Trong quán rượu, tiếng ca hát ầm trời. Lương Huy đưa một điếu thuốc, mời mọc: "Hút không?" Sở Dật phất phất tay: "Không hút." "Cai thuốc thật à?" Lương Huy tặc lưỡi, "Cậu trước đây hút dữ lắm." "Thật sao?" Sở Dật cầm ly rượu lên uống một hớp, "Tôi không nhớ rõ." Ba năm trước hắn bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, bác sĩ nói có thể sẽ phải trở thành người thực vật vĩnh viễn. Không ngờ ba năm sau, hắn tỉnh lại như một kỳ tích. Nhờ tập luyện, thân thể hắn khôi phục khá tốt, di chứng duy nhất chính là hắn mất trí nhớ.
Tất cả ký ức ba mươi năm trước hết thảy đều biến mất không còn tăm hơi, ngay cả tên mình là gì hắn cũng không nhớ nổi. Thân nhân bạn bè tất cả đều trở thành người xa lạ, hắn chỉ có thể làm quen lại từng người từng người. Cũng may vận khí hắn không tệ, cha là Sở Thiên Thành, cái tên này vốn không ai không biết, không ai không nghe. Ngoài ra hắn còn có một người mẹ xinh đẹp tao nhã, cùng một anh trai đặc biệt ưu tú. Nói đơn giản, hắn thật biết đầu thai.