Bạn Trai Của Tôi Là Thái tử

Chương 7




Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật tất cả Tiểu Miêu đều nhốt mình ở trong nhà, cô quyết định, nơi nào cũng không muốn đi.

“Uy! Tiểu Miêu ngốc, cậu rất khác thường đó! Không theo chúng tớ đi chơi sao?” Tiểu Kim cõng một bọc hành lý lớn, sẽ cùng bạn trai của cô đi Khẩn Đinh nghỉ phép.

Hành trình này là họ chuẩn bị đã lâu, Tiểu Miêu nàng đây làm sao có thể sẽ cùng đi, cô cũng không muốn thành kỳ đà cản mũi nha

“Không được, Khẩn Đinh tớ đã từng đi nên giờ không muốn đi nữa, hơn nữa tớ không muốn ngồi xe, sẽ say xe chết mất.”

“Ra vậy! Vậy cậu ở nhà một mình tốt không?” Tiểu Kim có chút lo lắng hỏi. Con tiểu mèo ngốc này mấy ngày nay mãi buồn buồn không vui , mặc dù muốn hỏi, nhưng là hôm nay cô phải đi chơi, chờ sau khi trở về thấy tâm trạng nó tốt lên rồi ép hỏi vậy.

“Tất nhiên!”

“Sao cậu không gọi anh chàng thái tử của cậu đến chơi, dù sao phòng ốc này cũng tặng cho các người một thời gian, muốn mở party tình yêu cũng có thể.”

Tiểu Miêu trả lời là ném cho Tiểu Kim một ôm gối.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, hình như bạn trai của Tiểu Kim đến.

“Mau đi đi! Tránh cho cho việc hưởng lạc của các người mất đi một thêm thời gian.” Tiểu Miêu quơ múa tay, thúc giục bạn.

“Được rồi, được rồi! Nhớ cửa sổ khóa kỹ, phải ăn cơm a!”

“Biết, thưa mẹ!”

Rốt cục có thể còn mỗi một mình cô trong nhà, Tiểu Miêu lại trở về nằm trên giường ấm áp, tiếp tục để mình trải qua ngày tháng lộng hành thoải mái

Tiểu Miêu đang mãi chìm trong giấc mộng đẹp, không hề nghe điện thoại của mình mỗi một chuông lại có hồi chuông vang lên

Tiểu Miêu mãi bị đánh thức, là bởi vì nghe được có người ở mở của sổ nhà mình.

Thiệt là, Tiểu Kim không phải là có chìa khóa sao? Không đi cửa chính, lại leo cửa sổ làm cái gì? Cô nhắm mắt lại nghĩ tới, sau đó đột nhiên mở to mắt ra.

Không đúng! Tiểu Kim không phải đi nghỉ phép rồi! Đó là. . . . . .

Có người lẻn vào cửa sổ phòng cô !

Lập tức ngồi dậy, đột nhiên cùng hé ra mặt tái nhợt mặt đối mặt, còn có thật là gần, thật là gần.

“A! Có quỷ!” Cô bản năng vươn tay quăng cho đối phương một bàn tay.

Ngàn Thần sắc mặt tái nhợt nhanh chóng chuyển thành xanh mét, anh một thanh bắt được vai của cô, dùng sức lắc lắc.

“Tiểu Miêu ngốc, bình tĩnh một chút, nhìn rõ, là anh.”

Cô xem rõ ràng người phía trước, mới một miệng lớn tức, “Ngàn Thần, anh có biết hay không sẽ dọa chết người a!” Cô lại nằm trở về trên giường, để cho tâm đang hoảng loạn có thể bình tĩnh một chút.

Ngàn Thần cũng thừa cơ đè trên người của Tiểu Miêu, đem khuôn mặt mê hoặc chết người không đền mạng lần nữa tiến gần cô.

“Anh làm gì lại leo trộm cửa sổ như thế?” Cô tức giận hỏi.

“Tiểu Miêu, làm sao không nhận điện thoại của anh?”

“Em . . . . . do ngủ thiếp đi!” Cô còn không có nghĩ đến phải như thế nào đối mặt anh.

“Phải không?” anh tựa hồ không tin tưởng lời của cô cho lắm, “Ngủ cả ngày?”

“Đúng vậy! Em hôm nay buổi sáng cảm thấy đầu có chút đau .”

“Anh dẫn em đi gặp bác sĩ.” Anh quả quyết hạ quyết định.

“Không cần.”

“Thế nào không cần?” Anh ôm cô, giống như ở dụ dỗ bảo bối của mình nói: “Từ giờ trở đi, em không thể có vấn đề gì, nếu không anh sẽ đau lòng .”

“Anh đau lòng cái gì?” Nha, ngực của anh thật là ấm áp.

“Đau lòng vợ tương lai.” Nói vừa xong, anh liền muốn cúi đầu hôn cô.

Tiểu Miêu cũng vong tình muốn hôn trả lại, bất quá ở một khắc cuối cùng, vội vàng đẩy anh ra.

” Làm sao vậy?”

“Không nên đụng em.” Cô cự tuyệt làm sắc mặt anh lạnh lẻo.

“Em. . . . . . sợ cảm mạo sẽ lây bệnh cho anh.”

Ngàn Thần thở dài một cái, đưa tay lại ôm chặt lấy cô, hôn tóc, bất đắc dĩ nói: “Thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng em không còn quan tâm anh nữa, mới cự tuyệt anh.”

Lòng của cô kinh hoàng, ngẩng đầu lên hỏi, “Anh tại sao phải nói như vậy? anh nghe được phong thanh gì sao?”

Nhận thấy được cô có cái gì đó không đúng, anh vươn tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật sâu nhìn chăm chú vào mắt cô, “Tiểu Miêu, có phải hay không có chuyện gì mà không nói với anh?”

“Vậy là anh cũng có chuyện không có nói với em?”

“Không có.” Anh khẳng định nói.

“Không có?”

“Không có.” Anh cau mày, “Anh nên có sao?”

Cô đẩy anh ra, đi tới trước bàn rót chén nước, lãnh đạm nói: “Quên đi,anh không muốn nói em cũng không miễn cưỡng.”

Ngàn Thần xông lại bắt được tay của cô, ép cô đối mặt mình, khẩu khí có vẻ có chút nóng nảy cùng bất an, “Tiểu Miêu, làm sao vậy?”

Cô thế nào? Cô nếu như biết cô bị làm sao thì tốt rồi. Nhớ lại lời hiệu trưởng uy hiếp…,nhớ lại lão ba cùng lão mẹ bị nói như vậy, nhớ lại mình cỡ nào vô cùng thích anh, thậm chí là yêu anh, vậy mà xuất hiện trở ngại.

Cô thật là muốn nhào tới trong ngực của anh khóc rống, sau đó hướng anh tố cáo nói gia gia anh ăn hiếp mình, không để cho cô cùng anh ở chung một chỗ, còn nghĩ bọn họ vụng trộm. . . . . . Không, là ước hẹn, nếu là truyền đến tai gia đình ở quê, cô nhất định sẽ chết chắc.

Tiểu Miêu biết anh nhất định sẽ vì cô mà ra mặt, bất quá, cô không thể ích kỷ như vậy, bởi vì cô vô cùng hiểu anh và gia gia từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau tình cảm rất tốt. Mà cô nếu như thương anh, quan tâm hắn, cũng không nên buộc anh làm ra loại lựa chọn này, tình cảm ông cháu sẽ sứt mẻ.

Nội tâm cùng người giao chiến làm sắc mặt cô có vẻ có chút tái nhợt, thân thể cũng mềm nhũn.

Chẳng lẽ ông trời già ở trừng phạt cô nói láo, nên thật để cho cô bị cảm đi?

Ngàn Thần nhìn cô bộ dạng muốn té xỉu bộ, tất cả lửa giận, tất cả nghi hoặc lúc này đều biến mất vô ảnh vô tung. Ôm lấy cô, để cho cô nằm trên giường, sau đó giúp cô đắp chăn. Tiểu Miêu lẳng lặng nhìn anh, chỉ thấy mặt anh thâm tình nói: “Nghe lời anh hảo hảo ngủ một giấc, anh đi nấu một chút cháo cho em, nhất định cả ngày nay em cũng chưa ăn cái gì.”

“Không cần làm phiền .”

“Làm sao phiền toái!” Anh nhẹ khiển trách, “Em là bạn gái của anh, chiếu cố, thủ hộ em là trách nhiệm, em tốt nhất hưởng thụ niềm hạnh phúc được anh che chở đi!” Nói xong, anh ấn xuống một cái hôn ở trên trán của cô.

Tiểu Miêu nhìn thân ảnh cao lớn ở trong phòng bếp nhỏ hẹp của mình nấu ăn, một cổ cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn đầy lòng, cô nghĩ thầm, cô bình thường như thế, có tài đức gì có thể lấy được một xuất sắc nam nhân như vậy!

Có lẽ cô thật bị bệnh, cảm thấy hỗn loạn, toàn thân càng lúc càng nặng nề, phảng phất cả người muốn nằm mãi trên giường, ngay cả nghe anh kêu gọi, cô cũng vô lực đáp lại, chẳng qua là không ngừng phát ra mê sảng cuồng loạn, “Không nên ép tôi. . . . . . Tôi không muốn rời đi anh. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . .”

Khi Tiểu Miêu khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trong bệnh viện, chỉ có một mình cô.

Cô tại sao lại ở chỗ này?

Tiểu Miêu nhìn chung quanh một chút, lại xem mình, trên người nàng đã thay y phục bệnh nhân .

Nữ y tá đi tới, thấy cô tỉnh, liền hết sức vui vẻ.

“Lâm tiểu thư, cô đã tỉnh! Cảm giác như thế nào?”

“Có thể gặm hết một đầu bò.”

Nữ ý tá cười, “Điều này cũng khó trách, cô sốt nóng rần lên hôn mê ba ngày ba đêm, cũng không ăn cái gì, nhưng bạn trai cô lại vội muốn chết.”

“Bạn trai tôi?”

“Đúng a! Lâm tiểu thư, cô thật là hạnh phúc, có một bạn trai lại ôn nhu lại chìu chuộng, hơn nữa còn dáng dấp rất đẹp trai.”

Tiểu Miêu lộ ra hơi cười một tiếng, ngay cả y tá cũng khó tránh khỏi mị lực của thái tử.

“Anh ấy đâu?”

“Bình thường anh một tấc cũng không rời , trừ. . . . . . Đó! Có thể là đã đi hỏi bác sĩ tình huống của cô rồi! Anh ta mỗi ngày đều đi uy hiếp bác sĩ, hỏi cô tại sao còn không tỉnh? Có phải là chưa có đem hết toàn lực cứu người?”

Tiểu Miêu cảm thấy trên mặt một hồi bị đốt nóng. Cái tên đại ngu ngốc, cư nhiên chạy đi uy hiếp bác sĩ!

“Cô trước chờ một chút, anh lập tức sẽ trở lại.”

“Cô y tá, cám ơn ngươi.”

“Không khách khí.”

Tiểu Miêu thở dài một cái, quyết định chờ một chút tuyệt đối mắng anh mới được.

Lúc này, cô nghe được có người ở gõ cửa, cho là tên thái tử ngu ngốc kia trở lại, vội vàng sửa sang lại đầu tóc, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào muốn đối mặt anh.

Vậy mà người tới không phải là anh, là hiệu trưởng cao cao tại thượng

***

20′ sau, mới có người nói với Ngàn Thần là Tiểu Miêu đã tỉnh, anh lập tức không nói hai lời từ phòng bác sĩ vội vàng xông về phòng bệnh.

“Tiểu mèo ngốc, em đã tỉnh? anh. . . . . .”

Anh vừa vào phòng bệnh, nhưng không có nhìn thấy nữ nhân mình yêu mến, chỉ có giường bệnh trống rỗng.

Người đâu?

Ngàn Thần thấy trên giường có một tờ tờ giấy, phía trên chữ viết có thể thấy được người nếu không phải rất kích động thì cũng là vội vả muốn rời khỏi.

Cám ơn anh chiếu cố, chúng ta về sau có lẽ không gặp mặt nữa thì tốt hơn, tôi không hy vọng xa vời trở thành Phượng Hoàng, khi Ma Tước mới là nơi thích hợp hơn, tạm biệt!

Ngàn Thần tức giận run run nắm chặt tờ giấy trong tay.

Nữ nhân đáng chết, cư nhiên vong ân phụ nghĩa.

————–

Có lẽ lời vô tình của Tiểu Miêu đã phát huy tác dụng, thật đả thương tâm Ngàn Thần, cho nên anh không có nữa để ý cô nữa.

Gần đến giờ học, Lão sư cũng rất muốn hỏi cô, tại sao Ngàn Thần chưa có tới? Bất quá nhìn sắc mặt cô khó coi, nên cũng không hỏi .

Tiểu Miêu nhìn như mừng rỡ nhẹ nhõm, vậy mà nội tâm của cô lại loạn giống như những sợi bông, dây dưa không rõ.

Cô rất muốn ở bên cạnh anh, bất quá vừa nghĩ tới hiệu trưởng lời mà nói…, trong lòng của cô sẽ rất khó chịu.

Cô là là do có khổ tâm mới nói như vậy, tại sao anh không thể thông cảm?

Nghĩ tới đây,Tiểu Miêu có chút nổi giận, tại sao anh có thể tức giận, mà cô lại không? Cô cũng không phải từ khi sinh ra để bị người ta sỉ nhục .

Vừa nghĩ tới ba mẹ cực khổ làm việc nuôi cô ăn học, cô cũng phải hiểu rõ, không nên vì tình yêu mà cô phụ ba mẹ khổ tâm.

Ừ! Tiểu Miêu hai tay nắm quyền, tự khích lệ lòng mình, sau đó cầm bút lên dùng sức, cố gắng , đem tất cả những gì Lão sư dạy viết vào trong vở.

Một chữ cũng không lọt, liên tục ba ngày, mỗi một lớp, cô đều như vậy, khiến các thầy giáo thiếu chút nữa ôm ôm khóc rống, cấp cho cô một cái khen thưởng sinh viên đại học mẫu mực

Bất quá, cũng mới ba ngày, bởi vì ngày thứ tư, cô liền bị người ta cắt đứt cái kỷ lục này, không cần phải nói, có thể làm cho cô không cách nào chuyên chú học tập chỉ có một người —— đó chính là Ngàn Thần.

Anh vừa xuất hiện, trong lòng cô khó nén một hồi hưng phấn, đồng thời hiểu ra mình có bao nhiêu nhớ anh.

Khi Tiểu Miêu muốn mở miệng thì lại thấy bên cạnh anh mang theo một nữ sinh xinh đẹp, cô cảm thấy mình tâm đang bị ai xâm hại, tim như bị vô số mũi tên đâm tới, chân cũng không thể di chuyển tiếp.

Đừng khóc, khóc là ngươi chấp nhận thua, sẽ mất thể diện trước tất cả mọi người đi.

Giống như là cố ý chọc giận Tiểu Miêu, Ngàn Thần cố ý chọn chổ ngồi cũ——chính là bên cạnh cô.

“Ai nha! Thần, chỉ có một chỗ trống, người ta muốn ngồi bên cạnh?”

Tiểu Miêu bắt lấy vở, thấp giọng nói: “Nơi này cho bạn ngồi.”

“Cảm ơn!” Hoa khôi của trường vui vẻ muốn ngồi xuống, lại bị Ngàn Thần một thanh kéo cái ghế ra, hại hoa khôi của trường lập tức ngã bốn chân chổng lên trời.

“A!”

Hoa khôi của trường kêu thật to một tiếng, ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào tên người cô ta cùng Ngàn Thần, bao gồm Tiểu Miêu cũng thế.

“Chỗ ngồi này không có lệnh của tôi, ai cũng không cho phép ngồi!” Anh lạnh như băng tuyên bố, ánh mắt ngay cả chớp cũng không có cứ nhìn Tiểu Miêu.

Tiểu Miêu thật là muốn khóc.

Không nghĩ tới Ngàn Thần lại kém cõi như thế, vì trêu tức cô, cư nhiên mang một nữ nhân xinh đẹp ra so sánh với cô, vóc người của cô ta đúng là tốt hơn cô nhiều trường , nhưng anh lại ra vẻ một bộ như cũ quan tâm bộ dáng của cô.

Quá ghê tởm.

Tiểu Miêu không nói hai lời, xoay người liền muốn chạy ra ngoài. Nếu như muốn cô nghiêm chỉnh nhìn anh ta và một nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp trong lớp, thì cô tình nguyện trốn học.

Kết quả bởi vì quá tức giận, không có chú ý, cô cư nhiên như vậy hung hăng đụng phải cửa phòng học.

Phanh! Thật to một tiếng, Tiểu Miêu cả người mềm nhũn, đầu quay cuồng

Tiểu Miêu cảm thấy thật kỳ quái, là ban ngày, sao lại xuất hiện nhiều sao? Sau đó, cô nhắm mắt, té xỉu .