Bạn Trai Cũ Là Tay Đua Có Bệnh

Chương 57: Kết thúc




“Tôi yêu nhà tôi” là chương trình thực tế giáo dục trẻ con, không ít người xem muốn biết các minh tinh chăm sóc con thế nào, gia đình của minh tinh ra sao thông qua chương trình này.

Không chỉ có Đổng Vi, còn có ba gia đình khác nữa, đều sẽ cùng nhau phát sóng trực tiếp.

Ba gia đình khác, lần lượt là nữ diễn viên Nhậm Tình, chồng của cô ấy là đạo diễn Lưu Húc nổi tiếng, hai người bọn họ có với nhau một cô con gái, năm nay ba tuổi, bọn họ yêu cầu rất nghiêm khắc với con gái mình, Lưu Húc thường xuyên không có ở nhà.

Nữ ca sĩ Trần Giai Mân, vừa ly hôn với chồng hồi đầu năm, con trai hai tuổi, vô cùng cưng chiều con của mình.

Còn một gia đình nữa là nam diễn viên Chu Cập, anh ta có hai đứa nhỏ, con gái lớn đã 4 tuổi, con trai nhỏ cũng tầm đó, vợ của anh ta cũng chính là người đại diện, hai người cũng rất bận rộn.

Tuy Thịnh Kình Việt lấy miếng vải đen che camera trong phòng lại nhưng cũng không có nghĩa người xem sẽ bỏ đi.

Cả đám nín thở tập trung, hy vọng có thể nghe thấy một chút âm thanh mờ ám, nhưng bên kia lại quá im lặng, im lặng đến mức bọn họ còn tưởng rằng mình bị Thịnh Kình Việt lừa.

Có điều lúc miếng vải đen che lên thì Đổng Vi đang ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua hướng camera bên này, vẻ mặt của cô đã bị quay lại hết.

Khuôn mặt xinh đẹp, cánh môi mềm mại, lông mi cong vút của cô, không có chỗ nào mà không khiến người khác muốn hôn lên.

Loạt bình luận ngừng trong nháy mắt, sau đó lại điên cuồng xuất hiện.

【A a a cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lại không cho chúng ta nhìn rồi, nếu vợ của tôi như vậy thì tôi cũng không cho người khác xem đâu.】

【Một đứa con gái như tôi mà cũng phải nuốt nước miếng vì một cô gái.】

【Mẹ tôi vừa hỏi tôi đếm cái gì, tôi nói tôi đang đếm thời gian bọn họ hôn nhau. 】

【Mười phút……】

Thịnh Kình Việt nhìn bộ dáng của Đổng Vi, hầu kết lăn lên lăn xuống, sau đó dùng cơ thể của mình chặn ống kính.

【Ha ha ha, cười chết tôi rồi, đang hối hận cho chúng ta nhìn sớm quá sao?】

【Tôi đi từ camera cách vách sang đây, muốn hỏi hai vợ chồng này xong chưa? Đoàn Đoàn của chúng tôi đói rồi đây này, đang bò loạn trên mặt đất đấy.】

Có thể Đổng Vi đã ngồi ngây người trong phòng lâu rồi, sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt thì liền ra ngoài tìm Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn đã bò ra khỏi thảm, mấy con chó con giống như vệ sĩ mà vây quanh người thằng bé, không cho nó chui vào sô pha, còn giúp nó nhặt đồ chơi bị ném lại. 

Thằng bé nhìn thấy Đổng Vi đến thì liền đổi hướng, bò thẳng đến chỗ cô, còn nhanh hơn trước rất nhiều.

Đổng Vi bế thằng bé lên: “Sao vậy? Đói bụng hả?”

Đoàn Đoàn rúc vào trong ngực Đổng Vi, bàn tay nhỏ nắm quần áo cô, vừa nhìn liền biết đói bụng rồi.

Đổng Vi lại bế Đoàn Đoàn về phòng. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thịnh Kình Việt vẫn rất chuyên tâm canh giữ ở đó, che camera.

【Khổ quá, tôi rất muốn nhìn Đoàn Đoàn, tôi không muốn ngắm lưng anh ấy đâu.】

【Tôi cũng vậy, tôi sang chỗ khác xem thử, ở đây xong rồi thì kêu tôi.】

Đoàn Đoàn ở bên đây thì vội vã uống sữa, con gái Lưu An An của Nhậm Tình thì đang chơi piano.

Lưu An An búi tóc ra sau, chắc chắn vừa tỉnh ngủ liền ngồi lên piano, cô bé mới ba tuổi nên không dùng piano cao nhưng cũng đã tập luyện chăm chỉ suốt một giờ.

Buổi sáng Nhậm Tình làm đồ ăn ở bên cạnh, dường như Lưu An An đã mệt, muốn nghỉ ngơi một chút thì Nhậm Tình nhìn cô bé một cái: “Cố gắng mười phút nữa rồi ra đây ăn sáng.”

“Nhưng mà mẹ ơi con mệt quá.” An An nhỏ giọng nói.

“Chỉ cần cố gắng thêm mười phút nữa, nếu mệt thì cũng phải tập xong, bây giờ con không mệt thì sau này cũng sẽ không nhận được cơ hội nào đâu.”

Hốc mắt An An đỏ lên, xoay người lại luyện cho hết bài piano.

Lưu Húc - chồng của Nhậm Tình cũng đi từ trên lầu xuống, chẳng qua anh ta nhìn salad hoa quả và sữa bò trên bàn thì tâm trạng cũng không còn tốt nữa: “Không phải tôi nói rồi sao? Buổi sáng nấu vài món có dinh dưỡng cho An An một chút, An An nhỏ như vậy, cần gì phải giảm béo.”

“Chế độ dinh dưỡng này đủ với con bé rồi.”

Nhậm Tình cũng chỉ uống một ly sữa bò rồi cũng không ăn gì.

Lưu Húc muốn nói gì nữa thì tay đã bị An An lắc lắc, An An nói: “Con ăn cái này được rồi bố ơi, con rất thích ăn.”

Lưu Húc không nói nữa, ai cũng có thể nhìn thấy bầu không khí đang không được tốt lắm.

【An An thật tinh tế quá, tuy tôi thấy như vậy đã đủ dinh dưỡng rồi nhưng Nhậm Tình thật nghiêm khắc.】

【Đây đều vì sức khỏe của An An, không phải lúc nào dạy con cũng phải nhẹ nhàng.】

Lúc sau Lưu Húc cũng đi làm, mà Nhậm Tình lại đưa An An đến lớp thiếu niên, dường như cũng không còn gì đặc sắc nên mọi người lại nô nức quay về chỗ Đổng Vi.

Đổng Vi đã rửa mặt cho Đoàn Đoàn, hôm nay Thịnh Kình Việt muốn đến câu lạc bộ Cự Ly tập luyện, Đổng Vi cũng không làm gì nên cũng bế Đoàn Đoàn đi với Thịnh Kình Việt.

Cô đeo mũ che nắng cho Đoàn Đoàn, một nhà ba người đều mang kính râm.

Một em bé cưng như sữa lại thành boy lạnh lùng, thậm chí Đổng Vi còn muốn bôi kem chống nắng cho Đoàn Đoàn nhưng nghĩ lại làn da của con còn non nên che chắn vật lý thôi là đủ.

Trước khi ra ngoài bọn chó con cũng muốn đi cùng, Đổng Vi xoa xoa đầu chúng nó: “Mấy đứa ở nhà giữ nhà đi, nếu không trong nhà không còn ai đâu, hơn nữa cũng không còn tay dắt mấy đứa đâu.”

Mấy con chó vừa nghe không dẫn chúng nó đi thì đều đến chỗ Đổng Vi, dùng mũi ngửi quần áo Đổng Vi, trong miệng mặt phát ra tiếng hừ hừ đáng thương.

Cả đám đều tỏ vẻ tội nghiệp.

Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng hừ của chúng thì cũng bắt chước, như đang cầu xin giúp bọn nó.

Đổng Vi cười bất đắc dĩ: “Được, được, dẫn mấy đứa đứa theo, đừng hừ nữa, mẹ rất sợ lời nói đầu tiên mà Đoàn Đoàn sửa tiếng chó đó.”

Đoàn Đoàn: “???”

Lần trước chỉ một mình Thịnh Kình Việt ôm Đoàn Đoàn tới mà lực chiến đấu cũng rất đỉnh, bây giờ lại dẫn cả gia đình đến.

Các học viên nhìn bốn con chó con đi theo sau Thịnh Kình Việt, lại nhìn sang Đổng Vi có dáng người cao gầy, không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Vợ con và chó đều có hết, anh đã chiến thắng cuộc sống rồi đó.

Thịnh Kình Việt đặt Đoàn Đoàn vào ngực của Đổng Vi: “Ở kia có ghế dựa, ôm mệt thì bế Đoàn Đoàn đến kia ngồi một lát, đừng đứng ở chỗ này mãi.”

Đổng Vi nắm lấy tay Đoàn Đoàn: “Lại đây, Đoàn Đoàn cỗ vũ cho bố đi nào.”

Cô cầm tay Đoàn Đoàn mà vẫy vẫy, sau đó lại bị Thịnh Kình Việt cầm lấy.

Một bàn tay của anh đủ có thể nắm trọn hết tay của cả hai người, Thịnh Kình Việt cúi đầu hôn một cái lên mu bàn tay của Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, b6ố giao mẹ cho con, con phải bảo vệ mẹ cho tốt đó.”

Đổng Vi cười nói: “Đoàn Đoàn không hiểu lời của anh đâu mà còn kêu nó bảo vệ em.”

Thịnh Kình Việt hôn bàn tay nhỏ của Đoàn Đoàn xong lại cúi đầu hôn trán Đổng Vi: “Sau này nghe sẽ hiểu.”

Đoàn Đoàn nhìn bố hôn mẹ của mình, đôi mắt chớp liên tục, tò mò nhìn hai người.

【A a a, Đoàn Đoàn nhắm mắt lại đi, trẻ con không nên xem đâu!】

【Trong ánh mắt to tròn của Đoàn Đoàn tràn đầy sự thắc mắc, vì sao bố lại không hôn mình, ha ha ha 】

【Có ba mẹ như vậy thì thật là hạnh phúc.】

Thịnh Kình Việt ngồi trên xe đua, đội mũ bảo hiểm rồi vẫy tay với hai người, tiếng xe vang lên rồi chạy như bay trên khỏi đường đua.

Đoàn Đoàn bị tiếng xe dọa sợ, cơ thể nhỏ bé chui rúc vào lồ ng ngực của Đổng Vi, nhưng sau khi rúc vào lại tò mò bố đi đâu, lúc nãy bố đã vào xe rồi mà, nhưng mà xe đâu mất rồi?

Đổng Vi vỗ vỗ lưng Đoàn Đoàn để trấn an thằng bé: “Đoàn Đoàn nhìn chiếc xe màu đỏ kia kìa, bố ở bên trong đấy? Có phải rất nhanh hay không? Có phải rất lợi hại hay không?”

Đoàn Đoàn ê ê a a không biết nói cái gì, Đổng Vi coi như Đoàn Đoàn đang khen Thịnh Kình Việt, cúi đầu hôn thằng bé một cái: “Thật ngoan.”

Xe đua màu đỏ vô cùng bắt mắt trên đường đua, người quay phim đi theo cùng muốn quay cho người xem nhìn một cái, nhưng mỗi lần xe chạy qua thì khán giả chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng hồng lướt xẹt qua màn hình.

【K1ch thích quá đi, tốc độ này thật đã.】

【Không ngờ có thể nhìn thấy video tập luyện trực tiếp, có điều cameraman thật là không chuyên nghiệp, anh quay như thế thì chúng tôi xem thế nào?】

Người quay phim tỏ vẻ anh ta chỉ là một người quay chương trình dạy trẻ, không phải người quay phim giải đua xe chuyên nghiệp gì đâu.

Đổng Vi muốn ôm Đoàn Đoàn đứng một chỗ xem Thịnh Kình Việt tập luyện, nhưng ôm Đoàn Đoàn thật sự rất mệt mỏi.

Đinh Phi Vũ lại đây bế lấy Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, có phải tới gặp chú hay không hả? Lại đây hôn một cái này.”

Đinh Phi Vũ muốn hôn Đoàn Đoàn, lại không ngờ rằng cái tay nhỏ đầy thịt của Đoàn Đoàn đã đặt lên mặt Đinh Phi Vũ, vẻ mặt kỳ thị, nhăn mày nhìn Đinh Phi Vũ.

Đinh Phi Vũ có chút hoảng hốt, cậu ta thấy vẻ mặt này thật sự rất giống Thịnh Kình Việt. Nghĩ đến đây thì cuối cùng cũng không hôn nổi.

Đoàn Đoàn thật không đáng yêu. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Chị Vi Vi, em dẫn hai người đi nghỉ ngơi.”

Đổng Vi gọi đám chó con hai tiếng thì bọn chúng liền nhảy nhót vào theo sau.

Đinh Phi Vũ kêu người mang một ít thức ăn lại, Đổng Vi mở một hộp pudding, sau đó đặt trên mặt đất cho đám chó con ăn, Đoàn Đoàn mở miệng nhìn chằm chằm vào chúng đến chảy cả nước miếng.

Đổng Vi dùng giấy lau miệng Đoàn Đoàn một cái: “Bây giờ con không ăn được, đừng nhìn, mấy cái đó là cho đám bé lớn mà.”

Đoàn Đoàn hơi khó chịu, Đoàn Đoàn hơi tủi thân.

Đổng Vi ngồi ở đây một hồi thì có người đến xin cô ký tên.

“Chị dâu, em đã xem phim chị quay rồi, “Núi non hùng vĩ” quá đỉnh, hơn nữa em vô cùng thích xem chị đi catwalk, chị rất tỏa sáng trên sàn catwalk. Anh Việt có thể cưới được chị thì thật sự rất hạnh phúc.”

Đổng Vi ký tên cho người kia, hơi tò mò hỏi: “Cậu mới gia nhập câu lạc bộ gần đây sao?”

“À, quên tự giới thiệu, em là Khang Thì, mới gia nhập câu lạc bộ vào tháng trước.” Khang Thì nhìn Đổng Vi ký tên cho cậu ta, vui vẻ hiện hết lên mặt, sau đó liền kéo một cái ghế lại ngồi xuống bên cạnh.

【?? Đột nhiên ngửi thấy mùi không ổn, người này đang muốn làm thân sao?】

【Không chắc, có lẽ là hâm mộ Đổng Vi mà thôi, nhìn thấy minh tinh mình thích thì muốn nói chuyện phiếm cũng rất bình thường mà.】

【Bình thường thì bình thường, sao tôi lại cảm thấy Thịnh Kình Việt trở về sẽ ghen nhỉ?】

Đổng Vi nói chuyện một hồi với Khang Thì thì mới phát hiện cậu ta học đại học Hưng Nam, là đàn em của cô.

“Vì sao cậu lại muốn đến Kinh Hoa luyện đua xe vậy?”

Nói đến đây thì mắt của Khang Thì bắt đầu phát sáng, còn sáng hơn khi nhìn thấy Đổng Vi: “Bởi vì thần tượng của em là đàn anh, lúc em vào trường học đã biết anh Việt học ở trường mình, từ đó về sau anh Việt đã trở thành thần tượng của em, bây giờ anh Việt ở đây thì đương nhiên em cũng muốn đến đây.”

Nói xong Khang Thì còn đỏ mặt.

【Thật xin lỗi, tôi sai rồi, người nên ghen không phải Thịnh Kình Việt mà là Đổng Vi mới phải.】

【Phụt, ha ha ha, vốn dĩ cho rằng sẽ có tình tiết ghen tuông, cuối cùng không ngờ lại có nhưng nó lại trái ngược với suy nghĩ của chúng ta.】

【Bây giờ tôi chắc chắn rằng không phải muốn làm thân đâu.】

Đổng Vi cũng không ngờ lại như vậy, có điều cô cũng không nghĩ nhiều, cô đã gặp rất nhiều người hâm mộ những tay đua, không riêng gì Khang Thì, không phải cô cũng vậy sao?

Đổng Vi trò chuyện một hồi với Khang Thì rồi thì cũng tới lúc Thịnh Kình Việt vào nghỉ ngơi sau khi tập luyện xong.

Đoàn Đoàn vừa thấy bố mình liền rướn hai tay lên muốn xuống khỏi ghế em bé, Đổng Vi nhìn thấy động tác của Đoàn Đoàn thì cũng quay đầu, nhìn thấy Thịnh Kình Việt đang đi tới bên này.

Anh vừa mới lái hai mươi vòng, mồ hôi làm quần áo ngoài ướt dính lên người, khắp người như đang tỏa ra hơi nóng.

“Anh Việt, anh tập luyện xong rồi sao? Em vừa nói chuyện phiếm với chị dâu, hắc hắc, bảo đảm chị dâu sẽ không nhàm chán đâu.”

Dựa vào lời của Khang Thì thì Đổng Vi mới biết Khang Thì đến đây vì Thịnh Kình Việt. Đổng Vi "chậc" một tiếng trong lòng, bây giờ Thịnh Kình Việt rộng lượng thế à?

Nếu Thịnh Kình Việt đến đây thì Khang Thì cảm thấy mình cũng không cần làm bóng đèn nữa, nhanh chóng chạy đi tập luyện. Đổng Vi đưa một chai nước cho Thịnh Kình Việt, Thịnh Kình Việt mở nắp chai ra rồi uống hết.

Vì quá tập trung đua xe sẽ tiêu hao sức khỏe mà mất nước nên Thịnh Kình Việt đang rất khát.

Đổng Vi nhìn hầu kết không ngừng chuyển động của người đàn ông, nước chảy xuống theo chiếc cằm của anh, bọt nước lóe sáng trong không khí, thậm chí còn có bọt nước nhỏ giọt xuống hầu kết của anh, thể hiện sự quyến rũ vốn có của đàn ông.

Cô nhìn thoáng qua thì thấy hơi buồn cười.

Chắc chắn người này đang cố ý.

Cô vốn cho rằng Thịnh Kình Việt đã biết rộng lượng, ai ngờ bây giờ lại thể hiện sự quyến rũ trước mặt cô chứ.

Đoàn Đoàn hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ này, thằng bé chỉ muốn được ba ôm.

Đổng Vi bế nó lên, đặt vào ngực Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt từ chối. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Đoàn Đoàn cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình đã bị tổn thương, bắt đầu kêu to lên. Có điều thằng bé không biết nói nên không ai hiểu nó đang muốn thể hiện điều gì.

“Sao vậy?” Đổng Vi cũng cảm thấy kỳ quái.

Thịnh Kình Việt lau lau miệng, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa.” Nói xong liền nhanh hướng vào bên trong câu lạc bộ.

【Sao thế? Vì quá mệt mỏi nên không muốn ôm Đoàn Đoàn sao?】

【Không thể nào, Đoàn Đoàn đáng yêu như vậy, ai lại không muốn ôm chứ.】

Đổng Vi dỗ Đoàn Đoàn một hồi mới thấy Thịnh Kình Việt đã bước ra cùng một bộ quần áo mới, còn chưa đến gần thì Đổng Vi đã có thể cảm nhận được anh mang theo một làn gió mát lạnh đến.

Đoàn Đoàn không ngừng rướn vào ngực Thịnh Kình Việt, lúc này Thịnh Kình Việt mới ôm lấy Đoàn Đoàn, thằng bé vừa rơi vào ngực của Thịnh Kình Việt thì đã thoải mái không động đậy nữa.

Ngực của bố thật mát.

Đổng Vi duỗi tay sờ s0ạng cánh tay của Thịnh Kình Việt một phen, thật mát lạnh, khó trách Đoàn Đoàn lại muốn anh ôm.

“Anh vừa mới tắm nước lạnh à?”

“Ừ, tạt bừa mà thôi, không phải lần trước em nói người anh quá nóng sao?”

Đúng là nhiệt độ cơ thể của Thịnh Kình Việt cao hơn người bình thường, nhưng lần trước cũng vì ở dưới mắt trời mà ôm Đoàn Đoàn nên Đổng Vi mới nói một câu. Kết quả lần này người này lại đi tắm nước lạnh.

Bây giờ sắp đến giữa tháng 5, lúc giữa trưa có hơi nóng nhưng cũng là thời gian dễ bị cảm nhất.

Đổng Vi không hài lòng nhìn Thịnh Kình Việt: “Tắm nước lạnh bây giờ rất dễ bị bệnh, nhiệt độ cơ thể cao thì cao thôi, không ai ghét bỏ anh đâu.”

Thịnh Kình Việt dịu dàng nói: “Không sao đâu, cơ thể anh vẫn khỏe.”

Đổng Vi thấy dáng vẻ không nghe khuyên bảo của Thịnh Kình Việt thì nói thầm: “Thật ra thì em thích nhiệt độ cơ thể của anh cao một chút.”

“Cái gì?” Thịnh Kình Việt không nghe rõ.

Đổng Vi liếc camera một cái, sau đó đến nói thầm một câu vào tai Thịnh Kình Việt. 

Trên người Đổng Vi mang theo hương sữa nhàn nhạt, vì lúc nói chuyện sợ bị người xem nghe thấy nên nói vừa nhỏ vừa nhẹ, giống như cọ lông chim vào màng nhĩ. Nhưng nội dung lại khiến máu của Thịnh Kình Việt chảy nhanh hơn.

“Thật ra nóng một chút cũng rất thoải mái…… em thích nhiệt độ cơ thể của anh cao.” Đổng Vi ngại ngùng nói, cô rất tin tưởng Thịnh Kình Việt có thể nghe hiểu được ý của mình.

Vốn dĩ cô không muốn nói như vậy nhưng cô sợ Thịnh Kình Việt vì câu nói buột miệng lần trước mà tự ghét bỏ mình, nên cô chỉ có thể nói như vậy.

Tuy bề ngoài của anh mạnh mẽ nhưng vì có cô ở trong lòng nên anh luôn thiếu cảm giác an toàn.

Có điều, Đổng Vi rất vui vẻ cho anh cảm giác an toàn.

Nghe thấy hô hấp có chút dồn dập của Thịnh Kình Việt, Đổng Vi vừa lòng cười.

【Nói cái gì không thể để chúng ta nghe sao? Nói gì vậy ta, mặt Thịnh Kình Việt đỏ rồi. 】

【Đoàn Đoàn, nói cho chị biết đi, em có nghe bố mẹ em nói gì không?】

Đoàn Đoàn nào biết Đổng Vi nói gì, cậu bé chỉ biết cái ôm vốn mát mẻ lại ngày càng nóng bỏng, cậu bé muốn chạy, bé muốn tìm mẹ. 

Nhưng không ngờ rằng mẹ còn đè bé vào ngực của bố nữa.

“Đoàn Đoàn thích được bố ôm ấp phải hay không? Lần này bố tập luyện rất chăm chỉ, có phải Đoàn Đoàn nên hôn một cái thưởng cho bố không nè.”

Đoàn Đoàn ngơ ngác, sau đó bị mẹ mình éo buộc dán lên mặt của bố, cậu bé hoàn toàn không hiểu có ý gì.

Đổng Vi đang bồi dưỡng cảm giác ngưỡng mộ Thịnh Kình Việt cho Đoàn Đoàn, chẳng qua Đoàn Đoàn hôn Thịnh Kình Việt xong thì Đổng Vi liền thấy Thịnh Kình Việt nhìn chằm chằm cô, như đang nói vậy phần thưởng của em đâu?

Đổng Vi cười ra tiếng, sau đó vui vẻ hôn một cái lên mặt Thịnh Kình Việt.

【Chậc chậc, tôi ăn đủ cơm chó ở đây rồi, tôi muốn đổi kênh.】

【Tôi tin tưởng cậu sẽ trở về.】

【Tôi xem gia đình khác đây.】

Có người đến chỗ Chu Cập, Chu Cập có hai đứa con, con gái lớn học lớp 3, buổi sáng đã được đưa đi học, mà con trai nhỏ thì đang độ tuổi mẫu giáo, bởi vì lúc trước vợ của Chu Cập là một giáo viên nên không gửi con đến nhà trẻ mà tự mình dạy con.

Chẳng qua con trai nhỏ của Chu Cập - Chu Tiểu Bảo thật sự vô cùng nghịch ngợm, lúc ở nhà thì thằng bé có thể phá đến nỗi gà bay chó sủa, mẹ nghỉ ngơi trên sofa thì thằng bé lại đi vệ sinh trên chân mẹ, sau đó bị mẹ đánh vào mông nhưng chỉ ngoan ngoãn được nửa tiếng, cuối cùng vẫn bắt đầu chạy loạn.

【Thằng nhóc nghịch, nó nghịch quá, Đoàn Đoàn vẫn đáng yêu hơn.】

【Lầu trên nói Đoàn Đoàn đáng yêu, đó là bởi vì Đoàn Đoàn còn nhỏ, chờ đến lúc nó lớn như Tiểu Bảo thì có khi hai đứa cũng như nhau thôi】

Đoàn Đoàn còn chưa biết người khác suy đoán mình sẽ đi vệ sinh trên chân của mẹ, bằng không chắc chắn thằng bé sẽ phản bác, sao bé có thể làm ra chuyện như vậy chứ. Sau này bé sẽ trở thành người trong mộng của biết bao cô gái.

Có điều bây giờ Đoàn Đoàn còn ôm bình uống sữa thôi.

Đổng Vi đã kết hợp sữa mẹ và sữa bột cho Đoàn Đoàn, có như vậy thì càng có thêm dinh dưỡng, cũng tránh việc sáng sớm không thể cho Đoàn Đoàn uống sữa.

Vào buổi tối, Thịnh Kình Việt đắp vải đen lên camera. Đọc Full Tại Đọc Truyện

【?? Sớm vậy à?】

【Đợi mong âm thanh nào đó.】

【Xùy, trời còn chưa đen đâu, xin mấy người suy nghĩ cho đám chó độc thân chúng tôi được không?】

Một lát sau, người xem mới phát hiện do bọn họ đen tối, bởi vì bên kia Thịnh Kình Việt ôm Đoàn Đoàn dắt chó đi dạo, che camera lại chỉ bởi vì Đổng Vi muốn rửa mặt mà thôi.

【Thật xin lỗi, tôi bị gia đình ngày nào cũng hôn nhau này dạy hư rồi.】

【Suy nghĩ mình đen tối mà còn trách người khác.】

Sau khi Đổng Vi rửa mặt xong, lúc đắp mặt nạ ra ngoài thì nhóm Thịnh Kình Việt cũng trở lại, sau đó Thịnh Kình Việt tắm rửa cho Đoàn Đoàn.

【Hai người không ngủ được thì cho chúng tôi xem Đoàn Đoàn tắm cũng được mà hắc hắc hắc 】

【Từ từ…… Tôi vừa mới nói gì vậy?】

Mặc kệ ai tắm rửa thì Thịnh Kình Việt cũng sẽ đậy camera lại, vừa lịch sự vừa kín đáo.

Cả gia đình tắm rửa xong thì ngồi ngay ngắn trên sofa. 

Đoàn Đoàn đang xem hoạt hình trong TV, Đổng Vi dựa lên người Thịnh Kình Việt để xem bản thân livestream.

“Cảm giác xem mình trong livestream thật là ảo diệu.”

Thịnh Kình Việt nhìn chằm chằm bình luận, chân mày đang nhẹ nhàng nhăn lại: “Lúc trước cũng như thế này sao?”

“Thế nào?”

Thịnh Kình Việt chỉ chỉ loạt bình luận ở trên: “Đoàn Đoàn thật đáng yêu, thật muốn hôn cậu nhóc.”

“Còn nữa, làn da của Đổng Vi thật đẹp, mỗi lần Thịnh Kình Việt hôn lên thì có cảm giác thế nào nhỉ, thật hâm mộ.”

“Còn nữa, chừng nào hai người mới ngủ vậy, tôi muốn nghe thấy… hắc hắc hắc.”

Thịnh Kình Việt đọc rất nghiêm túc, nhất là ba tiếng hắc hắc hắc đó vừa nghiêm túc vừa buồn cười.

Đổng Vi cười đến đau cả bụng rồi: “Ngừng lại, anh đừng đọc nữa, em đau bụng đó.”

“Được rồi được rồi, sao mà đau bụng?” Thịnh Kình Việt hoàn toàn không biết Đổng Vi buồn cười ở điểm nào, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô.

Thịnh Kình Việt không đọc nữa thì Đổng Vi mới thấy tốt hơn một chút, cô lau lau nước mắt mình cười ta: “Đây là phát sóng trực tiếp mà, cho nên sẽ có người bình luận cho anh.”

Thịnh Kình Việt im lặng, anh biết là phát sóng trực tiếp nhưng từ trước tới nay anh chưa từng gặp phải chương trình có hình thức thế này. Các chương trình đều ghi hình trước tiên, sau đó qua cửa cắt nối biên tập mới phát sóng. Còn phát sóng trực tiếp như vậy thì giống như bọn họ làm chuyện gì thì người khác đều có thể nhận xét được vậy.

“Giống nhau chứ, cho dù là chương trình quay trước cũng sẽ có người bình luận, có điều nó không chân thật mà thôi.”

“Như vậy sẽ tăng lượt tương tác, giống như những bình luận anh vừa đọc thật ra đều được người xem tương tác.”

Thịnh Kình Việt nhìn thoáng qua bình luận trên điện thoại, sau đó nhìn những camera hướng về phía họ, ánh mắt rất lạnh lùng. 

【Đừng nhìn chúng tôi, chúng tôi sợ.】

【Ha ha ha người vừa mới nói hâm mộ Thịnh Kình Việt hôn Đổng Vi kia chắc chắn bị dọa không dám cử động.】

【Tôi cũng mới cười đau cả bụng, lúc Thịnh Kình Việt nghiêm túc hắc hắc hắc thì tôi cười muốn choáng rồi, có điều lại không có ai xoa bụng giúp tôi QAQ, tự nhiên muốn khóc quá.】

Vì vậy nên buổi tối lúc Thịnh Kình Việt đi ngủ, không đắp vải đen lên camera nữa mà là tắt hẳn camera đi. 

Tiếng động gì?

Bọn họ nghĩ hay quá.

Thịnh Kình Việt rất vừa lòng với cách làm của mình.

Đổng Vi còn đang xem điện thoại, tuy bên chỗ bọn họ đã đen nhưng ba gia đình khác còn chưa ngủ. Cô hơi tò mò nhà người khác dạy con thế nào.

Lưu An An đã trở về từ lớp thiếu niên, đang làm bài tập về nhà, Nhậm Tình đang trông chừng ở bên cạnh, Lưu Húc còn chưa tan làm, hình như gần đây anh ta đang quay một bộ phim truyền hình, có thể tối nay sẽ không trở lại.

Vì Trần Giai Mân ly dị nên có cảm giác hổ thẹn với con cái, bây giờ con trai của cô ấy đang chơi điện thoại, Trần Giai Mân cũng không nói lời nào, thậm chí còn gọt trái cây đưa lên tận miệng. 

Chu Tiểu Bảo làm phiền chị của mình nên bị Chu Cập dạy dỗ một trận, muốn giao bài tập cho thằng bé.

Đổng Vi nghĩ nghĩ, hình như bây giờ người lớn đều muốn con của mình phải chiến thắng ở vạch xuất phát, vậy có phải Đoàn Đoàn nhà cô cũng phải bắt đầu học rồi hay không nhỉ.

Cô nhìn Đoàn Đoàn một cái, thấy Đoàn Đoàn đang gặm chân thú bông trên giường thì im lặng.

Đoàn Đoàn không biết vì sao mẹ lại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy nữa, bây giờ cậu bé đang rất bận. 

Lúc Đổng Vi lấy thú bông từ miệng Đoàn Đoàn ra thì Đoàn Đoàn còn không vui, sau đó cũng bị Thịnh Kình Việt đưa về phòng của mình. 

Tuy Đoàn Đoàn có phòng riêng nhưng vì quá nhỏ nên rất ít ngủ ở đó. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Đoàn Đoàn còn quá nhỏ, không thể ngủ một mình được.”

“Phải được, phải nuôi dạy suy nghĩ tự lập cho con từ bé.” Thịnh Kình Việt dỗ Đoàn Đoàn đi ngủ rồi im lặng kéo Đổng Vi ra khỏi phòng. 

“Được rồi.” Đổng Vi cũng không quá muốn ngủ với Đoàn Đoàn, tối nào ngủ với thằng bé đều ngủ không yên.

Đổng Vi chưa đi được hai bước thì đã bị Thịnh Kình Việt ôm lên, cô nghi ngờ ừ một tiếng thì nghe Thịnh Kình Việt nói: “Những lời ban ngày em nói có thật hay chăng?”

“Nói cái gì, ban ngày em nói rất nhiều.”

Thịnh Kình Việt mím môi: “Em nói em thích nóng……”

Rõ ràng tự mình nói thì không thấy thẹn nhưng xuất phát từ miệng Thịnh Kình Việt thì Đổng Vi đã tê rần cả người. 

Nhưng nhiều camera như vậy, cho dù Thịnh Kình Việt tắt hết chúng nhưng cô cũng có chút không yên tâm, dường như ở bên kia còn có rất nhiều người.

Vì thế Đổng Vi bắt đầu nhìn chung quanh, ánh mắt mơ hồ: “Anh nói cái gì vậy, em nghe không hiểu, em có nói cái gì sao?”

“Chúng ta ngủ đi, bằng không nửa đêm Đoàn Đoàn tỉnh lại làm ồn thì chúng ra ngủ không ngon đâu.”

Thịnh Kình Việt ôm Đổng Vi lên giường, nhìn cô từ trên cao: “Em không nói thì anh cũng biết.”

Đổng Vi bò sang bên cạnh nhắc nhở Thịnh Kình Việt: “Camera, camera, hơn nữa có khi sáng mai cameraman sẽ trở lại đây đấy.”

Tình hình chung là bọn họ không ra khỏi nhà thì cameraman sẽ không theo, nhưng nếu ra ngoài thì cameraman sẽ đi theo sau.

Thịnh Kình Việt kéo Đổng Vi lại: “Anh tắt rồi, ngày mai không ra ngoài thì không có ai đến đâu.”

Đổng Vi thấy Thịnh Kình Việt quyết tâm muốn biết rõ chân tướng, mở miệng la: “Em thích, em thích là được chứ gì.”

“Từ từ, anh muốn tự mình tìm ra chân tướng.”

Hơi thở của Thịnh Kình Việt gần trong gang tấc, trên da thịt là nhiệt độ nóng bỏng, tay Đổng Vi từ đẩy anh ra thì cũng thành ôm anh: “Tốc chiến tốc thắng.”

Thịnh Kình Việt nhíu nhíu mày, không nói gì.

Nửa đêm, Đổng Vi dùng chân đá Thịnh Kình Việt: “Tốc… tốc chiến tốc thắng anh nói đâu?”

“Vi Vi, ngoại trừ đua xe nhanh thì anh không mau được chuyện gì khác.”

“Đáng ghét…”

Thịnh Kình Việt cảm thấy đúng thật là Đổng Vi thích nhiệt độ cao một chút, lần nào cũng run người, ánh mắt mê man nhưng lại ôm anh rất chặt, còn nhẹ nhàng nghiến năng…

Anh cảm thấy mình không thể tiếp tục nghĩ nữa, nếu tiếp tục thì anh sợ mình nóng đến phát sốt quá.

Đổng Vi cảm thấy sáng hôm sau cô sẽ bị mất mặt, bởi vì eo của cô không thể động đậy nổi. Cuối cùng khi cô tỉnh giấc thì đã thấy Thịnh Kình Việt ôm Đoàn Đoàn vào ngủ ở giữa, anh vẫn chưa thức dậy.

Đổng Vi nhéo nhéo mặt Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn đến đây lúc nào vậy, ngoan quá.”

Chắc là Đoàn Đoàn đã tỉnh từ sớm, cô đoán Thịnh Kình Việt ôm thằng bé khi dỗ nó uống sữa, nếu không đã sớm ồn ào cả lên rồi.

Đoàn Đoàn ê ê a a được ôm trong ngực Đổng Vi, cơ thể mềm mềm không khỏi khiến người khác yêu thích.

Đổng Vi muốn kêu Thịnh Kình Việt rời giường, kết quả vừa chạm vào anh liền thấy nhiệt độ cơ thể của anh không như bình thường. 

“Sao vậy?” Thịnh Kình Việt tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu mình nặng nề, anh vẫn không biết mình đã phát sốt.

“Anh bị sốt rồi.”

Vừa nói đến phát sốt thì Thịnh Kình Việt lập tức bật dậy, Đổng Vi nhìn thấy anh làm vậy thì cũng hoài nghi không biết anh có phát sốt thật không.

Kết quả đã nghe Thịnh Kình Việt nói: “Đừng để em và Đoàn Đoàn bị lây.”

Đổng Vi bị Thịnh Kình Việt chọc đến ngứa răng: “Lây bệnh thì lây bệnh, anh lại đây nằm nghỉ đi.”

Thịnh Kình Việt lắc đầu: “Anh đi thay quần áo, lát nữa đến bệnh viện.”

Đổng Vi rửa mặt xong thì tổ tiết mục cũng gọi sang, hỏi có phải bọn họ quên mở camera hay không. 

Đổng Vi mở camera ra, sau đó gọi cho Hồ Vân Linh: “Mẹ, hôm nay mẹ có rảnh không? Có thể đến đây một chuyến để chăm sóc Đoàn Đoàn không ạ? Thịnh Kình Việt phát sốt rồi, lát nữa con sẽ dẫn anh ấy đến bệnh viện.”

“Anh không sao hết, em không cần đi theo.”

Đổng Vi trừng mắt nhìn Thịnh Kình Việt một cái: “Anh đừng nói nữa.”

【Vả mặt nhanh quá, giống như gió lốc, ngày hôm qua anh ấy còn nói tắm nước lạnh không sao đâu, cuối cùng hôm nay lại phát sốt.】

【Ở cổ của Thịnh Kình Việt hơi đỏ một chút, chẳng lẽ phát sốt vì nguyên nhân sâu xa nào đó sao?】

【Đằng trước ngốc quá, vết đỏ kia có thể vì gì chứ? Cậu có nghĩ vì sao sáng nay quay muộn như thế không? Bởi vì hai người chưa rời giường, vì sao lại chưa rời giường, bởi vì tối hôm qua ngủ muộn, vì sao ngủ muộn, bởi vì…】

【Thời tiết hôm nay rất tốt để bị cấm nói.】

【Có thể cấm nói à, được đó, nhưng mà người anh em kia còn chưa nói xong mà.】

Đổng Vi đẩy Thịnh Kình Việt ngồi lên sofa, sau đó làm bữa sáng, Đoàn Đoàn cũng thấy hôm nay bố không bình thường nên ngồi bên cạnh Thịnh Kình Việt, ngoan ngoãn nắm tay Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt nói: “Đoàn Đoàn ngoan, bố bị bệnh, đừng kéo tay bố, không khéo lại lây bệnh cho con đấy.”

Đoàn Đoàn nhìn lòng bàn tay trống không của mình, sau đó víu quần áo của Thịnh Kình Việt, lông mày nhỏ nhăn lại nhìn bố của mình, giống như muốn nói Thịnh Kình Việt là một đứa trẻ hư.

Thịnh Kình Việt cười nhẹ, không từ chối cái nắm tay của Đoàn Đoàn nắm tay nữa mà lấy tay mình nắm lấy tay cậu bé.

Anh nhìn bóng lưng của Đổng Vi trong phòng bếp, lại nhìn sang Đoàn Đoàn, nơi này là nhà của anh, anh được quyền không cứng rắn nữa, anh có thể yếu ớt, bởi vì không có ai ghét bỏ anh cả, cũng không ai rời khỏi anh, bọn họ đều vĩnh viễn ở bên bảo vệ anh.

Lúc Đổng Vi làm bữa sáng xong thì đã thấy Thịnh Kình Việt nhắm mắt dựa lên, mặt nóng đến đỏ lên, trong lòng có chút khó chịu: “A Việt, ăn chút cháo đi, em đã gọi bác sĩ đến đây rồi.”

“Ừ.” Thịnh Kình Việt không muốn ăn chút nào nhưng vẫn ăn một ít, nếu không thì chắc chắn Vi Vi sẽ càng lo hơn.

Bác sĩ đến rất nhanh, chẩn đoán có thể do hôm qua tắm nước lạnh.

Sức khỏe của Thịnh Kình Việt luôn rất tốt, lần nào phát sốt cũng tự hết.

Dường như một người chưa từng bị bệnh, một khi phát sốt thì rất khó khỏe lại.

Bây giờ Thịnh Kình Việt là như vậy. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Rõ ràng đã hết cảm mạo nhưng lâu lâu vẫn sốt nhẹ, Đổng Vi cho anh nghỉ ngơi ở nhà, không cho ra ngoài.

Vì sự an toàn của Đoàn Đoàn, Thịnh Kình Việt nhắn Hồ Vân Linh mang Đoàn Đoàn về.

Đổng Vi đút thuốc cho Thịnh Kình Việt: “Anh nói tắm nước lạnh không sao đâu mà, giờ thì hay rồi, bị bệnh mấy ngày rồi này.”

“Ừm, nghe lời em hết.” Thịnh Kình Việt vô cùng nghe lời, anh biết mình bị bệnh thì Đổng Vi cũng khó chịu giống như mình vậy.

“Biết là tốt, uống thuốc.”

Thịnh Kình Việt uống thuốc, nhíu nhíu mày: “Đắng quá.”

Đổng Vi vui vẻ: “Anh còn sợ đắng à, không phải anh không sao hết ư…”

Cô đang châm chọc Thịnh Kình Việt nhưng Thịnh Kình Việt hoàn toàn không tức giận, chỉ im lặng nhìn vào chỗ giữa chân mày Đổng Vi, vẫn luôn xinh đẹp như vậy. Sau đó thừa dịp cô không chú ý thì kéo Đổng Vi lại, hôn lên môi cô.

Đổng Vi đang nói chuyện, không hề phòng bị nên khiến Thịnh Kình Việt tiến quân thần tốc, động tác quấn lấy đầu lưỡi của cô vô cùng nhanh nhẹn, môi lưỡi ấm áp hơn bình thường khiến người ta chìm vào đó.

Nụ hôn kết thúc, Đổng Vi thở dồn dập nhìn Thịnh Kình Việt: “Sao lại hôn em?”

“Bởi vì em ngọt.”

Đổng Vi li3m li3m môi: “Trong miệng anh cũng đâu có đắng đâu.”

“Ừ, anh lừa em đấy.” Thịnh Kình Việt cười cười.

Sao anh nỡ khiến Đổng Vi thấy đắng được chứ, những viên thuốc đó chưa ở trong khoang miệng được bao lâu đã bị anh nuốt xuống hết, anh chỉ muốn hôn Đổng Vi mà thôi.

Đổng Vi cho Thịnh Kình Việt một ánh mắt xem thường, ghé vào ngực Thịnh Kình Việt: “Hửm? Sao giờ anh lại không sợ chúng ta lây bệnh cho nhau nữa vậy? Còn hôn em, nếu em bị bệnh thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe được lời Đổng Vi nói, Thịnh Kình Việt nhíu mày: “Lúc nãy anh không kìm chế được.”

Anh rất ít khi mất kiểm soát như vậy, ngoại trừ lúc đối mặt với Đổng Vi.

Bây giờ nghĩ lại, Thịnh Kình Việt cũng không biết vì sao lúc trước mình có thể kìm nén để không chạm vào Đổng Vi được nữa, bây giờ chỉ cần rời xa mấy ngày thì anh đã không thể không nhớ cô rồi.

Đổng Vi nhìn Thịnh Kình Việt như đang tự trách, ôm cổ anh, nói vào bên tai: “Không sao đâu, chồng ơi, nếu em bị bệnh thì chúng ta dắt nhau vào bệnh viện, như vậy thì em cũng không khó chịu một mình.”

Ai bị bệnh, cơ thể ai khó chịu, chỉ cần có tình yêu thì trái tim của người kia cũng sẽ khó chịu.

【Đừng tưởng rằng mấy người nói nhỏ mà chúng tôi không nghe được! Chúng tôi nghe được hết đấy!】

【Tôi cứ tưởng mình xem chương trình giáo dục trẻ em, ai ngờ rằng đây lại là chương trình yêu đương chứ, hai người đã kết hôn lâu như vậy mà còn thế, tôi hâm mộ quá.】

“Anh khỏe lên nhanh thôi.” Thịnh Kình Việt hôn trán Đổng Vi, như đang hứa hẹn với nó.

Nói cũng lạ, Thịnh Kình Việt nói mình sẽ khỏe lên nhanh thì ngày sau đó anh cũng không hề phát sốt, có phát sốt cũng không lâu, tinh thần rất tốt.

Đổng Vi nghi ngờ nhìn Thịnh Kình Việt: “Có phải anh đang giả vờ hay không, cho dù không khỏe thì cũng không sao đâu, anh cũng thể cậy mạnh. Em và Đoàn Đoàn còn nhờ vào anh nuôi đấy.”

Thịnh Kình Việt biết Đổng Vi không yên tâm nên mới gọi bác sĩ kiểm tra một phen, mãi đến khi bác sĩ nói khỏe rồi thì Đổng Vi mới yên lòng.

Đã mấy ngày Đoàn Đoàn không gặp Đổng Vi nên vô cùng nhớ cô, vừa được ôm trong ngực thì liền rúc vào trong, ồn ào đòi uống sữa.

Nếu không phải lúc trước Đổng Vi đã cho Đoàn Đoàn uống thay phiên bằng sữa bò thì có thể mấy ngày nay Đoàn Đoàn đã ầm ĩ lên rồi.

Hồ Vân Linh thấy Đổng Vi ôm Đoàn Đoàn vào phòng thì hỏi thăm Thịnh Kình Việt một phen, sau đó nói: “Đoàn Đoàn sắp sáu tháng rồi, mẹ thấy hình như thằng bé sắp mọc răng, lúc mọc răng thì chú ý dỗ thằng bé uống sữa nhiều một chút.”

Thịnh Kình Việt gật đầu: “Khi nào có thể cai sữa?”

“Chờ Đoàn Đoàn lớn hơn một chút nữa đi, khoảng vài tháng nữa là cai sữa được rồi.”

Thịnh Kình Việt nhíu mày, Đoàn Đoàn chịu uống sữa bột thì có thể sẽ cai sữa sớm một chút được.

Đoàn Đoàn vẫn chưa biết bố của mình muốn cướp đoạt quyền lợi được uống sữa mẹ, đang uống sữa vui vẻ. 

Chương trình này kéo dài một tháng rưỡi, một ngày trước khi kết thúc, tổ tiết mục mời bốn gia đình góp mặt, kêu bọn họ chia sẻ một vài kinh nghiệm nuôi con.

Chu Tiểu Bảo chạy tới chạy lui bên cạnh, đôi khi còn chạm vào tóc của Lưu An An, đôi khi lại đụng vào người Trần Điểm Điểm, nhưng vẫn không dám va vào Đoàn Đoàn.

Bởi vì xung quanh Đoàn Đoàn là bốn con chó.

Chỉ nhìn thôi đã sợ phát khiếp rồi thì đừng kêu cậu bé chạm vào mấy con chó đó. 

Lưu An An và Trần Điểm Điểm lại không sợ, bọn chúng còn đẩy đồ chơi của mình cho Đoàn Đoàn chơi.

Đổng Vi không định dắt đám chó con lại đây, nhưng khi bé út thấy cô muốn ôm Đoàn Đoàn đi thì cắn quần áo cô không tha. Cô chỉ có thể ôm bé út lên nhưng theo sau nó lại thêm ba đứa muốn đi theo.

Đổng Vi còn cách nào khác ngoài dắt bọn chúng theo. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Kết quả tuy người lớn chia sẻ kinh nghiệm nuôi con nhưng lực chú ý vẫn ở bên đám trẻ.

Nhậm Tình nói: “Tôi biết rất nhiều người cảm thấy tôi rất nghiêm khắc với An An, thật ra tôi cũng tự hiểu được, nhưng mỗi một người làm bố làm mẹ đều có những cách dạy con khác nhau. Đó là sự giáo dục tốt nhất mà tôi thấy, tôi cứ dạy dỗ như vậy, tuy bây giờ con bé mệt mỏi nhưng sau này lại có thêm nhiều lựa chọn, tôi không muốn sau này con bé không có nơi nào để chọn……”

Trần Giai Mân gật đầu ở bên cạnh, cô ấy đồng ý với Nhậm Tình, nhưng cô ấy vẫn không thể ngừng cưng chiều Trần Điểm Điểm: “Tôi ly hôn với chồng trước vì không hợp tính nhau, một thời gian rất dài đó Điểm Điểm không nói một lời nào khiến tôi rất lo lắng, nhưng bây giờ thằng bé khá hơn rồi, Điểm Điểm là một cậu bé rất ngoan.”

“Bố mẹ càng dẫn đường cho con mình thì càng để ý đến con.” Đổng Vi nói.

Lúc sau tổ tiết mục kêu người lớn nói một câu trước màn hình gửi tới con ở tương lai, Đổng Vi suy nghĩ rồi nói: “Đoàn Đoàn, lần đầu tiên bố mẹ yêu đương thì có hiểu lầm một số chuyện, nhưng cơ hội thứ hai đã cho bố mẹ ở bên nhau lần nữa, sau đó mới có con.

Mà lần này, bố mẹ lần đầu tiên làm người lớn, có thể sẽ gây ra vài chuyện sai lầm nhưng hy vọng con có thể tha thứ cho bố mẹ, tâm sự với bố mẹ nhiều một chút, đừng có cái gì cũng giấu trong lòng như ba của con.

Con nhất định phải tin tưởng người con yêu, chỉ có như vậy thì mới có thể trở nên tốt hơn, hạnh phúc hơn cùng nhau.”

Lúc Đổng Vi bế Đoàn Đoàn ra ngoài thì Thịnh Kình Việt đang chờ họ ở bên ngoài.

“Kết thúc rồi à?”

“Ừm.”

“Vậy về nhà thôi.” Một tay Thịnh Kình Việt ôm Đoàn Đoàn, một bàn tay nắm lấy Đổng Vi, phía sau là bốn con chó nhỏ chầm chậm đi về nhà.

Đổng Vi cong môi, sau đó nắm lấy tay Thịnh Kình Việt.

Ừm, về nhà thôi.