Bạn Trai 88 Ức Của Tôi

Chương 12




 

“Anh có bị thần kinh không?” Tôi muốn đẩy hắn ta ra, nhưng hắn ta quá khỏe, đè chặt tôi làm tôi không làm gì được.

 

Đột nhiên hắn ta dịu giọng, dịu dàng nói: “Áo khoác ngoài của em còn hơi ướt, cởi ra đi, anh hong khô giúp em.”

 

“Không cần.” Tôi quát lạnh.

 

“Có cần hay không không phải do cô quyết định.” Chu Việt cười lạnh, vươn tay cởi quần áo của tôi ra.

 

“Nhan Khê, tôi quen cô suốt một năm cô còn chẳng cho tôi hôn môi, vậy mà cô với Phó Cảnh Uyên mới quen nhau ba tháng, cô đã thân mật với hắn ta ngay trước mặt tôi. Cô giỏi thật.”

 

“Cô có biết lúc đó tôi cảm thấy như thế nào không? Tôi ghen tới phát điên!”

 

Nói xong hắn ta lại muốn cưỡng hôn tôi. Tôi quay mặt qua một bên tránh né.

 

Chu Việt thấy tôi không thuận theo, vừa đ.ấ.m vừa xoa:

 

“Mặc kệ em có tin hay không, cho tới bây giờ, anh chưa từng thích Lộc Lộ.”

 

“Trước đây khi cô ta dọn tới cách vách anh ở, có một đêm anh uống quá nhiều, vào nhầm phòng, dưới tác dụng của cồn, anh đã phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông trong thiên hạ đều phạm phải.

 

“Cô ta quay lại video thân mật của anh với cô ta, ngày hôm sau cô ta còn uy h.i.ế.p anh phải chia tay với em, nếu không sẽ đăng video lên nhóm bạn học để anh không thể ngóc đầu lên nhìn thiên hạ.”

 

“Ban đầu anh không đồng ý, cô ta lại muốn anh giới thiệu em tới mổ chữa cận ở bệnh viện cha cô ta làm, từ đó mới tạo thành sai lầm như thế này.”

 

Lời Chu Việt nói làm tôi thấy ghê tởm.

 

Khóe mắt tôi thoáng thấy phía ngoài có một bóng người lóe lên. Đang định thốt ra, Chu Việt đã nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Lộc Lộ hãm hại anh thành thế này rồi mà cô ta còn có mặt mũi đi cầu xin anh tái hợp lại, anh đã cự tuyệt thẳng thừng, nếu cô ta còn dám tới dây dưa anh, anh sẽ tìm mấy tên côn đồ hủy hoại trong sạch của cô ta…”

 

Chu Việt mới vừa dứt lời, Lộc Kỳ Minh đã xông vào trong độn, giơ d.a.o găm lên đ.â.m thẳng vào lưng Chu Việt: “Đi c.h.ế.t đi!”



 

Có thể nhìn ra được, so với trả thù tôi, lúc này Lộc Kỳ Minh càng hận Chu Việt hơn.

 

Ngũ quan của Lộc Kỳ Minh trở nên vặn vẹo:

 

“Chu Việt, con gái tao yêu mày đúng là xui xẻo tám đời! Khi nó sinh non vì mày, mày chẳng có lấy một câu quan tâm, bây giờ mày còn muốn hủy hoại nó?”

 

“Hôm nay tao phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!!!”

 

Sau lưng Chu Việt có m.á.u chảy xuống.

 

Hắn ta quay đầu nhìn lại, thấy trên người Lộc Kỳ Minh cũng có vết thương.

 

Nếu đánh thật, chưa chắc Lộc Kỳ Minh đã có thể chiếm được lợi.

 

“Ông nuôi con gái giỏi thật, tôi đã có bạn gái rồi mà cô ta còn muốn sáp sáp vào, muốn đá cũng không đá đi được, kết cục như vậy là đáng đời cô ta!”

 

Chu Việt nhặt một cục đá từ dưới đất lên để phòng thân.

 

Vào lúc hai bọn họ nhào về phía nhau, tôi nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra khỏi sơn động.

 

Trong sơn động truyền tới tiếng vật lộn, mà tôi thì liều mạng chạy.

 

Cả hai người kia đều không phải hạng tốt lành gì, cho bọn họ chó cắn chó đi.

 

Khi tôi chạy tới kiệt sức, Phó Cảnh Uyên đi về phía tôi.

 

Hắn ôm tôi, hít sâu một hơi: “Nhan Khê, em không sao, thật may quá…”

 

“Anh không sao chứ? Anh bị thương?” Tôi thấy trên cánh tay Phó Cảnh Uyên chảy đầy m.á.u tươi.

 

Hắn hỏi tôi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi quay đầu chỉ chỉ vào chỗ sâu trong cánh rừng:



 

“Lộc Kỳ Minh với Chu Việt đang đánh nhau trong hang động.”

 

“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Phó Cảnh Uyên nắm tay tôi nhanh chân đi về phía bên ngoài cánh rừng.

 

Chúng tôi đi khoảng chừng nửa giờ thì gặp được một thôn dân sống ở gần đây ngay trên đường lên núi.

 

Thôn dân thấy vết thương trên tay Phó Cảnh Uyên, vội vàng nói:

 

“Tôi ở ngay trong thôn dưới núi, trời sắp tối rồi, tôi dẫn hai người về thôn trước, phải nhanh chóng xử lý vết thương trên cánh tay không nó sẽ bị nhiễm trùng.”

 

Trên đường, thôn dân kia hỏi xem vì sao chúng tôi lại bị thương.

 

Tôi nói cho đối phương biết, chúng tôi bị kẻ thù đuổi giết.

 

Thôn dân nghe thấy tôi nói chuyện Lộc Kỳ Minh với Chu Việt còn đang đánh nhau trong hang động, tỏ thái độ:

 

“Mặt trời đã lặn rồi, vào lúc này, ngay cả người địa phương như chúng tôi cũng không dám vào rừng nữa, đợi sáng mai rồi nói sau. Sáng mai tôi sẽ dẫn các thôn dân cùng vào xem.”

 

Đây là một thôn xóm nằm ở trong sơn cốc, ngăn cách với đời.

 

Trong thôn không có mạng, cũng không cách nào liên hệ với bên ngoài.

 

Khi chúng tôi đi vào thôn, nhìn thấy trên đất có đầy xác bướm.

 

Sau khi hỏi thăm, chúng tôi biết được thôn này sống bằng nghề nuôi ong mật. Hồ điệp trong núi bị mùi mật ong hấp dẫn tới.

 

Thông thường, hồ điệp chỉ có tuổi thọ từ 10-40 ngày, lâu lắm cũng chỉ được nửa năm một năm.

 

Bởi vậy, trong thôn thường xuyên có xác bướm chất chồng như núi.