Đặng Hạn Siêu trở vào bên trong phòng khám, nghĩ một lúc lâu, anh quyết định lấy điện thoại gọi cho Lạc Dao thế nhưng chuông đổ khá lâu mà cô vẫn chưa bắt máy. Đặng Hạn Siêu khẽ chau mày, thở dài:
- "Cô ấy đang làm gì thế nhỉ?"
Ở phía bên này, Lạc Dao cùng Thẩm Du đến hộp đêm để uống rượu. Địa điểm mà cả hai lựa chọn chính là hộp đêm JS, Thẩm Du đã nói với Tiêu Tường rằng cô và Lạc Dao có hẹn cùng nhau cho nên anh không cần đến đón cô.
Dưới tiếng nhạc xập xình, cả hai trò chuyện vô cùng vui vẻ, sau đó nâng ly rượu uống cạn sạch. Cánh cửa hộp đêm bỗng hé mở, một người đàn ông mặc áo khoác đen dài bước vào. Phát hiện hai dáng người con gái, sắc mặt anh ta bỗng sa sầm xuống. Tiêu Tường không ngờ, Thẩm Du cùng Lạc Dao lại đến hộp đêm của anh. Tuy nhiên, anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ đứng nép vào một góc khuất để quan sát tình hình.
Đang mải trò chuyện, nhìn hai cô gái xinh đẹp lặng lẽ uống rượu, một tên thanh niên bước đến. Hắn tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Du, tay nâng ly rượu, thân thiện nói:
- "Xin chào hai cô nàng xinh đẹp, tôi có thể trò chuyện cùng không?"
Có vẻ như cả Thẩm Du và Lạc Dao có đôi chút chần chừ, nhưng nhìn vẻ anh tuấn của người thanh niên, khó cưỡng lại mà gật đầu.
Phía bên này, sắc mặt Tiêu Tường đã vô cùng khó coi, anh muốn xông đến mà đẩy tên thanh niên đó ra nhưng lại chợt nhớ rằng bản thân đang trong thân phận ông chủ JS.
Anh siết chặt tay, khẽ tìm một viên bi mà ném thẳng về phía tên thanh niên đang cố gắng tán tỉnh người yêu của anh.
Ui...da...
Viên bi ném trúng vào sau gáy hắn khiến hắn giật mình mà kêu lên một tiếng. Vẻ mặt anh lúc này vô cùng đắc ý mà cười khúc khích, thế nhưng Thẩm Du đã tinh ý nhìn thấy được biểu cảm của người đàn ông áo đen đứng từ xa, khóe môi cô khẽ cong lên, vội hỏi han tên thanh niên bên cạnh, nói:
- "Anh có sao không?"
"Tôi không sao?"
Nhìn bọn họ cười nói vô tư khiến tâm can Tiêu Tường nóng như lửa đốt. Anh bức bối đến mức muốn tiến về phía trước mà kéo cô về. Tuy không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt của Tiêu Tường lúc này, nhưng Thẩm Du có thể chắc chắn rằng anh đang ghen, cô không khỏi nhịn cười mà tiếp tục nâng ly với Lạc Dao.
Sau khi giải tỏa tâm trạng, Thẩm Du và Lạc Dao cũng an toàn lên taxi trở về nhà. Chứng kiến hai người đã hoàn toàn ngồi vào bên trong xe, lúc này Tiêu Tường mới thở phào nhẹ nhõm, anh mới an tâm bước trở vào bên trong.
Cách JS không xa, bên trong một chiếc xe màu xám là dáng người đàn ông, độ tuổi ngang tầm Tiêu Tường đang lặng lẽ quan sát qua tấm kính xe hạ xuống một phần. Người tài xế đưa mắt quan sát thái độ sau gương chiếu hậu, trầm giọng hỏi:
- "Chúng ta theo dõi cô ta đến khi nào?"
Người đàn ông ngồi ở hàng ghế phía sau không nói gì nhiều, chỉ vỏn vẹn đáp:
- "Đợi thêm một thời gian nữa."
Hắn đưa mắt nhìn về phía hộp đêm JS, siết chặt tay nói:
- "Kẻ đã bỏ rơi anh em, không xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất."
Ánh mắt hắn chất chứa nhiều nỗi căm phẫn không thể lột tả sau đó đưa mắt lạnh lùng ra hiệu cho người tài xế lái xe rời đi.
****
Lạc Dao sau khi trở về nhà, vừa mở điện thoại ra đã thấy hàng trăm cuộc gọi nhỡ của Đặng Hạn Siêu. Sự mệt mỏi hiện rõ lên gương mặt Lạc Dao, cô không hồi âm lại mà lăn đùng xuống giường ngủ một giấc thật ngon.