Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 49: gặp ba vợ.







Edit: Bạch Lan Tửu

 
Hạ Ngữ Băng không ngờ rằng, mới xác định quan hệ yêu đương với Lâm Kiến Thâm được ba ngày đã bị Hạ Tông Trạch phát hiện.
 
Phát hiện thì cũng không có gì không được, bản thân Hạ Tông Trạch cũng là một người ba tiến bộ, cũng sẽ không vì hai người yêu xa hoặc là quan hệ anh em trên danh nghĩa của hai người mà ngăn cản, nhưng vấn đề Lâm Kiến Thâm vốn không phải con người lại cản trở giữa mối quan hệ của hai người, là khác biệt giống loài...
 

 
Hôm sau vừa vặn là tiết Nguyên Đán, trước khi rời đi, Hạ Tông Trạch có đề nghị Lâm Kiến Thâm và Hạ Ngữ Băng ngày đó trở về cùng ăn một bữa cơm. Hạ Ngữ Băng còn đang bởi vì chuyện yêu đương bị phát hiện mà khẩn trương, trong mơ màng hồ đồ đáp ứng.
 
"Làm sao bây giờ?" Hạ Tông Trạch vừa đi, Hạ Ngữ Băng tê dại ngồi trên sô pha, lấy gối dựa che mặt, rầu rĩ nói: "Nếu không, trước đừng nói với ba thân phận thật sự của anh, chắc chắn ông sẽ không chấp nhận nổi."
 
"Hẳn là không đâu." Lâm Kiến Thâm ngồi bên cạnh cô, kéo khuôn mặt ửng đỏ của cô từ sau gối dựa ra: "Tôi thấy chú Hạ khá dễ nói chuyện, thấy tôi và em ở chung cũng chưa nói gì."
 
"Anh không hiểu, điều kiện tiên quyết để ba em không làm khó con rể, được thành lập trên cơ sở con rể là một con người bình thường." Hạ Ngữ Băng duỗi tay chọc chọc cái trán của Lâm Kiến Thâm: "Anh nhìn xem anh thường xuyên thò ra sừng rồng." Lại chọc chọc xương bả vai xinh đẹp của anh: "Còn có đôi cánh lớn mỗi khi ngã liền xuất hiện, có chỗ nào giống con người?"
 
Lâm Kiến Thâm thuận thế nắm lấy đầu ngón tay của cô, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ ngụy trang cẩn thận thành một con người bình thường, sẽ không bị phát hiện."
 
Hạ Ngữ Băng nhìn chằm chằm anh, Lâm Kiến Thâm cũng nhìn lại cô, ánh mắt thản nhiên.
 
Có một vấn đề Hạ Ngữ Băng đã băn khoăn từ lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hỏi ra miệng: "Lâm Kiến Thâm, anh thành thật nói cho em biết, mấy tháng nay anh đều đang suy nghĩ biện pháp trả thù Vương Uy?"

 

 
Đại yêu quái còn chưa học được cách nói dối, vừa bị hỏi như vậy thì đáp án đã viết hết lên trên mặt. Chỉ là anh cũng không định lừa gạt Hạ Ngữ Băng, nói thẳng: "Em biết từ lúc nào?"
 
"Lúc em còn ở dưới quê, có rất nhiều đêm đều nghe thấy âm thanh anh hiện hình bay ra ngoài, sau đó không lâu thì nghe được tin trong nhà Vương Uy bị kẻ trộm cạy két sắt, có lần ban đêm sau khi hắn đua xe trở về nhà thì có nhìn thấy "quỷ" cánh dài và sừng nhọn, sợ tới mức suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn giao thông... Khi đó em đã đoán được những việc này chỉ có thể do anh làm." Nói đến đây, cô lắc lắc đầu, duỗi tay nhéo nhéo cái mũi vừa cao vừa thẳng của anh: "Có biết là rất nguy hiểm không hả! Còn nói muốn ngụy trang cẩn thận thành con người, con người có thể làm được đến mức độ này ư?"
 
Lâm Kiến Thâm "hừ" một tiếng, tựa như thực sự không muốn đề cập đến vấn đề này: "Chẳng lẽ hắn ta không đáng phải chịu trừng phạt ư?"
 
"Ác giả ác báo, Vương Uy bày kế hãm hại anh, đương nhiên nên bị trừng phạt, nhưng không phải dùng phương thức này." Hạ Ngữ Băng vừa lo lắng vừa sốt ruột nói: "Anh thật là không hiểu về thế giới của con người, hiện tại góc nào cũng có camera, ngộ nhỡ bị chụp được dáng vẻ không giống người của anh thì làm sao bây giờ?"
 
Lâm Kiến Thâm cúi đầu, dựa thân thể lên trên người Hạ Ngữ Băng, còn dùng chóp mũi cọ cọ lên cổ cô, lấy lòng: "Tôi biết rồi."
 
"Ba em cũng đã điều tra gốc gác của Vương Uy, đã nắm không ít chứng cứ, anh đừng vội, sớm muộn gì cũng khiến hắn phải trả một cái giá thật đắt." Hai người vành tai kề tóc mai, hơi thở vừa ấm áp vừa ướt át đan xen, khiến cho đêm lạnh giá cũng ấm áp hơn rất nhiều. Hạ Ngữ Băng bị anh đùa đến cười khanh khách không ngừng, hơn nửa ngày mới dừng lại để hít thở, ôm lấy cổ Lâm Kiến Thâm, nói: "Việc cấp bách hiện tại là làm sao để qua cửa của ba em này."
 
Lừa gạt thì lại luôn có cảm giác áy náy, nói thật thì lại sợ một Hạ Tông Trạch đã có mấy mươi năm luôn tôn thờ chủ nghĩa duy vật bị đả kích mạnh mẽ, sẽ lấy gậy đánh uyên ương mất.
 
Trong lúc đang suy tư, Lâm Kiến Thâm hói: "Chú Hạ thích cái gì? Ngày mai là lần đầu đến nhà em, dù sao tôi cũng phải mang ít quà để làm lễ gặp mặt chứ."
 
Hạ Ngữ Băng cười: "Còn chưa bắt đầu mà anh đã nghĩ cách lấy lòng ba em rồi?"
 
"Hy vọng ấn tượng của ông ấy đối với tôi tốt một chút, nói không chừng sẽ không ngại tôi là một yêu quái." Lâm Kiến Thâm thật nghiêm túc mà suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này.
 
"Ba em cũng không thiếu gì, trước kia thích cất giữ rượu vang đỏ ngon, hiện tại có lẽ là tuổi lớn rồi, bắt đầu có hứng thú với nghệ thuật pha trà."
 
"Rượu vang đỏ, trà." Lâm Kiến Thâm gật gật đầu, ghi nhớ, lại nói: "Sớm biết như vậy đã làm cho ông một bộ trà cụ mang qua đây."
 
"Anh không cần khách khí như vậy, rượu vang đỏ quá quý, mua chút lá trà và ít trái cây mang qua là được rồi." Hạ Ngữ Băng cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc chuẩn bị này của Lâm Kiến Thâm vô cùng đáng yêu, mỗi lời nói và hành động đều là dáng vẻ mà cô thích nhất, nhịn không được cong cong mắt mày, nói: "Hơn nữa, anh đối tốt với con gái của ba em một chút, so với tặng bất kỳ thứ gì đều tốt hơn nhiều."
 
Sáng sớm hôm Nguyên Đán đó, Hạ Ngữ Băng dẫn Lâm Kiến Thâm về nhà chính.
 
Nhà họ Hạ nằm trong khu biệt thự xa hoa, trước khi vào cửa, Lâm Kiến Thâm một thân trang phục chỉnh tề không được tự nhiên mà chỉnh chỉnh cà vạt, một tay xách giỏ trái cây, một tay xách hai chai rượu vang đỏ, hơi lo lắng hỏi Hạ Ngữ Băng: "Em chắc chắn tôi như vậy được rồi chứ? Có cần chuẩn bị thứ gì khác nữa không?"
 
"Không cần mà, bạn trai của em là đẹp trai nhất." Hạ Ngữ Băng nhón mũi chân, đem một sợi tóc rũ xuống bên thái dương của Lâm Kiến Thâm vén ra sau đầu, rồi dùng keo xịt tóc cố định, chỉ cảm thấy khuôn mặt hoàn toàn lộ ra vẻ mạnh mẽ của Lâm Kiến Thâm anh tuấn, đẹp vô cùng.
 
Cô thưởng thức mỹ nam trong chốc lát, mới vỗ vỗ bả vai Lâm Kiến Thâm: "Không sao đâu, ba em đã từng gặp anh rồi, hôm nay chỉ được tính như lướt qua sân khấu mà thôi, đừng khẩn trương."
 
Lâm Kiến Thâm cười đến có chút thẹn thùng: "Tôi không bẩn nha.[1]"
 
[1] Đây là do tác giả chơi chữ 脏 (nghĩa là bẩn, dơ) và 张 (trong từ khẩn trương) có phát âm gần giống nhau là zang và zhang.
 
"..." Hạ Ngữ Băng cười đến gập người.
 
"Tôi không khẩn trương." Lâm Kiến Thâm làm như không có chuyện gì mà thay đổi lời nói.

 
Hạ Ngữ Băng ấn chuông cửa, người mở cửa là chị Lý, người phụ nữ nhỏ bé đến từ phía Nam này rất chăm chỉ và giỏi về nấu canh, luôn là người phụ trách vệ sinh và việc nấu nướng trong nhà.
 
"Tiểu Ngữ và bạn trai đến rồi." Chị Lý cười đến là hiền lành mộc mạc, hai tay xoa xoa trên tạp dề, nghiêng người đứng ở một bên, không nhịn được đánh giá Lâm Kiến Thâm vài lần, khen: "Ánh mắt Tiểu Ngữ thật tốt, đây là một chàng đẹp trai nha."
 
Lâm Kiến Thâm đã sớm học thuộc bài, gật đầu với chị, mỉm cười: "Chị Lý."
 
Thấy anh nho nhã lịch sự, chị Lý vui vẻ đến không kiềm chế được, liên tục gật đầu, nói Hạ Ngữ Băng biết chọn bạn trai.
 
"Cảm ơn chị Lý." Haj Ngữ Băng vui vẻ đổi giày, lại lấy một đôi dép mới từ tủ giày cho Lâm Kiến Thâm đi vào, hỏi: "Ba em đâu?"
 
"Ông Hạ đang đợi ở phòng khách đấy." Chị Lý đánh một ánh mắt, thấp giọng cười nói: "Hôm nay, ông Hạ gác lại hết việc ở công ty, từ sớm đã ngồi ở sô pha đợi rồi, trong một giờ đã nhìn đồng hồ hơn mười lần rồi."
 
"Ha ha ha!" Chút lo lắng của Hạ Ngữ Băng cũng tan biến, chỉ cảm thấy Lâm Kiến Thâm và Hạ Tông Trạch một người người so với một người đáng buồn cười hơn, hai người ngày thường đều là lạnh lùng đứng đắn, vừa đến lúc ba vợ và con rể gặp mặt thì khẩn trương giống như mấy đứa trẻ vậy.
 
"Mau vào đi!" Hạ Ngữ Băng nhiệt tình kéo kéo tay Lâm Kiến Thâm, chống lưng cho anh, đưa cái tên đại yêu quái anh tuấn đến kỳ lạ này đến trước mặt Hạ Tông Trạch, cười nói: "Ba, chúng con đến rồi!"
 
Nghe vậy, Hạ Tông Trạch mới vừa rồi còn đang xem đồng hồ liền vắt hai chân, chậm rãi cầm lấy một tờ báo mở ra, bày ra dáng vẻ của một tinh anh trong giới kinh doanh, khiến người ta cảm thấy nghiêm túc.
 
"Chú Hạ." Lâm Kiến Thâm chủ động chào hỏi ông, đặt trái cây và quà tặng lên bàn trà phía trước ghế sô pha, hiếm khi cung kính đến vậy, nói: "Lần đầu đến nhà, cũng không biết chú thích cái gì, đây là một chút tấm lòng."
 
Người thường ngày vẫn luôn ôn hòa lễ độ - Hạ Tông Trạch chỉ nâng lên một đôi mắt thâm thúy từ sau tờ báo, khẽ "ừ" một tiếng, rồi lại hạ mắt xuống chỗ nào đó trên tờ báo, thật sự rất lãnh đạm.
 
Hạ Tông Trạch không nói lời nào, Lâm Kiến Thâm đành đứng bất động ở một bên, sắc mặt bình tĩnh đến mức không nhìn ra vui hay giận.
 
Ba mình đang làm cái gì đây? Hạ Ngữ Băng thầm nghĩ: Ba đột nhiên bày ra dáng vẻ cao thâm khó dò như vậy là muốn cho con rể tương lai một đòn phủ đầu ư?
 
Hóa ra một người đàn ông thành thục ổn trọng, khi đề cập đến chuyện lớn cả đời của con gái, cũng sẽ trở nên lo được lo mất như người già thế này sao!
 
Hạ Ngữ Băng tháo khăn quàng cổ, bỏ mũ xuống, nhào xuống ngồi bên cạnh Hạ Tông Trạch, sau đó lấy tờ báo trong tay ông, gấp gọn, đặt lên bàn trà, nén cười nói: "Ba ba tốt, đừng giả bộ thâm trầm dọa người ta. Ba cũng không phải lần đầu gặp Lâm Kiến Thâm, tỏ ra chính thức như vậy làm gì ạ?"
 
 Lúc này Hạ Tông Trạch mới thay đổi sắc mặt, cuối cùng trên khuôn mặt căng chặt lộ ra nụ cười, đổi trở về dáng vẻ luôn tươi cười trò chuyện trước kia, xoa xoa đỉnh đầu Hạ Ngữ Băng, nói: "Con đó! Ba để con trở về nhận anh trai, con thì hay rồi, trực tiếp mang một người bạn trai quay về."
 
Lâm Kiến Thâm nhạy bén bắt được hai chữ "bạn trai"[2], trong mắt cũng mang ý cười, vội hỏi: "Nói vậy là, chú đồng ý cho cháu và Ngữ Băng ở chung một chỗ ạ?"
 
[2] Trong tiếng Trung, từ bạn trai là "nam bằng hữu", ở bản raw để là ba chữ, nhưng sang tiếng Việt chỉ để là "bạn trai" nên mình đổi thành hai chữ nhé.
 
"Không đồng ý có tác dụng sao? Tiểu Ngữ trở về từ dưới quê, tinh thần luôn không yên, chỉ có những lúc gọi điện cho cháu mới có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười, lúc mà hai đứa vẫn chưa xác định quan hệ đó, con bé vẫn luôn rơi lệ trước mặt chú, từng lời từng chữ đều là lo lắng cân nhắc vì cháu..."
 
"Ba!" Bị vạch trần, Hạ Ngữ Băng thẹn quá hóa giận, cắt ngang lời Hạ Tông Trạch: "Nào có nghiêm trọng như lời ba nói đâu!"
 
Lâm Kiến Thâm không phải người am hiểu biểu đạt tình cảm qua lời nói, ngay cả khi nghe được Hạ Ngữ Băng vì chuyện giữa hai người mà rơi lệ, anh cũng không thể nói được một câu dỗ ngọt, nhưng lại nhìn Hạ Ngữ Băng thật sâu, nghiêm túc nói: "Tiểu Ngữ là cô gái đầu tiên cháu thích, trước kia cháu không am hiểu mấy chuyện này nên đã khiến cho cô ấy chịu ấm ức, nhưng sau này sẽ không vậy nữa ạ."
 
Lời nói chất phác, so với bất kỳ lời thề non hẹn biển nào đều khiến lòng người rung động hơn.

 
Hạ Ngữ Băng không giấu được nụ cười và sự cảm động, ngược lại Hạ Tông Trạch từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ vuốt cằm: "Ăn cơm trước đã."
 
Trên bàn ăn Hạ Tông Trạch lấy ra sự khôn khéo của người làm ăn, luôn vặn hỏi Lâm Kiến Thâm, ví dụ như sau khi hai người ở chung một chỗ thì yêu xa hay là ở chung? Nếu quyết định ở chung thì ở lại Hàng Châu hay là trở về quê? Hai người có tính toán gì cho tương lai không? Dự tính mấy năm nữa thì kết hôn?
 
Ví dụ như này kia, nhiều đếm không xuể, Lâm Kiến Thâm lại từ từ trả lời từng cái một, không hề có một chút không kiên nhẫn nào.
 
"Cháu có thể vì Tiểu Ngữ mà ở lại Hàng Châu, chú đương nhiên rất vui." Hạ Tông Trạch buông bát đũa, dùng khăn ăn lau lau miệng, mới nói: "Nhưng mà cháu có nghĩ đến sau này cháu sẽ làm gì không? Nên làm sao để nuôi gia đình? Việc này rất quan trọng."
 
"Ba." Hạ Ngữ Băng vẫn đang yên lặng ngồi một bên, không nhịn được xen miệng, thay người bị hỏi mà một miếng cơm cũng không ăn được tử tế - Lâm Kiến Thâm mở miệng: "Con nghĩ kĩ rồi, nghề nghiệp của con tương đối tự do, về sau có thể cùng Lâm Kiến Thâm định cư ở dưới quê, sống cuộc sống tự cung tự cấp, cũng không có gì không ổn."
 
Lâm Kiến Thâm dĩ nhiên không đoán được Hạ Ngữ Băng sẽ nói như vậy, ngẩn ra trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngữ, em..."
 
Hạ Ngữ Băng duỗi tay ngăn anh lại: "Cứ quyết định vậy đi."
 
Hạ Tông Trạch im lặng trong chốc lát, hai đầu lông mày anh khí nhăn lại: "Tiểu Ngữ, thân là ba của con, ba vẫn hy vọng con có thể thận trọng suy xét về phương hướng phát triển của mình trong tương lai. Tuy rằng ở nông thôn thật nhẹ nhàng tự tại, nhưng tương đối bí bách, rất nhiều chuyện cần con phải tự tay giải quyết, một hai tháng thì con còn có thể chịu đựng, nhưng muốn sống lâu dài, con chịu được à? Còn nữa, thân thể con không tốt, lại là con gái duy nhất của ba, ba còn hy vọng con có thể ở lại bên cạnh ba đấy."
 
"Vậy thì con sẽ ở quê nửa năm, rồi lại về đây ở cùng ba nửa năm?" Hạ Ngữ Băng như làm nũng mà cười nói: "Ba, con chỉ thích dáng vẻ Lâm Kiến Thâm sống cùng thiên nhiên, không muốn để anh ấy phải đến thành phố sinh sống. Hơn nữa, ở dưới quê không hề khổ như ba tưởng tượng đâu, Lâm Kiến Thâm rất biết chăm sóc người khác, tay nghề cũng tốt, ba đừng lo con sẽ bị đói."
 
Hạ Tông Trạch trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn lùi một bước: "Để ba suy nghĩ lại đã."
 
"Ba là tốt nhất!"
 
"Chỉ là..."
 
Hạ Tông Trạch vừa chuyển đề tài, nhìn hai người trẻ tuổi trong mắt đều lộ ra ngọt ngào, nghiêm nghị nói: "Các con ở chung cũng được, nhưng nhất định phải làm tốt biện pháp phòng tránh. Hai đứa lần đầu yêu đương, không tránh khỏi có lúc không kiềm chế được, nhưng ba hy vọng, hai đứa kết hôn là vì yêu, không phải vì con cái mà kết. "Áo mưa" cần..."
 
"Ba!" Hạ Ngữ Băng đã không còn là Hạ Ngữ Băng, mà nên đổi thành Hạ "Ngữ Hỏa", bởi vì khuôn mặt cô thật sự là ngượng đến nóng lên, chỉ kém mỗi đỉnh đầu bốc khói thôi: "Chúng con không có làm cái kia!"
 
"Ba biết, nhưng mà phòng ngừa cẩn thận luôn là chuyện tốt." Hạ Tông Trạch bình tĩnh uống một ngụm trà cho nhuận họng: "Mẹ con không còn nữa, loại chuyện này cũng chỉ có thể để ba đến dạy cho con."
 
Vừa nói, ông vừa chuyển qua nhìn Lâm Kiến Thâm: "Loại chuyện này luôn là chỗ người đàn ông nên có trách nhiệm. Kiến Thâm, cháu phải nhớ kỹ, không nên bởi vì nhất thời ham hưởng lạc mà khiến Tiểu Ngữ chịu khổ, đây thực sự là hành vi thiếu trách nhiệm."
 
Kỳ lạ! Một người luôn ngây thơ như Lâm Kiến Thâm thế mà lại nghe hiểu! Còn trịnh trọng gật đầu, trầm giọng nói: "Chú Hạ yên tâm, cháu sẽ cẩn thận khi cùng Tiểu Ngữ giao..."
 
"Kết giao!" Hạ Ngữ Băng gấp gáp cắt ngang lời Lâm Kiến Thâm, sợ nghe được từ ngữ không hài hòa nào đó.