Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 8: 8: Dùng Thân Thể Làm Thuốc Giải




Tần Vi ngồi trên xe Hàn Thiếu Quân, cơn gió lạnh phả vào mặt giúp cô tỉnh táo đôi chút.

Thấy anh, cô như trút bỏ được sợ hãi cảm thấy cực kỳ an tâm, muốn mở miệng gọi anh một tiếng, chẳng ngờ thanh âm phát ra chuyển thành tiếng nỉ non.

Cơn nóng ran khô khốc kéo đến, Tần Vi lại lần nữa trầm luân trong dục vọng.

"… nóng quá!" Cùng với chuyển động của bánh xe, đôi mắt Tần Vi trở nên vẩn đục ném chiếc áo vest đắp trên người ra.

"Tần Vi sao thế? Đắp vào đi kẻo lạnh." Hàn Thiếu Quân chú ý tới hành động của Tần Vi, táp xe vào vệ đường cúi người nhặt chiếc áo lên lần nữa phủ lên người cô.

Lúc rời đi, tầm mắt Hàn Thiếu Quân vô tình quét qua gương mặt Tần Vi,  gò má sưng tấy cùng khóe môi vẫn còn rỉ máu khiến trái tim anh đau đớn.

Anh nâng tay lên khẽ áp vào má cô thương xót nói: "Anh nhất định bắt bọn chúng phải trả giá."

"Thiếu Quân..." Một cảm giác mát lạnh xuyên qua từng mạch máu làm Tần Vi hưng phấn rên rỉ, đầu nghiêng qua tham luyến cọ xát bàn tay Hàn Thiếu Quân.

Đã rất lâu rồi Hàn Thiếu Quân chưa được nghe Tần Vi gọi mình một cách thân mật đến vậy, đôi mắt tràn ý cười, dịu dàng bao lấy cô.

"Vi Vi ". Hàn Thiếu Quân hoàn toàn nghiêng người sang kích động hôn lên môi Tần Vi.

Vốn chỉ là một nụ hôn đơn thuần hạnh phúc, nhưng khi chiếc lưỡi Tần Vi mạnh bạo càn quét khoang miệng Hàn Thiếu Quân mới giật mình nhận ra bản thân đã quên mất việc quan trọng.

"Vi Vi em cố chịu đựng." Hàn Thiếu Quân nhịn xuống cảm giác muốn có Tần Vi, kéo cô ra khỏi người mình, ngồi ngay ngắn ở vị trí lái xe, đạp ga tăng tốc lao nhanh trên đường lớn.

Hàn Thiếu Quân một đường thẳng tắp lái xe về khu căn hộ cao cấp, một ý nghĩ trở cô đến bệnh viện cũng không. Anh trước nay luôn sống thật với lòng mình, biết bản thân muốn gì và chịu trách nhiệm với điều đó.



Hàn Thiếu Quân cúi người bế Tần Vi  xuống xe đi lên nhà.

Dọc đường đi Tần Vi cả người nóng bừng, việc tiếp xúc da thịt làm cô không thể nào khống chế được bản thân mình, đưa tay chui vào cổ áo Hàn Thiếu Quân muốn tìm kiếm sự dễ chịu, đôi môi khô hanh có dấu hiệu bong tróc cũng ở trên cổ anh ta tham lam nhấm nháp.

Hàn Thiếu Quân rít vào một hơi lạnh khàn giọng nói: "Vi Vi anh biết em khó chịu nhưng đây là trong thang máy, lên nhà anh cho em."

Tần Vi nào có nghe được lời anh nói, cựa quậy thân mình, dán sát cơ thể vào người Hàn Thiếu Quân.

Mê hoặc ngọt ngào này khiến cho người không bị trúng thuốc cũng trở nên dạo rực, yết hầu Hàn Thiếu Quân dịch chuyển lên xuống, siết lấy cái eo nhỏ của Tần Vi.

Nỗi thống khổ này biến đoạn đường tới nhà chỉ có vài phút trở thành dài đằng đẵng.

Vào nhà Hàn Thiếu Quân không còn vướng bận, vứt bỏ hết tất cả đè người Tần Vi, tìm kiếm đôi môi hàng đêm nhớ nhung điên cuồng hôn xuống.

Đôi mắt Tần Vi phủ tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, say tình đáp lại sự thân mật của anh, đôi tay ở trên lưng Hàn Thiếu Quân tham lam quấn quýt.

Rời môi Tần Vi, Hàn Thiếu Quân cúi người xuống hôn lấy cổ cô, sau đó luồn tay ra sau lưng cô tháo bỏ khuy áo lót, bàn tay to của anh lập tức phủ lấy một bên ngực tròn trịa của cô nhẹ nhàng xoa nắn.

"Um..." Khoái cảm trước nay chưa từng có này khiến cả người Tần Vi run lên, vặn vẹo thân thể phát ra tiếng kêu nhỏ, đôi chân dài tách rộng ôm chặt lấy bờ hông của anh.

Hàn Thiếu Quân nhẫn nhịn đến mức trán rịn mồ hôi, nhìn hành động gọi mời của Tần Vi càng thêm kích động. Anh ngồi dậy sau đó bước xuống giường, nhanh lẹ cởi bỏ thắt lưng của mình tiếp đến quần dài.

Tần Vi  không còn cảm nhận được thân thể mát lạnh khiến cô dễ chịu nữa, mang theo cảm giác mất mát ngồi dậy tìm kiếm, Hàn Thiếu Quân sau khi đã cởi sạch quần áo trên người tiếp tục đi đến gần Tần Vi.



Lúc này trong ánh mắt anh chỉ còn lại tia dục vọng ôm lấy Tần Vi ngã xuống giường, đưa tay kéo chiếc quần nhỏ của cô xuống.

Nháy mắt trong lòng Hàn Thiếu Quân tự nhiên sinh ra tia tạp niệm, nhớ tới cách Tần Vi đối xử hờ hững với anh nổi ý muốn cho cô khó chịu một chút, vật nóng bỏng dừng lại trước miệng hang, ghé sát tai cô thì thầm: "Vi Vi có muốn anh giúp không?"

"Thiếu Quân." Eo nhỏ vặn vẹo, Tần Vi mơ hồ gọi.

"Anh muốn nghe em trả lời." Hàn Thiếu Quân không cho Tần Vi cơ hội nhất quyết ép cô phải cho mình câu trả lời chính xác.

"Em có." Tần Vi cắn môi vô thức cất lời.

"Ngoan." Hàn Thiếu Quân nhận được câu trả lời hài lòng biến mình thành thuốc giải, mạnh mẽ xông vào nơi tư mật.

"A…" Tần Vi cảm nhận được vật nóng bỏng xé rách lớp bảo hộ đi vào trong thân thể cô, đau đớn kêu lên.

Hàn Thiếu Quân nghe tiếng hét của cô liền ngừng lại, đôi mắt nhìn cô có phần ngỡ ngàng, anh biết thứ mình vừa đi qua chứng minh điều gì.

Chẳng lẽ anh vẫn luôn hiểu lầm cô?

"Anh xin lỗi."

Hàn Thiếu Quân ăn lăn cúi đầu hôn lên môi cô lấy lòng, bàn tay chu du khắp người cô vuốt ve, một lúc sau chính anh không chịu đựng được nữa mặc kệ Tần Vi có muốn hay không bắt đầu luật động.

Cơn đau đi qua, bóng đêm phủ kín, thứ còn lại duy nhất trong đầu Tần Vi bây giờ là cảm giác mới lạ mà Hàn Thiếu Quân mang đến, cộng với tác dụng của thuốc Tần Vi cuồng nhiệt đáp lại anh, cả đêm hai người không biết bao nhiêu lần cho đến gần sáng mới mệt mỏi dừng lại.

Hàn Thiếu Quân ôm thân thể thiếu nữ mềm mại vào lòng, cánh môi mong cong ý cười cùng người thương chìm vào giấc ngủ.