Bạn Trai 88 Ức Của Tôi

Chương 7




 

Vừa cúp điện thoại không bao lâu, Phó Cảnh Uyên đã nhận được tư liệu của Lộc Kỳ Minh.

 

Trong phần quan hệ thân thích của ông ta, chỗ hàng con gái viết tên Lộc Lộ.

 

Ánh mắt tôi tối sầm lại.

 

Chắc chắn Lộc Lộ đã nói gì đó với cha cô ta, dẫn tới khi ông ta giải phẫu mới bị run tay như vậy.

 

Không có y đức, tôi sẽ kiện nhà bọn họ táng gia bại sản!

 

Phó Cảnh Uyên an ủi tôi: “Anh sẽ mời luật sư tốt nhất cho em để giúp em khởi kiện, cũng sẽ mời bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị giúp em.”

 

“Vâng.” Tôi gật đầu.

 

Tôi khởi tố Lộc Kỳ Minh với bệnh viện.

 

Sau khi lập án, Lộc Kỳ Minh bị cách chức tạm thời, phối hợp điều tra.

 

Mà tôi cũng lấy được đoạn camera giám sát ngày tôi làm giải phẫu.

 

Dựa theo hình ảnh trong video, rõ ràng trong lúc Lộc Kỳ Minh làm giải phẫu cho tôi đã cố tình run tay, khiến võng mạc của tôi bị tổn thương vĩnh viễn.

 

Nhưng ông ta c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận.

 

Khăng khăng bản thân không cố ý, đồng thời còn muốn dùng 10 vạn tệ (~350tr vnđ) để lén hòa giải.



 

Đương nhiên là tôi không chịu.

 

Chớp mắt đã ba tháng trôi qua.

 

Mấy ngày trước khi mở phiên tòa, Chu Việt với Lộc Lộ tới tìm tôi muốn hòa giải.

 

Lộc Lộ còn bày ra vẻ tủi thân:

 

“Nhan Khê, cha em đã đồng ý bồi thường 10 vạn cho chị rồi, lại còn có thể làm giải phẫu chữa trị cho chị miễn phí, chị còn muốn thế nào nữa?”

 

“Ha.”

 

Tôi cười lạnh: “Cô nói chuyện buồn cười thật, chỉ 10 vạn mà muốn lấy đi một con mắt của tôi, cô xem thường ai đấy?”

 

Chu Việt xen vào: “Nhan Khê, em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, 10 vạn đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của chú Lộc, tiền của ai cũng phải cực khổ kiếm ra, không phải là gió thổi tới, em nên biết khoan dung hơn đi!”

 

Lộc Lộ phụ họa: “Đúng thế, chị chỉ bị mù có một con mắt thôi, có phải mù cả hai con đâu, chẳng phải hiện tại chị vẫn có thể thấy được sao?”

 

“Cha em mới xui xẻo thật sự, không chỉ phải bồi thường tiền mà còn phải đối mặt với nguy cơ bị tịch thu giấy phép hành nghề!”

 

Cô ta mới vừa dứt lời, Phó Cảnh Uyên đã đẩy cửa bước vào, bộ tây trang màu đen càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo đầy khí thế của hắn.

 

Chu Việt quay đầu lại, thấy Phó Cảnh Uyên, khí thế lập tức giảm mất phân nữa.

 



Phó Cảnh Uyên ngồi xuống bên cạnh tôi. Hắn lười biếng ném cái nĩa ăn trái cây lên bàn, quét mắt nhìn Chu Việt với Lộc Lộ.

 

“Một con mắt chỉ có giá 10 vạn? Vậy các người chọc mù con mắt mình đi, chọc mù một con tôi bồi thường gấp đôi.”

 

Hai người bọn họ đứng yên bất động.

 

Phó Cảnh Uyên chau mày lại: “Sao không chọc? Chê 20 vạn còn ít sao? Vậy đ.â.m mù một con tôi cho 100 vạn.”

 

Lộc Lộ và Chu Việt bĩ môi, tuy con số 100 vạn khiến bọn họ rung động, nhưng hai người không ai nhúc nhích.

 

Tôi trào phúng: “Chỉ chọc mù một mắt mà thôi, có phải chọc mù cả hai mắt đâu, lưu lại một con chẳng phải vẫn có thể nhìn thấy sao?”

 

Hai người nghẹn họng không nói được câu nào.

 

Trong mắt Lộc Lộ đã đong đầy nước mắt. Cô ta trực tiếp quỳ xuống đất, giọng yếu đuối đáng thương:

 

“Nhan Khê, coi như em cầu xin chị, xin chị bỏ qua cho cha của em đi.”

 

Chu Việt kéo Lộc Lộ lên: “Đừng quỳ với cô ta.”

 

Nhưng Lộc Lộ không chịu đứng dậy, cô ta quật cường nói: “Nếu Nhan Khê không đồng ý, hôm nay em sẽ không đứng dậy.”

 

Phó Cảnh Uyên lạnh nhạt xem cuộc vui: “Thích quy như vậy, vậy thì cứ quỳ đi.”

 

Nói xong, anh lại vẫy tay gọi quản lý tiệm bưng một ly Americano đá ra.