“Nhìn tôi giống đang ầm ĩ với anh lắm sao?”
Thẩm Lạc Dương bỏ tạp chí trong tay xuống rồi đứng dậy đi đến bên người cô.
“Hôm qua anh không biết người đánh nhau với Trần Tịch Nhuế là em, hơn nữa lúc đi vào đồn cảnh sát cũng không để ý…”
“Tôi biết, lúc đó trong mắt anh chỉ có Trần Tịch Nhuế, làm gì còn thời gian nhìn đến bạn gái cũ chứ?” Hứa Kiều cười lạnh, tốc độ gắp quần áo không hề bị gián đoạn.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô lạnh mắt gắp quần áo, không nhịn được nắm vai cô xoay cả người cô lại.
“Bạn gái cũ gì hả?”
Anh dựa vào cô rất gần, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.
Hứa Kiều nói thầm trong lòng rằng mình phải kiên cường.
Quần áo đang nắm trong tay không khỏi dùng thêm sức.
“Không phải hôm qua tôi đã nói hết rồi sao, chúng ta chia tay.”
Thẩm Lạc Dương trả lời lại cực nhanh, dường như Hứa Kiều mới vừa dứt lời, anh đã trực tiếp thốt ra.
“Ai đồng ý?”
“Anh chẳng lẻ không biết, lúc bên nhau thì cần hai người đồng ý nhưng khi kết thúc chỉ cần một người là được.” Hứa Kiều có chút không kiên nhẫn đẩy tay anh ra muốn tránh khỏi bàn tay anh trên vai mình.
Nhưng anh khống chế sức lực rất tốt, không làm cô đau, cũng không để cô thoát.
“Thẩm Lạc Dương, tôi thừa nhận, trước kia tôi thật sự thích anh, vô cùng thích anh, nhưng hiện tại đã không còn thích nhiều như vậy nữa.” Hứa Kiều nhẹ nhàng cười một cái, lạnh lùng nói.
Trong mắt cô là sự xa cách và lạnh nhạt trước nay chưa từng có.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Lạc Dương nhìn cô không hề chớp mắt.
Hứa Kiều cũng không cam lòng yếu thế nhìn anh, hai người cứ nhìn nhau như vậy hơn một phút, cuối cùng Hứa Kiều là người thua trận trước, Cô cố gắng đẩy tay Thẩm Lạc Dương ra rồi quay lưng lại với anh.
“Hứa Kiều, đừng như vậy, chuyện hôm qua anh xin lỗi em. “
“Tôi không cần anh xin lỗi, hơn nữa chúng ta chia tay cũng không liên quan đến chuyện hôm qua, chỉ mỗi chuyện hôm qua không đến nỗi khiến tôi phải nói chia tay.”
“Vậy em nói cho anh biết đi, vì sao hả?”
Bởi vì Tống Mân.
Bởi vì cô ấy, cô ấy trong tim anh chiếm vị trí quá lớn, cô ấy ở trong lòng anh rất nhiều năm rồi, mà trong lòng anh không hề có tôi, những ký ức đẹp nhất của anh cũng không có tôi trong đó, tôi cũng không biết tương lại sau này anh có đặt tôi trong phần ký ức nhỏ nhặt của mình hay không, chuyện này nhìn vào không hề tồn tại một tia hy vọng nào.
“Được rồi, đừng khiến tôi phải xem thường anh.” Cô lạnh lùng nói, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xếp quần áo.
Có thể do quá nóng vội, đến cuối cùng cô mặc kệ có xếp hay chưa đều bỏ vào vali.
Thẩm Lạc Dương không nói gì, anh chỉ là nhìn Hứa Kiều tự xếp quần áo, mỗi một động tác của cô đều làm trái tim anh đau nhói.
“Nhất định phải như vậy sao?”
“Không phải tôi muốn như vậy, chỉ là chúng ta thật sự không thích hợp, miễn cưỡng ở bên nhau cũng chỉ khiến chúng ta khó chịu mà thôi, tôi cảm thấy tôi không nên tiếp tục, anh chưa bao giờ chịu nói chuyện của mình cho tôi nghe, cho đến bây giờ tôi mới biết, tôi hoàn toàn không biết gì về anh.”
“Em muốn biết gì thì hỏi đi, anh sẵn sàng nói cho em nghe.”
“Không cần, dù gì sau này cũng thành người xa lạ rồi, tôi cũng không còn hứng thú nữa.”
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều vừa lạnh lùng vừa xa cách, lời nói ra như những con dao nhỏ, đâm vào lòng anh đau đến chết lặng không còn cảm giác gì nữa.
“Hứa Kiều, anh nói cho em nghe, anh không đồng ý chia tay, anh có thể cho em thời gian suy nghĩ kỹ sau đó đến đây tìm anh, em muốn biết cái gì, anh đều sẽ nói cho em nghe, nhưng không được nói chia tay.” Thẩm Lạc Dương chắp tay sau lưng, đôi mắt như một con báo săn mồi nhìn chằm chằm vào người cô.
Hứa Kiều không khỏi bật cười.
“Thẩm Lạc Dương, tôi không phải lính của anh, đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó, vô dụng thôi, anh đừng nhằm lẫn.”
Cô ném hết quần áo còn lại vào vali sau đó đứng dậy, cô không hề muốn ở đây một phút nào nữa, cũng không muốn thấy anh chút nào.
Sau khi dọn xong quần áo, cô đi sang bàn trang điểm gom hết chai lọ bỏ vào vali.
Nhưng chưa đến một giây, bàn tay đang thu dọn của cô bị một bàn tay khác giữ lại.
Bước chân cô theo bản năng cũng đi về phía anh.
“Thẩm Lạc Dương, đến tột cùng anh muốn làm gì?” Cô hỏi.
Nhưng không chờ Thẩm Lạc Dương trả lời, trong nháy mắt đó mọi cảm xúc nói không thành lời, mọi sự dồn nén đều muốn phát tiết ra.
Cô duỗi tay kéo tay anh ra nhưng làm thế nào cũng không tránh được.
“Thẩm Lạc Dương, anh có còn là đàn ông không hả, kéo tay kéo chân lằng nhằng như đàn bả vậy!”
Hứa Kiều có lẽ thật sự nóng nảy, cho nên nhất thời nói không lựa lời.
Thẩm Lạc Dương cười lạnh, nhưng Hứa Kiều lại cảm giác được nguy hiểm.
“Anh có phải đàn ông hay không không phải em rất rõ ràng sao?” Thanh âm của anh khàn khàn, trầm thấp.
Trong đầu cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, thì Thẩm Lạc Dương đã siết chặt cổ tay cô sau đó đẩy cô về phía giường lớn, Hứa Kiều thuận thế ngã lên, anh nhanh chóng áp thân thể mình lên.
Nhưng lúc Thẩm Lạc Dương đè cô trên giường, tóc che hai bên má cũng theo đà trượt xuống để lộ những vết cào vẫn còn ửng đỏ.
Bụng cô cũng quặn đau, ngày hôm qua bị Trần Tịch Nhuế đánh vào đó, vừa rồi lại bị Thẩm Lạc Dương không cẩn thận đụng trúng một cái khiến cô có cảm giác muốn khóc, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, cô lạnh mắt nhìn Thẩm Lạc Dương không nói gì.
Mà Thẩm Lạc Dương cũng thấy được vết cào trên má Hứa Kiều sau khi đẩy ngã cô.
Ngay lập tức anh sửng sốt, trong con ngươi cũng mang theo vẻ u ám.
Anh vươn tay, muốn chạm vào vết cào, nhưng lại bị Hứa Kiều nghiêng đầu tránh đi, tay anh cứ như vậy mà dừng giữa không trung.
“Đây là hôm qua…”.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
“Không sai, vừa lòng chưa, có thể buông tôi ra rồi chứ? Chẳng lẽ anh còn muốn cưỡng bức tôi?” Thanh âm Hứa Kiều cay nghiệt bén nhọn.
Thẩm Lạc Dương trong nháy mắt trầm mặc, trong lòng anh lúc này có một cổ xúc động, vừa đau lòng, vừa hối hận.
“Thẩm Lạc Dương, chúng ta thôi đi, tôi mệt lắm rồi.” Hứa Kiều duỗi tay đẩy ngực Thẩm Lạc Dương.
Không biết do Thẩm Lạc Dương chưa phản ứng kịp hay là vì lý do gì, Hứa Kiều lại dễ dàng đẩy anh ra khỏi người mình.
Cô ngồi dậy từ trên giường, trầm mặc không nói gì trực tiếp lấy vali kéo một đường ra ngoài cửa.
Thẩm Lạc Dương ngồi trên giường, nhìn bóng dáng rời đi của Hứa Kiều, cô đi rất nhanh, có thể nói là không hề do dự gì.
Thân ảnh của cô vẫn cô đơn như cũ, nhưng lưng cô rất thẳng, lúc cô rời đi anh có cảm giác như một bộ phận nào đó trên thân thể mình bị lấy đi.
Anh vô lực nằm trên giường, từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, đối với Hứa Kiều, anh có cảm giác vừa yêu vừa hận, bất lực vô cùng, có khi cô tức giận anh cũng không có biện pháp nào dỗ dành.
Nhưng qua nhiều năm đột nhiên có một cô gái như vậy xông vào thế giới của anh, bá đạo ngang ngược vô lý xông vào trong lòng anh, còn bây giờ lại muốn rời đi như thế.
Anh không bỏ xuống được, không thể buông cũng không bỏ được.
***
Hứa Kiều kéo vali trực tiếp đi thang máy lên nhà mình, vào trong nhà, lúc này tâm trạng đang treo lơ lửng của cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Cô vô lực tựa trên cánh cửa, thật ra lúc nãy rời đi, bước chân dường như trống rỗng không có điểm tựa, cô đi rất nhanh, không dám do dự, sợ bản thân sẽ mềm lòng, lúc nhìn thấy đau lòng cùng tự trách và hối hận trong mắt Thẩm Lạc Dương cô đã mềm lòng rồi.
Cô kéo vali vào phòng ngủ rồi nằm xuống giường.
Ném dép lê đi rồi chui vào trong chăn.
Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện trước kia.
Lúc cô mười bốn tuổi, khi đó còn chưa có hai mẹ con Hứa Ý, cô đã nói với Lục Chi Ưu, khi cô kết hôn, nhất định phải tìm được người mình yêu, bởi vì yêu một người là chuyện hạnh phúc, còn được sống với nhau đến già sẽ càng hạnh phúc hơn nữa.
Nhưng sau năm mười bốn tuổi, cô đã bỏ đi giấc mộng này, đôi khi nghĩ lại thấy mình rất ngu xuẩn, cô âm thầm nói trong lòng mình, sau này kết hôn phải tìm được người cô yêu và người đó cũng phải yêu cô, bởi vì khi đó cô đã nhận ra, được một người yêu mình so với người mình yêu còn tốt hơn nhiều.
Hứa Kiều dùng chăn che đầu, gắt gao nhắm mắt lại.
Cô nghĩ sẽ kìm lại giấc mơ này mà tiếp túc sống tiếp, nhưng từ khi gặp được Thẩm Lạc Dương, cô lại thay đổi bởi vì cô thích anh.
Đặc biệt là sau khi yêu nhau với Thẩm Lạc Dương, cô cảm thấy hình như đang đánh mất chính mình, đây là loại người cô luôn chán ghét, nhưng nếu người đó là Thẩm Lạc Dương thì cô có thể thay đổi.
Bởi vì lưu lại dấu vết đã khác sâu trong lòng cô, khắc sâu đến nỗi trải qua nhiều năm rồi cô vẫn không quên được, cho nên khi gặp được anh, nhận ra anh là người đó, cô liền không khống chết được thích anh, theo đuổi anh, cho dù biết trong lòng anh có cô gái khác vẫn không từ bỏ.
Đoạn tình cảm này, cô đã nổ lực rất nhiều, đã từng vì anh mà vượt qua giới hạn của mình, nhưng về sau, cô mới phát hiện, cuối cùng cô vẫn không thể nào đi vào tim anh được.
Chuyện ngày hôm qua có thể nói chính là ngòi nổ, mà chuyện thật sự khiến mọi thứ bùng nổ là giữa bọn họ, anh chưa từng mở lòng với cô, yêu còn không tin tưởng nhau thì còn gì gọi là tình yêu nữa?
Hứa Kiều cô không phải là một người lì lợm bám lấy không buông, thật ra cô vô cùng ghét những người phụ nữa bám day như keo dán chó.
Khoảng 6 giờ chiều, vì đã chia tay với Thẩm Lạc Dương, nên cô bắt đầu lại thói quen gọi thức ăn bên ngoài, cô ngồi ngoài ban công, một bên ăn cơm hộp, một bên lướt di động.
Chợt mơ hồ ngửi được mùi thơm trong không khí.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cô cũng biết là từ nhà bên dưới bay lên.
Cô không khỏi dùng sức chọc chọc vào hộp cơm của mình.
Dưới lầu tuyệt đối là cố ý!!
Nhưng cô vẫn tỉnh rụi ăn cơm của mình, mới vừa ăn một nửa, cô chợt ngửi được mùi sườn kho, còn có tôm rang…
Hứa Kiều hoàn toàn ăn không vô nữa.
Cô dứt khoát để đũa xuống, sau đó dùng mông đẩy ghế ra, rồi đứng lên, không ăn nữa, đi tắm thôi!
Thẩm Lạc Dương đang xới cơm chợt nghe được tiếng “Két” chói tay từ tầng trên, động tác trên tay anh hơi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trà Sữa đang ngồi trên ban công lầu trên.
“Chủ nhân của mày đi rồi đúng không?”
Trà Sữa kêu meo meo với anh vài tiếng.
Thẩm Lạc Dương một lần nữa cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, hôm nay anh nấu toàn bộ đều là món cô thích ăn.
Hứa Kiều mới vừa cầm quần áo, chuẩn bị đi đến phòng tắm.
“Đinh đang”
“Đinh đang”
Tiếng chuông cửa truyền đến.