạt kìa”

Đang ngủ say nghe đến bạn gái bị phạt, Khang Bất Dịch lập tức bật dậy đến cửa sổ nhìn ra, phát hiện Du Uyên Nhi đang cùng những người khác hai tay cầm túi đồ ăn giơ thẳng ra phía trước, anh nhếch môi cười khi bắt gặp bánh bao ủy khuất lại xuất hiện trên mặt cô.